Lúc gã đang định tìm người áp chế được Phó Yểu, ngày tháng của nàng cũng cực kỳ nhộn nhịp.
Tất nhiên, sự nhộn nhịp này không xuất phát từ bọn họ, mà là do các vị “khách nhân” lên thuyền vào mỗi buổi tối gây ra. Sau khi Thiên Huyền Tử bị dọa sợ đến mức hôn mê mấy lần, hắn cuối cùng cũng dần thích ứng.
Đám khách nhân này đa số đều tới để bái kiến Chung Ly. Khách thuyền xuôi dần xuống Giang Nam, đám quỷ quái hai bên sông cũng thay đổi hết nhóm này tới nhóm khác, hơn nữa, tin tức Chung Ly nhờ tìm hiểu cũng đã có manh mối.
“Vận mệnh ngũ tệ tam thiếu này, trước đây cũng đã từng có người sở hữu.” Quỷ quái nói: “Ta từng gặp người đó rồi, là một cô nương rất đỗi xinh đẹp. Nghe nói khi còn sống nàng rất tội nghiệp, người thân chết hết, đến tận lúc chết vẫn cô đơn một mình, không ai dám tới gần nàng. Trước đây nàng thường hay xuất hiện bên kia bờ U Châu, giờ thì không còn ai nhìn thấy nàng nữa. Nghe nói nàng đã sửa mệnh, hơn nữa bản thân cũng xinh đẹp nên đã đi làm thiếp cho tên Quỷ vương nào đó rồi. Ta chỉ biết được có nhiêu đó, chi tiết hơn thì ngài có thể tới quỷ thị Hưng An để hỏi thăm thử. Trong quỷ thị có một lão nhân bán ốc biển, ông ta sống khá lâu rồi, có lẽ sẽ biết được điều gì đó.”
“Được.” Chung Ly cho quỷ quái đó một cái hộp, bên trong đựng một thứ thuốc có thể tăng tiến tu vi. Quỷ quái vừa nhìn thấy đã vui vẻ ra mặt, lui ra ngoài.
“Quỷ thị Hưng An?” Phó Yểu biết nơi này, đó là một quỷ thị khá nổi danh ở phương Bắc, đa số các cuộc giao dịch của đám quỷ quái đều diễn ra ở đó: “Vậy tối nay chúng ta đi xem thử?”
“Được.”
Hai người họ không báo cho hai người còn lại biết, nửa đêm đã im lặng rời khỏi khách thuyền.
Khi bọn họ vừa tới quỷ thị, quỷ thị cũng vừa mới mở cửa không lâu, nơi này không khác nhân gian là mấy, bên trong có tửu lầu san sát, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, nếu đứng ở đầu phố sẽ không thể nhìn tới được cuối phố ở đâu.
“Áo liệm nhân gian đây, kiểu dáng mới nhất của thành Trường An, mọi người đi qua không nên bỏ lỡ.”
“Son phấn của Minh Nguyệt Phường ở Trường An, chỉ có ở đây không có nơi khác, mọi người mau tới mua đi.”
“Chu quả đây, chu quả ăn vào là có thể tăng tiến tu vi đây.”
Tiếng rao hàng vang lên hết đợt này tới đợt khác, thật sự không khác với nhân gian là bao.
Phó Yểu nhìn đông rồi lại nhìn tây, phát hiện những thứ đắt hàng nhất vẫn là đồ vật ở nhân gian. Ví dụ như áo liệm, chỉ cần quỷ quái đưa tiền, đốt áo liệm là sẽ mặc được lên người. Khác với đám cô hồn dã quỷ ngoài kia, quỷ ở quỷ thị có một loại hơi thở hoàn toàn khác.
Bọn họ nhanh chóng tới chỗ lão nhân bán ốc biển.
Quầy hàng của lão nhân vừa đơn sơ lại vừa hẻo lánh, gần như nằm ở cuối góc phố, bản thân ông ta cũng mặc y phục màu xám xịt, mái tóc rối loạn như đã nhiều năm rồi chưa chải đầu. Một quầy hàng như vậy, có lẽ dù có người nhìn thấy cũng chẳng muốn tới mua hàng.
“Ốc biển này bán thế nào?” Chung Ly nhìn đám ốc biển đặt trên quầy, những ốc biển đó đều chỉ to bằng bàn tay, màu sắc cũng là màu xám xịt, chỉ có ốc biển nào có màu sắc xinh đẹp mới được đặt ở chỗ cao hơn.
Lão nhân thấy bọn họ, rít một hơi trong tẩu thuốc, nói: “Nếu hai vị thật lòng muốn thì có thể dùng thuốc lá ở nhân gian để trao đổi.”
Phó Yểu cầm một con ốc biển màu tím hồng, hỏi: “Cái này dùng thế nào?”
“Nó được dùng để truyền âm. Chỉ cần nói vào đó một câu, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, chỉ cần có người đặt nó bên tai thì đều nghe được.” Lão nhân nói tới đây lại rít thêm một ngụm, nói: “Chỉ là món đồ chơi nhỏ thôi.”
“Rất thú vị, ta lấy hết.” Phó Yểu hào phóng nói.
“Lấy hết?” Lão nhân cười: “Ốc biển này ta bán đã mấy chục năm, hôm nay xem như có thể dọn quán được rồi. Cảm ơn hai vị khách quý, để báo đáp, hai vị có muốn tới hàn xá nghỉ chân không?”
