Trong mộ chỉ có mình Chung Ly, từ ngày có rừng hòe, đám thợ thủ công đều chạy qua đó ở.
Nghe nói giờ rừng hòe đã hấp dẫn một đám cô hồn dã quỷ tới ở tạm, chỗ đó bắt đầu phân chia khu vực theo ngành nghề, cực kỳ nhộn nhịp.
Nàng vừa bước vào lăng mộ đã thấy Chung Ly đang điều chế thứ gì đó. Lăng mộ của y đã được cải tạo đôi chút, có thêm ba kệ hàng, trên đó là đủ loại bình đốt vàng mã bằng pha lê, lấp lánh xinh đẹp dưới ánh sáng dạ minh châu.
Phó Yểu đứng dựa vào lối đi, trong lòng ôm kiếm, nhìn y rồi nói: “Chuyện ngươi ủy thác ta chắc là sắp hoàn thành rồi đấy.”
Bàn tay đang làm việc của Chung Ly hơi dừng lại, từ từ dùng khăn tay lau sạch vết bẩn, quay người đối diện với Phó Yểu, nói: “Hình như ngươi có rất nhiều thứ muốn hỏi ta nhỉ.”
“Cũng không đến mức đó.” Cơ bản là Phó Yểu đã biết thân phận của y: “Chỉ là ta muốn biết, tại sao Khác Hoài Thái tử không hề có chút khúc mắc nào với Chung Ly Lâm, còn muốn để lại toàn bộ di sản của mình cho hắn.”
“Vì Khác Hoài cũng không hề vô tội. Chung Ly Lâm ghen tỵ với y, không phải là y không biết, nhưng y còn cố tình mặc đó mà không làm sáng tỏ, ngược lại lợi dụng cái chết của mình để Chung Ly Lâm phải áy náy, đạt được mục đích ngăn cản tân đế của mình. Mỗi người đều nuôi mục đích riêng, vậy nên không cần phải nói ai hơn ai cả.” Chung Ly không chút để ý: “Để lại toàn bộ di sản cho hắn chỉ đơn giản vì hắn là người thích hợp nhất thôi.”
Câu cuối cùng này khiến Phó Yểu thấy hơi không vui: “Ta thấy bản thân ta cũng rất thích hợp, sao ngươi lại không cân nhắc tới ta nhỉ?”
“Chúng ta thân lắm à?” Chung Ly ra đòn chí mạng.
“Chẳng lẽ lại không thân? Chúng ta đã làm hàng xóm của nhau gần hai năm trời rồi đấy.” Phó Yểu nói: “Còn thường xuyên qua thăm nhà nhau như vậy, quan hệ không chỉ chín mà còn sắp khét luôn rồi kia kìa.”
“Hóa ra việc ta tới thu tiền nợ cũng xem như là qua thăm nhà. Chỉ vì chút di sản này của ta mà ngươi cũng dám bất chấp trợn mắt nói dối.” Chung Ly “chậc” một tiếng.
“Không có tiền thì một bước cũng rất khó đi, ngươi là kẻ no thì sao biết cái đói của kẻ bần cùng.” Phó Yểu bất mãn: “Đạo quan rách của ta giờ đã nghèo tới mức đó rồi, ngày nào Lục An tiên sinh cũng lên núi ăn ké uống ké, tới nỗi ta chỉ còn có màn thầu* để mà mang ra mời ông ấy.”
*màn thầu: bánh bao không nhân
“Nói về bản tính “keo kiệt” một cách dễ nghe như vậy cũng chỉ có mình ngươi.”
“Nếu ta có tiền thì ta phải bủn xỉn như vậy à?” Phó Yểu đáp rất hợp tình hợp lý, nhưng câu này của nàng chỉ đổi lại được sự im lặng của Chung Ly.
Câu trả lời của y không cần đoán cũng biết.
“Không phải chứ? Chẳng lẽ trong mắt của ngươi, ta là người keo kiệt tới vậy à?” Phó Yểu cười, cảm giác như bản thân đang phải chịu sự bôi nhọ oan uổng nhất thế gian.
