Ông ta nhớ còn rõ vào mấy tháng trước, ông từng bị quan chủ của tòa đạo quan này cho ăn bế môn canh.
“Đúng vậy.” Thiên Đạo Tử hơi kích động, nếu đối phương cũng ở đạo quan thì có nghĩa là cũng thuộc huyền môn. Chỉ cần không phải là tà ma ngoại đạo là được, về sau nếu ông ta có chuyện gì cần nhờ cũng biết phải tới đâu.
“Ta biết rồi.” Đỗ huyện lệnh hơi do dự, quay người nói với tiên sinh: “Núi Nhạn Quy cách huyện thành khoảng hai mươi dặm, giờ đã không còn sớm, hơn nữa tiên sinh đi suốt một chặng đường dài cũng thấm mệt, không bằng hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chúng ta cùng ngài lên núi, ý tiên sinh thế nào?”
“Được.” Lục An tiên sinh biết ông ta còn có việc muốn làm nên lập tức đồng ý.
Hôm sau, Đỗ huyện lệnh, Tôn Hạc và Thiên Đạo Tử cùng nhau đưa lão tiên sinh xuất phát tới Thanh Tùng Quan.
Đường đi không mấy bằng phẳng, đây vốn là đường do các thôn dân đi nhiều mà thành, tất nhiên kém hơn quan đạo vốn có.
Nhưng sau khi bọn họ đi vào phạm vi núi Nhạn Quy thì lại ngạc nhiên thấy rất nhiều phụ nhân mặc y phục sạch sẽ, tay vác gạch xanh đi đằng trước.
Đỗ huyện lệnh thấy thế thì sai người qua hỏi mới biết, những phụ nhân này đều tới Thanh Tùng Quan để cầu con, còn viên gạch trên tay là dùng để lát đường.
Còn tại sao lại dùng để lát đường thì vị Hà thợ mộc từng xây dựng Thanh Tùng Quan nói rằng, tiên nhân Tam Thanh trong đạo quan thấy hắn thành tâm nên đã ban cho hắn một đứa con. Những bình dân như bọn họ không giàu có bằng Hà thợ mộc, nên khi mỗi người đi qua nơi này đều sẽ mang theo một viên gạch để lát đường lên núi, xem như là thể hiện tấm lòng thành.
Qua thời gian, giờ thì mỗi người tới dâng hương đều mang theo một viên gạch.
“Không ngờ lại còn có cả chuyện này.” Đỗ huyện lệnh phát hiện bản thân mình còn chưa hiểu rõ nơi mà mình cai trị.
Lục An tiên sinh vuốt râu khen ngợi: “Đây đúng là người trí tuệ.”
Dùng của dân để cho dân, gom góp theo khả năng của từng người, từ đó vô tình làm nên việc lớn, đây chính là hiền giả.
Đợi tới khi xe ngựa đi tới Phương gia thôn, đã thấy các phụ nhân cầm gạch thả gạch ngay cửa thôn, còn con đường mà tất cả đang đi là một con đường lát gạch xanh rộng mở, chứa được đến hai xe ngựa đi ngang.
Ở một sơn thôn hoang vu hẻo lánh lại có một con đường như thế, thật sự khiến người khác sáng mắt.
Không chỉ vậy, khi Lục An tiên sinh nhìn xung quanh, cho dù là nông dân đang làm ruộng, trẻ con đang lùa vịt hai bên bờ thì trên mặt mỗi người đều nở nụ cười, tràn ngập hy vọng vào cuộc sống.
“Đàn vịt này chắc là dùng để cung ứng cho Thanh Tùng Quan.” Lục An tiên sinh vừa nhìn đàn vịt đã hiểu ra nhiều thứ.
“Chắc vậy ạ.” Đỗ huyện lệnh nói.
Lục An tiên sinh nghe học trò đáp lại thì khẽ lắc đầu, vị học sinh này của ông đúng là chẳng có chút thiên phú nào cả.
Nếu là người khác nhìn thấy nơi này, có lẽ đã hiểu được lợi ích mà nơi này mang lại. Chỉ cần một nơi có thứ nổi bật tới mức người ngoài cũng thích thì hoàn toàn có thể phát triển lớn hơn nữa. Món vịt chua ngọt hiện giờ đang rất nổi tiếng, nếu có thể lan rộng khắp nơi thì cho dù là quan viên phía trên hay là bá tánh phía dưới cũng đều nhận được rất nhiều lợi ích.
Tiếc rằng vị học sinh này của ông không hiểu được điều này.
Xe ngựa đi tới chân núi thì không thể đi tiếp được nữa. Lục An tiên sinh xuống xe, chống gậy, không cần người đỡ đã tự mình bước từng bước lên núi.
May mà nơi an tọa của đạo quan không cao, chỉ mới đi khoảng hai khắc đã đến.
Lục An tiên sinh dẫm chân trên con đường được tạo thành từ vô số sự thành kính, lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác – có lẽ ông thật sự sẽ tìm được tôn nhi của mình ở đây.