Ông ta nói vậy nghĩa là đã biết ý đồ bọn họ tới đây.
Phó Yểu và Chung Ly nhìn nhau, đáp: “Được, xin làm phiền.”
Chỗ ở của lão nhân là một hang động trong núi sâu, cụ thể nằm ở đâu thì Phó Yểu cũng không rõ lắm, nhưng theo tinh tượng, vị trí cụ thể hẳn là ở phía Tây Nam.
Hang động không lớn, đồ vật bên trong cũng rất đơn giản, chỉ có giường đá và một ngăn tủ để đủ loại đồ vật linh tinh, những chỗ khác khác đều trống trải.
“Hai vị cứ ngồi đâu tùy thích, chỗ ta không có trà, cho nên không mời các ngươi uống trà được.” Lão nhân khom lưng, chống gậy đi tới mép giường, ngồi xuống.
Ông ta trông rất già, cảm giác già nua này không phải tới từ dáng vẻ bên ngoài, mà là hơi thở chập chờn xung quanh ông ta.
“Ngươi không cần phải khách sáo.” Chung Ly nâng ngón tay, cục đá xung quanh tự động hợp thành ghế, tạo thành chỗ ngồi cho y và Phó Yểu: “Thật ra dù ngươi không mời chúng ta thì chúng ta cũng sẽ tự tới.”
“Ta biết.” Hai tay của lão nhân cầm gậy, hiển nhiên biết bọn họ là ai: “Chuyện các hạ tìm cách sửa mệnh đã lan truyền khắp nơi rồi. Vì để ngươi phải nợ ân tình, đám người ngoài kia đã tìm vô số phương pháp. Ngươi tìm được ta cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Ông ta chỉ không ngờ bọn họ lại tới nhanh như vậy.
“Nói thế nghĩa là ngươi biết cách sửa mệnh?”
“Nói đúng hơn thì không phải là ta biết, mà là người sửa mệnh lúc trước chính là ta.” Có lẽ vì đã lâu không nói chuyện với người khác, lão cũng tâm sự nhiều hơn: “Ta vốn là đạo đồng dưới đài của Thái Sơn phủ quân, cách sửa mệnh này cũng là do ta xin được từ phủ quân, có điều đó đều là chuyện của năm trăm năm trước rồi.”
Chỉ cần nhìn dáng vẻ của lão nhân này, Phó Yểu thật sự khó có thể tin ông ta chính là đồng tử dưới chân Thái Sơn phủ quân, cũng tức Đông Nhạc đại đế. Nếu những gì ông ta nói đều là sự thật, vậy thì sau lưng đương nhiên sẽ còn lý do.
Lần này Chung Ly đột nhiên mở miệng: “Ta nhớ năm trăm năm trước, trên bầu trời Bột Hải ở U Châu đã xuất hiện thiên lôi suốt ba ngày ba đêm, không biết có liên quan gì tới ngươi không?”
Đợt sấm sét đó xuất hiện rất lâu, ngay cả y cũng nghe thấy động tĩnh. Đến khi y tới được Bột Hải, thiên lôi đã thu sét, dưới đó còn có một bóng người. Có điều chuyện này không liên quan gì tới y, cho nên y cũng không rảnh mà chú ý tới nữa.
Không ngờ qua nhiều năm trời, lão nhân trước mắt lại chính là người đã lịch kiếp năm đó.
“Đúng là ta.” Lão nhân nhớ lại chuyện cũ, cầm tẩu thuốc đặt bên cạnh lên lần nữa: “Từ khi độ kiếp, ta không còn là người của phủ quân nữa. Khi đó, ta vốn tưởng rằng mình sẽ có được một cuộc sống mới sau trận lôi kiếp, tiếc rằng, lòng người dễ đổi.”
Ông ta rít mạnh mấy hơi, đột nhiên bật cười: “Mấy chuyện không hay khi đó, giờ cứ nhớ đến là lại thấy khó chịu. Thôi, không nói mấy chuyện vô nghĩa này với các ngươi nữa. Các ngươi muốn tìm cách sửa mệnh đúng không? Nhưng các ngươi phải thay ta làm một việc.”
“Mời nói.” Chung Ly đáp.
“Sau khi ta chết, hãy đốt cơ thể ta thành tro, rải xuống Tây Nam, cách Thái Sơn càng xa càng tốt, để ta có chết cũng không làm bẩn mắt phủ quân.” Lão nhân nói, bắn một ánh sáng vào giữa trán Chung Ly: “Được rồi, thứ các ngươi muốn đã có được, hãy đi về đi.”
Phó Yểu nhìn Chung Ly, thấy sắc mặt y không đổi, đứng lên nói: “Chúng ta xin cáo từ trước, ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Hai người rời khỏi hang động, nhìn núi hoang rừng vắng xung quanh, Phó Yểu đột nhiên thấy không hề chân thực: “Chúng ta tìm được cách sửa mệnh dễ đến vậy à?”
Không phải những thứ tốt thì nên trải qua trăm cay nghìn đắng mới lấy được à?
Chung Ly lúc này đã xem xong phương pháp sửa mệnh trong đầu, vẻ mặt của y có chút quái dị.