“Sai rồi.” Chung Ly miễn cưỡng mở miệng vàng: “Vừa nghèo vừa keo kiệt mới đúng.”
“Ngươi thật là… nếu ngươi chuyển thế đầu thai thì kiếp sau chắc chắn sẽ là một người vừa độc miệng lại vừa khắc nghiệt.”
“Ai muốn đi chuyển thế đầu thai?” Trịnh thợ thủ công từ ngoài bước vào: “Chung Ly muốn đi à?”
Phó Yểu nhìn về phía Trịnh thợ thủ công: “Chẳng lẽ ngươi không biết à?”
“Đừng mà.” Trịnh thợ thủ công xoa tay nói: “Nếu Chung Ly đi rồi thì sau này ai cho chúng ta tiền đi mua nguyên liệu tốt đây?”
Chung Ly: “…”
Phó Yểu cười lớn tại chỗ, chế nhạo Chung Ly: “Tính ra trong mắt mọi người thì ngươi cũng chỉ là cái túi tiền biết đi thôi. Ngươi tỉnh táo lại đi, có phải là do bình thường ngươi nói chuyện độc ác quá không nhỉ.”
“Cái này thì không có đâu, bình thường Chung Ly cũng không nói chuyện với bọn ta mấy.” Trịnh thợ thủ công giải thích: “Có điều mấy người như chúng ta tụ họp với nhau là vì Chung Ly, nếu y đi rồi thì đám người bên rừng hòe chắc chắn không để yên. Thôi, ta vụng về, không thể nói rõ với bọn họ được, để ta bảo mọi người tự tới nói chuyện với ngươi.”
Trịnh thợ thủ công nói xong thì bỏ đi nhanh như chớp.
Không lâu sau, mười mấy thợ thủ công cùng nhau kéo tới. Mọi người vây lấy Chung Ly, mồm năm miệng mười níu kéo y, cho y đủ loại lý do để không rời đi.
“Ngươi nhìn xem, mấy chuyện ngươi bảo chúng ta làm chúng ta vẫn chưa làm xong đâu, ngươi đi rồi khác nào bỏ dở nửa chừng?”
“Ngươi xem giờ ngươi có mọi thứ rồi, còn có thể đi lại bên ngoài như người sống, còn chúng ta vẫn chỉ biết lén lén lút lút. Nếu ngươi chuyển thế đầu thai thì cũng chỉ biến thành một người thường thôi, có tốt hơn bây giờ bao nhiêu đâu?”
“Đúng thế.”
Đống lý do trên trời dưới đất đó đều bị Chung Ly dùng cớ “sống quá lâu” để đẩy đi hết.
Đột nhiên, Trịnh thợ thủ công hỏi: “Không phải ngươi còn chưa có thê tử à? Con người sống cả đời mà chưa từng nếm thử mùi vị của nữ nhân thì sao có thể nói là viên mãn được chứ.”
Lý do mới lạ này khiến mọi người trong lăng mộ đều chìm vào im lặng, Chung Ly kinh ngạc nhìn đối phương.
“Chung Ly còn chưa cưới thê tử đúng không?” Thợ thủ công bên cạnh phản ứng lại, tiếp tục hỏi.
Chung Ly chỉ đành lắc đầu: “Chưa.”
Trước kia y chỉ mãi một lòng xử lý quốc sự, đâu có thời gian rảnh mà nghĩ mấy chuyện như vậy.
“Vậy thì thật là đáng tiếc mà. Một người cô đơn lẻ bóng bước vào cuộc đời này, lại lẻ loi rời đi. Cả đời không có thê tử, kiếp sau lỡ như cũng độc thân suốt đời thì phải làm sao đây? Hay thế này đi, bọn ta kiếm cho ngươi một thê tử thật xinh đẹp, hai ngươi cùng đi đầu thai cũng sẽ không thấy buồn chán.” Đám thợ thủ công nhiệt tình nói.
Bọn họ không muốn Chung Ly rời đi, trước mắt hình như chỉ có mỗi lý do này có thể níu y ở lại.
