Kim Thu nói: “Tuy là ta không muốn chấp nhận, nhưng quả thật là ta rất ghen tỵ với nàng. Ta cái gì cũng không có, thứ duy nhất ta có được thì lại dễ dàng bị cướp mất.” Nàng ta nói tới đây thì cười khổ: “Lúc nãy ta chỉ nói đùa mà thôi, ngài đừng xem là thật.”
“Cho dù là thật thì ngươi cũng không thể đổi được.” Phó Yểu đáp: “Ta đây có thể dễ dàng nhận giao dịch thay đổi vận mệnh của ngươi, nhưng thay đổi của người khác thì phải chịu trách nhiệm với nhân quả của người đó, mà thứ ngươi dùng để giao dịch với ta đương nhiên không đáng để ta phải mạo hiểm làm vậy. Thế nên, ngươi muốn thay đổi cái gì thì tự đi mà làm đi.”
“Vậy sao?” Kim Thu không hiểu lắm: “Vậy thì xin ngài hãy giúp ta lấy lại giọng hát, rồi biến ta trở nên xinh đẹp hơn nữa. Đổi lại, toàn bộ những gì ta có, ngài cứ việc lấy hết.”
“Quả là một người thẳng thắn.” Phó Yểu đưa quạt lên, lướt qua mặt nàng ta một cái: “Khen cho sự thẳng thắn của ngươi, ta tặng ngươi một món quà nhỏ. Trước khi ngươi chết, giọng nói và nhan sắc của ngươi sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì, ngươi sẽ mãi mãi xinh đẹp cho tới ngày sinh mạng của ngươi kết thúc.”
“Cảm ơn ngài.”
Sau khi hai người hoàn thành giao dịch, Kim Thu nhanh chóng biến mất khỏi đạo quan.
Hôm sau.
Nam nhân gầy vừa tỉnh dậy đã kể cho thê tử nghe chuyện tối qua, nữ nhân béo chỉ cho rằng phu quân mình bị hoa mắt. Cả hai cãi cọ một hồi, sau đó quyết định nhờ vị tiểu ca trong bếp chứng thực.
Triệu Hưng Thái nghe xong thì lại tò mò về thân phận của nữ tử bí ẩn kia hơn: “Hai người nói là nữ nhân trẻ tuổi à?”
“Phải, chừng 17, 18 gì đấy, có giọng nói rất hay.” Nam nhân gầy nói: “Nhìn qua dáng vẻ của nàng ta thì không giống con gái nhà lành.”
Triệu Hưng Thái nghe vậy, lập tức biết đó là ai, hắn nói: “Chuyện này thúc và thẩm tự mình biết là được, sau này sẽ quen dần thôi.”
“Quen?” Nam nhân gầy nhảy dựng lên: “Khoan đã, tiểu tử cậu nói rõ xem nào. Tại sao ta lại phải quen với mấy chuyện này?”
Triệu Hưng Thái vỗ vai hắn, không nhẫn tâm nói cho hắn biết trong đạo quan còn có một “người” nữa.
“Mới sáng sớm mà đã náo nhiệt vậy rồi à?” Giọng nói của Giang chưởng quầy vang lên từ phía cổng lớn, hóa ra Giang chưởng quầy đã quay lại.
“Sao chỉ có mình ngài tới, Dương Sư phụ đâu?”
“Tửu lầu còn cần huynh ấy quản lí, không rảnh tới đây.” Giang chưởng quầy vừa nói vừa nhìn đôi phu thê xa lạ: “Hai vị này là…”
“Đây là đại thúc đại thẩm của Thẩm gia, đến đây dưỡng thai.” Triệu Hưng Thái giới thiệu.
“Dưỡng thai à, chỗ này đúng là một nơi dưỡng thai tốt.” Giang chưởng quầy mỉm cười trò chuyện mấy câu với phu thê hai người, sau đó đưa rổ cho Triệu Hưng Thái: “Đây là cua biển vừa mới nhập về, ta nhớ quan chủ hình như chưa từng được ăn bao giờ nên vội vàng mang đến đây. Ngươi chế biến giúp ta đi, ta tới gặp quan chủ một lát.”
“Được, cái này cứ giao cho ta, ngài cũng ở lại ăn cơm đi.”
“Được, tay nghề của ngươi tốt hơn đương gia nhà ta nhiều.” Giang chưởng quầy mỉm cười.
Đôi phu thê thấy Giang chưởng quầy thắp hương rồi vào trong, một lúc sau đã thấy nàng đi ra cùng quan chủ và một vị nữ tử bạch y mà họ chưa từng gặp qua.
Hiện giờ mặt trời còn chưa lên cao hẳn, sáu người cứ thế ngồi thành một vòng quanh bàn đá để dùng bữa.
