Mục lục
Ta Có Một Tòa Đạo Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng không phải hiện giờ chính thứ đó đã cứu mạng nương nương hay sao?” Mẫn Dục ngẩng đầu nhìn mẫu thân: “Ngài đâu thể vì ghét ta mà phủ nhận hết mọi chuyện được. Ít nhất thì con hạc giấy này vô tội.”

“Đúng thế.” Hầu phu nhân cười lạnh một tiếng: “Ngươi chính là như vậy, chẳng bao giờ thấy bản thân sai lầm. Đôi lúc ta nghĩ, sao người chết khi đó không phải ngươi chứ.”

Hầu phu nhân nói xong thì lập tức rời đi.

Mẫn Dục nhìn đóa hoa còn chưa kịp nở rộ cạnh đó, đôi mắt chứa đựng đầy sự đau thương. Hắn như một hài tử bị vứt bỏ, không thể tìm được đường về nhà nữa rồi.

Lúc này, một cung nữ bước tới mời hắn: “Tiểu hầu gia, nương nương muốn gặp ngài.”. Truyện Huyền Huyễn

“Được.” Hắn lập tức thu lại mọi cảm xúc, đổi thành vẻ mặt tươi cười hàng ngày, xoay người đi theo cung nữ vào trong điện.

Vừa đi vào, hắn đã ôm lấy tiểu hoàng tử mềm mại, nhìn tỷ tỷ nằm trên giường rồi nói: “Sao thần lại thấy đứa nhỏ này hơi xấu, không thừa kế được một phần xinh đẹp từ ngài nhỉ?”

Hoàng hậu lúc này rất mệt mỏi, chỉ miễn cưỡng nở nụ cười: “Đệ ít quậy phá lại đi.”

Cung nữ ở bên cạnh mỉm cười giải thích: “Hài tử vừa sinh ra đều như thế, từ từ sẽ ổn hơn thôi. Có một số người lúc nhỏ càng xấu thì lớn lên lại càng anh tuấn. Tiểu điện hạ của chúng ta chắc chắn sẽ là một mỹ nam tử.”

“Phải không?” Mẫn Dục thật sự gật đầu: “Ai cũng nói cháu trai giống cữu cữu, vị cữu cữu là thần đây lớn lên hết sức anh tuấn, vậy thì tiểu điện hạ về sau cũng không kém. Bệ hạ, thần thấy chỉ với gương mặt này của thần thôi là cũng đủ để ngài ban thưởng rồi.”

Thánh nhân bật cười: “Ngươi lại để ý thứ gì của quả nhân đây?” Nói xong, y quay qua Hoàng hậu: “Tên hầu gia nghịch nghợm này hôm trước vừa lấy một lọ thuốc ngửi bằng phỉ thúy của ta, lần trước nữa thì ôm mất chiếc bình mỹ nhân trong ngự thư phòng, lần này lại tìm lý do lấy đồ vật. Nàng phải nhanh chóng khỏe lên, nếu không mấy thứ tốt ở chỗ ta đều bị hắn lấy hết mất.”

Hoàng hậu nghe thế thì mỉm cười, nằm dựa nghiêng trên giường, một tay nắm tay hoàng đế, hai mắt nhắm lại: “Thiếp sẽ nhanh chóng khỏe lại.”

Thấy nàng mệt, Mẫn Dục rất biết điều ôm hài tử ra ngoài. Cung nữ bên trong cũng lui hết, chỉ chừa lại đủ người hầu hạ bên trong.

Thánh nhân hỏi ngự y và Quốc sư về thân thể của Hoàng hậu, sau đó sai người chăm sóc thật tốt cho tiểu hoàng tử rồi toan về chính điện xử lý tấu chương. Mẫn Dục lập tức buông hài tử xuống, rời khỏi hậu cung.

Mẫn Dục ra ngoài, cùng với Quốc sư cáo từ thánh nhân, nhưng lại gọi Quốc sư lại hỏi: “Quốc sư muốn xuất cung?”

Quốc sư cũng biết hắn có chuyện muốn hỏi: “Đúng thế, tiểu hầu gia có muốn đi cùng luôn không?”

“Vậy đi cùng đi.”

Hai người bước chậm rãi trên hành lang, bên cạnh thỉnh thoảng lại có triều thần vội vàng đi ngang qua. Đa số các triều thần thấy bọn họ thì đều làm như không thấy, vài người thì tỏ ra khách khí, chỉ nhẹ gật đầu rồi đi.

“Bọn họ dường như đều xem thường tăng đạo.” Mẫn Dục nói.

Quốc sư cũng không giận, ông đã già rồi, không còn ý muốn cạnh tranh nữa: “Bị xem thường cũng là chuyện bình thường. Mấy người như chúng ta không có công trạng gì, chỉ cần vài câu kinh thư là có thể được các bá tánh cung phụng. Trong mắt bọn họ, chúng ta cũng chỉ nương theo danh nghĩa của quỷ thần để lừa tiền mà thôi.”

“Nhưng ngài là quốc như mà.” Mẫn Dục nói.