Tới khi bước xong bật thang cuối cùng, khắp người lão tiên sinh đã đầy mồ hôi. Một tiểu cô nương chạy tới hỏi ông: “Lão gia gia, ngài có muốn uống trà không ạ?”
Đỗ huyện lệnh lập tức nói: “Nhanh rót cho chúng ta mỗi người một ly trà.”
Tiểu cô nương nhìn y phục của bọn họ, nói: “Thế các vị muốn uống trà gì? Chỗ ta có nước sôi để nguội, trà ấm, trà bưởi mật ong. Xin hỏi các vị muốn dùng loại nào?”
Còn chưa đợi Đỗ huyện lệnh quát, Lục An tiên sinh đã cười nói: “Mấy thứ này có gì khác nhau?”
“Nước sôi để nguội ta sẽ không thu tiền.” Tiểu cô nương nói: “Nhưng trà ấm và trà bưởi mật ong sẽ thu. Trà ấm một văn tiền một ly, trà bưởi mật ông mười văn một ly.”
“Ồ?” Lục An tiên sinh hứng thú hỏi: “Đây là do ngươi tự nghĩ ra sao.”
“Không phải.” Tiểu cô nương lắc đầu nói: “Là Tam Nương tỷ tỷ trong đạo quan nói.”
“Hóa ra là vậy. Thế thì mỗi người chúng ta muốn một ly trà bưởi mật ong.”
Tiểu cô nương thấy có mối làm ăn lớn thì nở nụ cười ngọt ngào, nói: “Đợi một lát.” Sau đó vội vã chạy tới cạnh rương gỗ, trong rương có một ấm trà rất lớn được chăn bông bao bọc.
Một lát sau, đám người Đỗ huyện lệnh cầm ly trà vẫn còn nóng hầm hập trên tay. Nước trà vừa vào miệng đã có một vị trà thanh ngọt, kèm theo hương bưởi đậm đà, mùi vị thật sự rất tuyệt.
Lục An uống xong ly trà, nói với hai học trò bên cạnh: “Chỉ riêng cách làm của đạo quan này thôi là đã đủ cho các ngươi học tập rồi. Nếu có thể hiểu được thì về sau chắc chắn sẽ trở thành một vị quan giỏi.”
Ông nói xong thì bước về phía đạo quan.
Đỗ huyện lệnh quay qua nhìn bằng hữu của mình, cảm thấy lời nói của tiên sinh có ẩn ý gì đó.
Lục An tiên sinh vừa đi tới cửa chính đạo quan đã thấy một nam nhân gầy đứng trước mặt mình.
“Quan chủ nói rằng hôm nay có khách quý tới chơi, chắc hẳn chính là lão tiên sinh ngài đây.” Nam nhân gầy cười nói: “Mời ngài theo ta, quan chủ đang ở phía sau đợi ngài.”
Bản lĩnh biết trước này khiến cho Đỗ huyện lệnh vừa vào cửa đã vội vã theo sau.
Nhưng khi được nam nhân gầy dẫn đường thì ông ta lại không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần. Ông ta cứ thấy nam nhân này rất quen mắt.
Đoàn người đi vòng ra sau bếp, tiến thẳng cửa sau của đạo quan, sau đó mọi người mới phát hiện còn có một con đường nhỏ thông lên trên núi.
Bọn họ đi dọc đường núi, nhanh chóng thấy một gốc cây lớn trong rừng cây, nơi đó còn đặt một chiếc giường lớn bằng đá. Trên tảng đá có một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau, giữa hai người là một bàn cờ, hiển nhiên cả hai đang đánh cờ.
Đến gần, Đỗ huyện lệnh mới nhận ra đôi nam nữ này rất trẻ tuổi, hơn nữa dung mạo đều thuộc loại hiếm có, chỉ là đôi mắt của nữ tử lại bị một mảnh lụa trắng che mất, không biết là do nàng cố ý hay là vì có bệnh liên quan tới mắt.
“Khách quý tới rồi.” Nam nhân gầy mở miệng.
Phó Yểu buông quân cờ trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn đám người đứng cạnh giường đá: “Tới không sớm cũng không muộn, đúng lúc cứu ta ra khỏi ván cờ này.”
Mọi người: “…”
Lục An tiên sinh nhìn cặp nam nữ đối diện, do dự một hồi mới lên tiếng: “Xin hỏi quan chủ là…”
“Là ta.” Phó Yểu nhảy xuống từ giường đá, sau đó đi tới cạnh Lục An tiên sinh, nàng đi xung quanh người ông một vòng, cuối cùng nhìn về phía Thiên Đạo Tử: “Người tới quan sát đạo quan của ta hôm qua hẳn là ngươi nhỉ?”
Thiên Đạo Tử vội vã xin lỗi: “Tình huống hôm qua có chút vội vã, xin ngài thứ lỗi.”
Đỗ huyện lệnh vừa nghe giọng của nàng đã biết nàng chính là người đã mắng ông ta. Nhưng thời gian đã qua lâu đến vậy, ông ta đã không còn để bụng nữa, giờ còn có một điều mà ông ta tò mò hơn: “Mắt của ngươi… không sao chứ?” Hai mắt bị che mất nhưng trông vẫn như thể nhìn rõ mọi thứ, cuối cùng nàng bị mù hay không mù đây.
Phó Yểu ngó lơ ông ta, nói với Lục An tiên sinh: “Lão tiên sinh, ta biết mục đích ngài tới tìm ta là gì. Chỉ cần lệnh tôn không chết thì ta đúng là có thể giúp ngài tìm được hắn. Nhưng chỗ ta cũng có quy củ, ngài muốn ta giúp chuyện gì thì phải trả giá tương xứng.”
“Đấy là tất nhiên.” Lục An tiên sinh nói, ông cũng không định để người khác giúp mình không công: “Chỉ cần ngài có thể giúp ta, dù là điều kiện gì ta cũng sẽ đồng ý với ngài.”
“Lại thêm một người hào phóng nữa.” Phó Yểu vừa lòng hít văn vận xung quanh ông: “Nếu đã thế, ba năm tiếp theo xin mời lão tiên sinh hãy ở lại Thủy Huyện này đi.”
“Ở lại đây?”
“Đúng vậy, đây là yêu cầu của ta. Chỉ cần ngài chấp nhận, ta sẽ giúp ngài tìm được người mà ngài muốn.” Mấy loại khí vận này khiến người ta thoải mái hơn hẳn tử khí, Phó Yểu càng ngửi thì tâm trạng lại càng tốt hơn.
“Được, ta đồng ý.” Mặc dù nhà của ông ở Lục An, nhưng hiện giờ ông chỉ là lão già cô đơn. Nếu ở lại đây là có thể tìm được tôn nhi thì đừng nói là ba năm, dù có ở tới chết ông cũng muốn ở lại.
“Hào sảng.” Phó Yểu nói: “Tóc của tôn nhi ngài chắc là có mang theo, đưa ta một sợi là được.”
“Có mang theo đây.” Ông đáp, gia phó hiểu ý dâng lên một chiếc túi thơm màu hồng.
Phó Yểu lấy một sợi tóc, đặt giữa hai tay rồi bóp nát, sau đó một cơn gió nổi lên, sợi tóc trong tay nàng đã hoàn toàn biến mất.
Tôn Hạc thấy thế thì lập tức hỏi: “Không cần lập đàn làm phép, chỉ cần như thế là được rồi sao?”
Phó Yểu cười, nói: “Tôn nhi của ngài có phải sinh vào lúc giờ sửu canh ba, ngày ba tháng sáu, mười tám năm trước hay không?”
Lục An tiên sinh ngạc nhiên, đáp: “Đúng thế.”
Bát tự là thứ mà người ngoài không thể biết được, nếu có nói cũng sẽ nói khác đi một chút, thế nên người thật sự biết được thời gian Tiểu Lang sinh ra hiện tại chỉ có ông và bà mụ đỡ đẻ lúc trước. Vị quan chủ trước mặt có thể nói một cách chính xác như vậy chứng tỏ bản lĩnh là thật.
“Quan chủ, ngài tìm được tôn nhi của ta rồi sao?” Lục An tiên sinh khàn giọng hỏi.
“Tìm được rồi.”
“Vậy giờ hắn đang ở đâu?”
Phó Yểu trả túi thơm lại cho ông, vẻ mặt hơi kỳ lạ: “Lão tiên sinh, mọi thứ đều có cơ duyên của mình, nếu người khác cố gắng can thiệp chưa chắc sẽ là chuyện tốt đối với lệnh tôn.”
“Nghĩa là sao?” Đỗ huyện lệnh không hiểu.
Nhưng Lục An tiên sinh lại hiểu: “Ý ngài là giờ nếu ta để hắn nhận tổ quy tông thì với hắn cũng chẳng phải là chuyện tốt phải không?”
“Phải. Nhưng ta có thể bảo đảm với ngài, trong vòng một năm tới, hắn sẽ tự xuất hiện cạnh ngài.” Phó Yểu nói: “Tới lúc đó, ngài muốn xác nhận hắn có phải tôn nhi của mình hay không thì hãy tới đạo quan và thắp ba nén nhang. Nếu nhang cháy thẳng thì đó là thật, nếu không thẳng thì là giả.”
“Trong vòng một năm…” Tuy Lục An tiên sinh có hơi thất vọng vì không thể lập tức nhìn thấy tôn nhi, nhưng giờ có thể nghe được tin tức của hắn thì ông vẫn thấy rất vui mừng: “Vậy được, ta sẽ đợi tới một năm sau.”
Cùng lúc đó, ngoài thành Kim Lăng, Lê Phùng Niên và Tô Lâm Thu cũng đã bước lên con đường cầu học…