Nam nhân gầy lúc nãy không hỏi được gì từ miệng Triệu Hưng Thái, hiện giờ gặp quan chủ thì lập tức hỏi thăm: “Sao ta không thấy cô nương tối qua?”
Phó Yểu ăn một cái bánh bao chiên, nói: “Chẳng phải ngươi cũng thấy nàng ta đi bằng đầu ngón chân à, tới nhanh thì đi cũng nhanh thôi.”
“Có nghĩa là… Thứ mà tối qua ta thấy thật sự là thứ đó?” Nam nhân gầy đột nhiên thấy hiểu biết của mình hoàn toàn không đủ dùng.
Giang chưởng quầy ngồi cạnh hỏi: “Hôm qua có ai tới vậy?”
Tam Nương đáp: “Là Kim Thu cô nương ở Tiểu Nguyệt Lâu, nàng mắc một căn bệnh nan y.” Tam Nương nghĩ tới Kim Thu thì lại thở dài: “Mới 17 tuổi mà.”
Người ở tuổi này chỉ vừa bắt đầu cuộc sống, có phụ mẫu yêu thương thì đều được nuông chiều, che chở, nhưng Kim Thu lại sắp đi tới cuối cuộc đời.
“17 tuổi à, đúng là đáng tiếc thật.” Giang chưởng quầy cảm thán: “Đây là định mệnh của chúng ta. Phần lớn các cô nương bước chân vào nơi đó đều một thân bệnh tật. Không tính những người khác, chỉ riêng như ta đây thôi cũng phải mất nhiều năm điều trị thì cơ thể mới tốt lên được chút, nhưng dù vậy thì cũng không cách nào sinh con được, ăn cũng phải là mấy món thật mềm. Các ngươi đừng chỉ thấy nơi đó rực rỡ hoa lệ, trên thực tế chẳng có mấy người có kết cục tốt cả, phần lớn đều chết khi tuổi còn quá trẻ. Có người thì khi chết ít nhất vẫn có cái tên, nhưng có người chết đi chỉ được một manh chiếu bọc thân, chôn bừa ở bãi tha ma.”
Đây là chuyện mà cả Tam Nương và Triệu Hưng Thái đều không biết.
Hai người này, một người xuất thân phú quý, một người gia thế cũng không tệ, cả hai đều thuộc tầng lớp ở trên bình dân bá tánh, vậy nên sao mà biết được cuộc sống của những người ở dưới đáy.
Giang chưởng quầy dường như nhớ lại những chuyện cũ không vui, đành thở dài rồi không nói tiếp nữa, chỉ im lặng húp cháo.
Phó Yểu không hề quan tâm, tiếp tục gắp bánh bao chiên ăn, đôi phu thê bên kia thì lại ngơ ngác.
Hình như bọn họ… đã lạc vào nơi gì đó rất thần bí.
…
Tối đến, Triệu Hưng Thái vẫn bán hàng ở vị trí thường ngày, đột nhiên có một cỗ kiệu dừng lại trước mặt hắn.
Hồng Châu nhìn hắn đặt nồi cháo lên giá, nói: “Không phải ngươi bán điểm tâm sao? Sao đổi thành cái này rồi.”
Triệu Hưng Thái nhìn nữ tử búi tóc nghiêng, trên đầu cắm trâm hoa thược dược màu đỏ, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh mà nói: “Ta chỉ nghĩ tới những người bình thường luôn bận rộn tới mức không có thời gian ăn cơm, nếu có thể uống được một chén cháo thì chắc sẽ thoải mái hơn nhiều, thế nên mới bán ít cháo ở đây.”
“Ngươi đúng là người tốt.” Hồng Châu nói, xuống kiệu: “Vậy thì bán ta một chén đi.” Tối nay nàng đã uống một đống rượu, bây giờ trong bụng chẳng có gì cả.
Triệu Hưng Thái múc một chén cho nàng: “Ở đây không có ghế ngồi, cô nương chỉ có thể đứng.”
“Không sao, dù sao ta cũng đâu phải người cao quý gì.” Hồng Châu nói xong, nhìn chén cháo màu xanh trong tay: “Trong đây bỏ thêm gì thế?”
“Tía tô.” Quanh đạo quan có rất nhiều tía tô mọc dại, hắn tiện tay đi hái đã được một mớ: “Cái này có thể giúp tiêu hóa tốt, chữa đau đầu, khó chịu buồn nôn. Cô nương uống xong sẽ thấy thoải mái hơn chút đấy.”
Hồng Châu gật đầu, nhìn hắn nói: “Ngươi quả là người tốt mà.”
Triệu Hưng Thái nhún vai: “Ta thì lại không thấy thế, này chỉ là chuyện mà người đầu bếp nên làm thôi. Ta vừa nhận ra rằng người thưởng thức món ăn ta nấu không chỉ có mấy vị quan lớn. mà phần lớn là những người dân bình thường. Những người sống hai bên bờ sông Tần Hoài, có lẽ cần nhất khi này là một chén cháo giúp họ có thể được nghỉ ngơi thoải mái.”