Quốc sư đáp: “Bệ hạ bảo ta làm quốc sư thì ta mới là quốc sư, nếu người không xem ta ra gì thì ta cũng chẳng là gì cả. Thật ra những người như chúng ta nên giống như vị Phó quan chủ kia, vui vẻ thì cho sắc mặt tốt, không vui thì không thèm để ý tới ai cả, ngay cả thánh nhân cũng thế. Nhưng đa số mọi người đều không có khả năng đó, chỉ có thể nhờ vào quyền quý mà kiếm chút cơm ăn, ta chính là một trong số đó.”

Mẫn Dục không ngờ Quốc sư lại nói mấy chuyện như này với mình, trong lòng hơi chút kinh ngạc.

Hắn không mấy khi qua lại với Quốc sư, hôm nay trò chuyện như vậy đã là rất nhiều.

“Vị Phó quan chủ kia lợi hại lắm sao?” Mẫn Dục hỏi: “Ta chỉ nghe nói nàng có thể kết nối với quỷ thần.”

“Lợi hại hay không về sau ngươi sẽ biết.” Quốc sư đáp: “Nếu ngươi gặp nàng thì chứng tỏ hai người có duyên.”

“Thật sao?” Mẫn Dục mờ mịt.

Bọn họ đi hết dãy hành lang, ánh mặt trời chói mắt rọi sáng thân hình. So với Quốc sư, bước chân của Mẫn Dục lại giống như một linh hồn du đãng đang đi về phía vực sâu.



Tối đó, phủ Quốc sư.

Quốc sư đang ngồi viết gì đó, bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Ông cũng không ngẩng đầu, nói: “Vào đi.”

Cửa bị mở ra, nhưng lại không nghe thấy tiếng bước chân.

Ông thả bút xuống, nghiêng đầu nhìn lại thì thấy đó không phải là người hầu, mà là một nữ tử hắc y, trên mặt che khăn lụa màu đen, phía sau nàng còn có một người giấy.

“Ngươi là Phó quan chủ?” Ông thấy hơi ngoài ý muốn, thả bút xuống, đứng thẳng người hỏi.

Phó Yểu đi tới đối diện ông, ngồi xuống: “Không ngờ danh tiếng của ta lại lớn như vậy, ngay cả Quốc sư cũng nhận ra.”

Quốc sư vuốt râu cười ha hả: “Kinh thành là địa bàn của ta, ở đây xuất hiện một nhân vật lợi hại thì chắc chắn ta phải biết chứ.”

“Mấy người làm Quốc sư các ngươi đúng là dẻo miệng, bảo sao thánh nhân luôn phong chưởng môn Chính Nguyên Giáo làm quốc sư.” Phó Yểu nói.

“Miệng dẻo là một, không có bản lĩnh mới là điều quan trọng. Cũng như câu nói đó, bên giường sao có thể cho phép người khác ngáy ngủ. Thánh nhân chắc chắn cũng không mong rằng sẽ có một quốc sư tài giỏi đứng bên cạnh như hổ rình mồi.” Quốc sư đáp.

Phó Yểu vuốt ve chén trà: “Ngươi là đang nhắc nhở ta cách xa hoàng cung một chút đúng không? Cảm ơn, hắn vẫn chưa làm gì được ta đâu. Quay lại chuyện chính, nếu như ngươi đã biết ta thì ta cũng không muốn nhiều lời, ta tới đây là muốn mượn ngươi một món đồ.”

“Cái gì?”

“Toàn bộ ghi chú của Chính Nguyên Giáo, bao gồm cả bí thuật Đạo giáo, bút ký chưởng môn… ta cần hết tất thảy. Không biết ngươi thấy có thể không?” Phó Yểu hỏi.

Quốc sư nói: “Chuyện này không phải là có thể hay không, mà phải xem thành ý của quan chủ. Đủ thành ý thì tất nhiên chuyện gì cũng có thể.”

Phó Yểu: “…”

Nàng nhìn chăm chú vào Quốc sư một hồi, sau đó nghiêm túc nói: “Ngươi hẳn là chưởng môn giả của Chính Nguyên Giáo.” Nhìn bộ dạng có vẻ tiên phong đạo cốt, sao mỗi một câu chữ đều giống với… con buôn?

“Quan chủ nghi ngờ ta thì ta có thể lấy lệnh bài chưởng môn tới cho ngươi xem. Ta chỉ là tự mình hiểu được, đồ vật mà quan chủ muốn, dù ta có từ chối thì cũng đâu thể ngăn người quang minh chính đại cướp đi được.” Quốc sư cười: “Nếu đã vậy thì thà rằng đừng có phản kháng, tranh thủ kiếm lấy chút lợi ích.”

Người ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, Phó Yểu cũng chỉ cần có được thứ mình muốn, cũng lười nghĩ xem thân phận của đối phương là thật hay giả.

“Vậy ngươi muốn gì?”

“Tạm thời ta chưa nghĩ ra, đợi khi Phó quan chủ trả đồ, ta nói cho ngươi biết cũng không muộn.” Quốc sư đáp.

“Cũng được.” Phó Yểu đồng ý: “Thế đồ ta muốn đâu?”

“Những thứ mà người thấy trong căn phòng này.”