“Không cần.” Chung Ly từ chối. Nếu là trước kia, có lẽ y còn cần tới hôn nhân chính trị, nhưng giờ y đã không cần phải ép buộc bản thân nữa rồi.
“Lão Trịnh đừng lo, tạm thời trong thời gian ngắn y sẽ không đi được đâu.” Phó Yểu lên tiếng: “Trong tay ta còn hai tới ba mươi tờ bí phương muốn nhờ Chung Ly giúp, để hoàn thành hết mấy bí phương này thì cũng phải mất mấy năm nữa. Hơn nữa, nếu ta không lấy được đống di sản kia của y, chắc chắn cũng sẽ không để y rời đi dâu, các ngươi cứ yên tâm đi.”
Mọi người nghe thế thì rối rít nói lời cảm ơn: “Vậy thì phải nhờ vào Phó cô nương rồi.”
Kết quả của việc này là khi Chung Ly nghiên cứu đống bí phương kia thì không một ai bén mảng tới giúp y cả. Hơn nữa mọi người còn thường xuyên xách rượu và đồ ăn tới thăm mộ, cố gắng dùng tình cảm để Chung Ly phải lưu luyến thế giới này.
Phó Yểu là hàng xóm nên cũng thường xuyên được mời tới mấy bữa tiệc của bọn họ.
Vì số lần thật sự quá nhiều, khiến một người luôn thích im lặng như Chung Ly cũng phải tuyên bố rằng trong vòng năm năm tới sẽ không rời đi, để mọi người có thể an lòng.
Phó Yểu hiểu rõ tính cách của Chung Ly, y không phải là người có thể dễ dàng thay đổi ý định chỉ vì người khác.
Nàng thấy y đột nhiên không muốn đi nữa thì hỏi: “Sao lại đổi ý?”
Chung Ly nhíu mày: “Người mà ta chờ đã xuất hiện rồi.”
Suốt hơn ngàn năm, y đã đợi lâu tới mức không còn muốn đợi nữa, lúc này lại xuất hiện.
Nếu y cứ rời đi như vậy thì thật là đáng tiếc. Chỉ cần chấm dứt sự nuối tiếc này thì Chung Ly hoàn toàn không còn lý do để ở lại nữa.
Phó Yểu nhướng mày, chúc mừng: “Vậy cũng không tệ.” Ít nhất thì y sẽ không còn thấy tiếc nuối.
…
Ba ngày trôi qua, Phó Yểu tới Dực Khôn Cung vào lúc chính ngọ.
Vừa bước vào đã thấy Hoàng hậu và Quý phi ngồi đánh cờ với nhau.
Phó Yểu nhìn cửa cung khép chặt, lại nhìn cảnh tượng vui vẻ của hai nữ nhân, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Quý phi.
Quý phi thấy Phó Yểu thì ánh mắt hơi tỏ vẻ kiêng kỵ, nhưng nàng ta nhanh chóng nở nụ cười quyến rũ: “Đây ắt hẳn là Phó quan chủ đúng không? Nghe danh đã lâu, giờ gặp được quả là danh bất hư truyền.”
Phó Yểu đi tới cạnh Quý phi, cúi người nâng cằm nàng ta lên, ngắm trái ngắm phải rồi mới hài lòng thả xuống, nói: “Ba vị cao tăng trong Từ Ninh Cung khá là thích nghe lén chuyện của người khác, về sau ngươi mở miệng nên cẩn thận chút đi.”
Quý phi dùng tay áo che đi đầu ngón tay run rẩy, cảm thấy linh hồn xém chút nữa đã bị kéo ra khỏi cơ thể.
Nữ nhân này còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của nàng ta.
“Đa tạ Phó quan chủ đã nhắc nhở.” Quý phi cong môi cười: “Có điều nếu bệ hạ làm chuyện phòng the thì chẳng lẽ bọn họ cũng nghe được hết hay sao?”
Một tiếng gõ mõ đột ngột truyền tới, Quý phi “hừ” một tiếng, đáp: “Quả nhiên là đang nghe lén.”
Phó Yểu không để ý tới nàng ta nữa, đi thẳng tới chỗ Ngũ điện hạ.
Nàng đã biết được một mảnh ký ức nhỏ từ chỗ Khấu đồ tể, hiện giờ không cần đợi luồng chấp niệm này từ từ nhớ lại nữa.
Nàng rút kiếm ra, đợi luồng chấp niệm xuất hiện, lập tức dùng đầu ngón tay nhét cảnh trong mơ của Khấu đồ tể vào trán hắn.
Ban đầu chấp niệm còn mơ màng, sau đó lập tức lộ ra vẻ mặt đau khổ.
Sau khi xem hết cảnh trong mơ, hắn mở to mắt lần nữa, nhớ lại gần hết chuyện năm xưa.
“Ta nhớ ra rồi.” Hắn nói: “Ta là Chung Ly Lâm.”
“Vậy nên ngươi vẫn mãi không đi là vì Chung Ly Chỉ?” Phó Yểu hỏi.
Chung Ly Lâm nhìn nàng: “Ta muốn gặp đại huynh một lần nữa, nói lời xin lỗi với huynh ấy. Ngươi giúp ta được không?”
“Trên người ngươi không có thứ gì ta muốn, giúp cũng chẳng được lợi lộc gì. Hơn nữa, sao ngươi lại không nghĩ là ta mang tin tức tốt tới cho ngươi chứ?” Phó Yểu hỏi ngược lại hắn, cầm lệnh bài khi trước Chung Ly đã đưa nàng giao cho hắn: “Đây là thứ y nhờ ta đưa cho ngươi, nói là tặng cho một người quen cũ.”
Chung Ly Lâm thấy lệnh bài đó thì nhẹ nhàng đặt nó vào lòng bàn tay mình.
“Đây là…” Hắn nhìn về phía nữ nhân đối diện với ánh mắt khó tin: “Đại huynh vẫn còn tồn tại sao?”
“Không tính là tồn tại nhưng cũng không khác mấy. Ít nhất thì cũng tốt hơn ngươi.” Phó Yểu nói: “Tấm lệnh bài này y có thể đưa cho rất nhiều người, cuối cùng vẫn nhờ ta giao lại cho ngươi, nói rằng ngươi là người thích hợp nhất. Điều này chứng tỏ rằng những chuyện trước kia ngươi đã làm không hề làm y thấy đau khổ.”
“Biết ta ở đây, biết ta áy náy nhiều năm nhưng vẫn không chịu tới gặp ta, cũng chỉ vì trong lòng đại huynh thật ra đã không còn thấy điều này quan trọng tới vậy, đúng không?” Chung Ly Lâm nhìn lệnh bài màu đen trong tay, nước mắt rơi xuống: “Đại huynh, huynh thật quá tàn nhẫn.”
Phó Yểu nhìn Chung Ly Lâm dần tiêu tán, lạnh lùng nói: “Lúc trước ở Hà Tây, Chung Ly Chỉ một lòng chờ ngươi xuất hiện còn khổ sở hơn so với ngươi bây giờ. Ngươi là kẻ phản bội trước thì có tư cách gì để nói y tàn nhẫn chứ? Y không so đo với ngươi không có nghĩa là y đã tha thứ cho ngươi. Ngay lúc y dùng đôi vai của mình gánh cả Đại Ngụy trên lưng, các ngươi lại đang kẻ tranh người đấu. Ngươi có biết y đã phải chết thế nào không? Y không chết trận, là do bị độc tố khiến cơ thể suy yếu, không còn sống được bao lâu nên mới phải dùng cơ thể mình để bày mưu tính kế, đổi lấy trăm năm yên bình cho các ngươi.”
Phó Yểu nói xong câu cuối, cũng mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của Chung Ly Lâm, dùng một chưởng đánh tan luồng chấp niệm của hắn.
Một con quỷ hồ đồ như vậy thật là khiến nàng bực bội mà.
Phó Yểu cầm lệnh bài của Chung Ly lên, xoay người định rời đi, ai ngờ lại nhìn thấy Chung Ly đứng trước cửa, im lặng nhìn nàng.