“Mấy người các ngươi nói chuyện văn vẻ thật đấy.” Hồng Châu ôm chén, uống hết một hơi cháo ấm bên trong, sau đó lấy khăn tay lau khóe môi, nói: “Trước đây nhà ta nghèo, vì không có nhiều gạo nên mỗi lần nấu đều là một nửa cháo một nửa tía tô. Bây giờ ta có tiền rồi thì không còn ăn cháo như vậy nữa, dù sao cũng cảm ơn ngươi.”
Hồng Châu nói xong, đặt tiền xuống, nâng váy trở về Tiểu Nguyệt Lâu.
Lúc này trời cũng đã khuya, Hồng Châu đang chuẩn bị về phòng của mình thì bị một người chặn lại.
Kim Thu lạnh lùng nhìn nàng nói: “Trộm đồ của ta vui chứ?”
Hồng Châu nhìn nữ nhân gần như đã trở nên xa lạ này thì tức giận: “Ta trộm đồ của ngươi? Sao ngươi không nói là sợ bị ta thay thế nên mới tìm cách không cho ta có cơ hội được nổi bật? Trước đây cứ lần nào ta muốn đi thử giọng là ngươi lại cố tình làm cho cổ họng ta có vấn đề, mỗi lần khách bảo muốn nghe ta hát thì ngươi cũng tìm cớ đuổi ta ra ngoài. Trước kia ta còn thấy biết ơn sự che chở đó của ngươi, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ đấy chỉ là tư tâm của ngươi thôi nhỉ.”
“Quả nhiên là người được nâng đỡ, tự tin hẳn lên ha.” Kim Thu cười lạnh.
“Trước kia ngươi nào dám nói chuyện với ta như vậy. Nhưng không sao, ta đã lấy lại giọng rồi, nếu ngươi chịu thức thời thì tốt nhất nên kẹp chặt đuôi lại mà làm người đi.”
“À.” Hồng Châu mỉm cười, đắc ý nhìn chằm chằm vào Kim Thu: “Ngươi lấy lại được giọng nói thì đã sao, người vừa từ phủ thái thú về là ta đây này.”
“Ngươi!”
“Ta làm sao, bây giờ ta phải đi nghỉ, không rảnh mà đấu võ mồm với ngươi ở đây.” Hồng Châu vừa nói vừa kéo dải lụa choàng quanh người: “Nếu ngươi không phục thì chúng ta có thể so đấu.”
Giọng nói của cả hai không lớn, những người đi lại xung quanh nghe được cũng chẳng dám lên tiếng.
Một người là đầu bảng, một người là ứng cử viên đầu bảng tiếp theo, cuộc so đấu của bọn họ, người ngoài đâu thể tùy tiện xen vào được.
Từ đêm đó, bầu không khí trong lâu lại càng trở nên căng thẳng hơn. Khách của Hồng Châu cuối cùng đều thành khách của Kim Thu, mà mỗi khi Hồng Châu tham dự yến tiệc, chỉ cần Kim Thu xuất hiện thì Hồng Châu sẽ bị đuổi ra ngoài. Lâu dần, thậm chí khách quen của Hồng Châu cũng thành khách mới của Kim Thu.
Một Kim Thu lấy lại giọng nói thì đột nhiên trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều. Mặc dù nàng ta là ca kỹ, nhưng mỗi nụ cười ánh mắt đều khiến người ta say mê.
Hồng Châu thì luôn bị đè ép xuống, giống như hoa quỳnh nở rộ vào ban đêm trong chốc lát rồi lại tàn phai.
Quán cháo ven đường mua may bán đắt của Triệu Hưng Thái cũng trở thành nơi nàng trút hết tâm sự.
“Ngươi không biết nàng đáng ghét đến mức nào đâu.” Hồng Châu ngồi xổm bên cạnh mà oán hận: “Nàng cứ cố ý nhắm vào ta, chẳng lẽ do trước kia ta là nha hoàn của nàng nên cả đời đều không thể vượt qua nàng được sao?”
Triệu Hưng Thái đang rất bận, chỉ nói với nàng: “Hiện giờ thì ngươi cũng có tiền mà, có thể rời khỏi Tiểu Nguyệt Lâu đó được rồi.”
“Rời khỏi?” Hồng Châu nói: “Ta không thể rời khỏi nơi đó, mà không chỉ không thể đi, ta còn muốn danh tiếng của mình vang xa hơn Kim Thu.”
“Chỉ để có thể vượt qua nàng ta sao?”
Hồng Châu lắc đầu: “Không phải chỉ để vượt qua nàng ta đâu.”