Phó Yểu gật đầu: “Vậy ta đây mang đi hết đấy.” Nàng nói xong, vung tay áo lên, toàn bộ đồ bằng giấy trong phòng đều biến mất.

Quốc sư kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ đây là tay áo càn khôn?”

“Cũng không khác lắm.”

Quốc sư “A” một tiếng: “Xem ra Phó quan chủ còn lợi hại hơn ta nghĩ.”

Phó Yểu đáp lại ông một câu: “Ngươi thì tệ hơn tưởng tượng của ta chút.”

“Không còn cách nào khác, người sống vẫn cần ăn cơm.” Quốc sư bất đắc dĩ.

“Được rồi. Thứ ta muốn đã lấy được, ta đi trước. Ngươi có thể tranh thủ thời gian này nghĩ điều kiện của mình.”

Phó Yểu nói xong, dẫn theo Tam Nương rời đi.

Quốc sư nhìn bóng dáng hai người, thở phào một hơi.



Lúc Phó Yểu trở về đạo quan đã thấy cục đá trước cửa được bốn năm con nữ quỷ quay quanh. Không biết cục đá kia nói gì mà khiến các nàng cười khanh khách không ngừng.

“Ngày nào hắn cũng sống thế hả?” Phó Yểu hỏi.

Tam Nương gật đầu: “Tối nay ít quỷ hơn chút.”

“Xùy.” Phó Yểu đi tới, dùng chân đá cục đá lăn xuống chân núi: “Cuối cùng cũng được yên tĩnh.”

Tam Nương: “…”

Vào đạo quan, vì phòng không lớn mà sách vở từ chỗ Quốc sư lại quá nhiều, Phó Yểu sai Tam Nương giữ nhà, bản thân nàng thì qua nhà hàng xóm bên dưới.

Đại sảnh của Chung Ly vừa hay rất phù hợp.

Nàng tới chỗ Chung Ly, vừa vào đã thấy một đống người ngồi bên trong, à không, là một đống quỷ.

Phó Yểu nhìn cái đám đang chè chén rượu thịt đó, nhìn lướt qua khắp nơi trong cổ mộ, lại quay đầu về phía đám đại hán đang nhìn nàng: “Chung Ly đâu?”

Vừa dứt lời, Chung Ly cầm bầu rượu đi tới.

Hôm nay y thay sang một bộ y phục bó tay áo, tóc cũng được cột cao, dùng phát quan giữ chặt, điệu bộ trông thoải mái hơn nhiều. Tất nhiên là vẫn đẹp như thế.

“Khó có lúc thấy chỗ này của ngươi có khách.” Phó Yểu nói. Nàng quen biết Chung Ly lâu tới vậy, đây là lần đầu tiên thấy ở đây có quỷ.

“Là mấy thợ thủ công quen biết từ lâu.” Chung Ly đáp: “Mấy thứ ngươi giao cho ta, chỉ dựa vào mình ta thì không thể làm được. Ta đã mời mấy người ta quen biết tới, cùng nhau nghiên cứu.”

“Ồ. Vậy thì các ngươi cứ tiếp tục, ta chỉ tới mượn ngươi một căn phòng để gửi đồ thôi.”

“Ngươi cứ tự nhiên.”

Hai người nói xong, Phó Yểu đi vào nơi sâu nhất trong mộ cổ, đám thợ thủ công bên ngoài thấy cô nương đã rời đi, sôi nổi trêu chọc nhìn Chung Ly: “Lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy bên cạnh ngươi xuất hiện nữ nhân đấy.”

“Chung Ly đại ca chết lâu như vậy, cuối cùng cũng thông suốt rồi sao?”

“Đợi hắn thông suốt đúng là không dễ, đã bao nhiêu năm rồi chứ.”

Lúc các nam nhân ngồi với nhau thì đề tài chắc chắn phải có nữ nhân. Chung Ly biết tính tình của bọn họ, nói nhiều sai nhiều, y dứt khoát không nói, để mặc bọn họ trêu chọc.

Sau một hồi cơm no rượu say, thợ thủ công bắt đầu vào phòng nghiên cứu, Chung Ly nhìn về hướng Phó Yểu, cuối cùng quyết định không tới làm phiền nàng.

Thế là Phó Yểu bắt đầu “ở lại” cổ mộ. Sách vở của Chính Nguyên Giáo rất nhiều, nàng không thể xem hết trong một thời gian ngắn được. Nhưng thứ mà nàng muốn tìm rất có thể được ghi chép trong đôi câu vài lời, nàng chỉ đành phải tìm từng quyển.

Đọc sách lâu, thỉnh thoảng nàng cũng qua xem thử phía Chung Ly.

Nhiều lần gặp mặt, nhóm thợ thủ công bắt đầu thân quen với nàng, còn sẽ kể chuyện xưa của mình cho nàng nghe.

Đúng vào lúc đó, một thợ thủ công thành công khiến Phó Yểu để ý.

Thợ thủ công này nói khi trước bản thân bị chôn sống, trùng hợp hơn nữa là, cổ mộ chôn sống hắn đúng là mộ của Tiêu Thái hậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK