Mục lục
Ta Có Một Tòa Đạo Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Để nắm lấy cơ hội lần này, Dư Thục Nhã trực tiếp đi về phía cuối rừng bia. Nàng ta cũng đã thông minh hơn chút, không tiếp tục đứng chờ thánh nhân bắt gặp mình nữa mà cứ thế đứng ngay giữa đường.

Mất chừng một khắc, nàng ta nghe thấy có tiếng động phía sau, lúc này mới cố ý bước ra khỏi rừng bia, rồi giả vờ như vô tình gặp được đế hậu, vẻ mặt vừa hoảng loạn lại vừa kinh ngạc: “Hoàng…” Sau đó nàng ta nhanh chóng quỳ xuống dập đầu: “Thần nữ bái kiến Hoàng hậu nương nương!” Sau đó lại cẩn thận ngẩng đầu lên, đôi mắt ngại ngùng nhìn thánh nhân bên cạnh: “Thần nữ bái kiến bệ hạ.”

Cảm tình với một thiếu nữ chẳng khác nào bài thơ, nam nhân khi đứng trước một bài thơ đẹp thì thường sẽ không quá nghiêm túc.

Dư Thục Nhã rất tự tin với gương mặt của mình.

“Đứng lên đi.” Thánh nhân nói: “Ngươi là người vừa đi tới xin lỗi hồi nãy sao?”

Dư Thục Nhã thoáng kinh ngạc: “Hóa ra bệ hạ chính là vị quý nhân ở phòng bên cạnh của thần.”

Dáng vẻ giả tạo đó của nàng ta khiến bệ hạ cũng phải cong môi cười, hỏi: “Bây giờ đang ở ngoài cung, ngươi không cần đa lễ như vậy. Không phải bên suối nước nóng của Vân Đình đang tổ chức yến hội hay sao? Sao ngươi lại một mình tới chùa Hộ Quốc này?”

Vân Đình là hoàng đệ An vương gia của bệ hạ, chỉ mới mười lăm tuổi, là tay ăn chơi có tiếng trong kinh thành. Ai nhận được thiệp mời yến hội của hắn đều sẽ tới tham gia.

Nếu là thần tử trên triều đình, nghe bệ hạ nói thế thì đều phải suy nghĩ thật cẩn thận mới trả lời được. Dù sao một người vốn nên đi dự tiệc, giờ lại xuất hiện ở chùa Hộ Quốc, đúng lúc gặp phải đế hậu, này cũng quá trùng hợp rồi.

Có điều trong lòng Dư Thục Nhã lúc này chỉ có thánh nhân, hơn nữa vẻ ngoài của thánh nhân còn hết sức anh tuấn, thái độ cũng hiền hòa, nàng ta sao có thể nghĩ được nhiều thứ sâu xa khác.

“Quá ồn ào.” Dư Thục Nhã hơi mím môi, thái độ mà nàng ta biểu hiện trên mặt cứ như đang làm nũng vậy: “Thần nữ không thích nơi đông người, hơn nữa cũng không biết cách hòa nhập với bọn họ, không bằng tới chùa Hộ Quốc, ngắm nhìn phong cảnh.”

“Nếu vậy thì ngươi cứ ngắm nhìn khắp nơi đi.” Thánh nhân nói xong, nắm tay Hoàng hậu muốn rời đi.

“Bệ hạ.” Dư Thục Nhã lại to gan mở miệng ngăn lại: “Ngài với Hoàng hậu nương nương chắc là không thường xuyên tới chùa Hộ Quốc, hay là cho phép thần nữ dẫn đường cho ngài, được không?”

Lông mày thánh nhân hơi nhíu lại, thái giám vội vàng lên tiếng: “Ở đây có người dẫn đường, không cần Dư cô nương phải quan tâm.”

Dư Thục Nhã nhận ra bản thân mình đã vượt quá giới hạn, vội vàng quỳ xuống đất, mở miệng nhận sai: “Mong bệ hạ và nương nương tha tội! Trong lòng thần nữ vẫn luôn ngưỡng mộ bệ hạ, vậy nên mới to gan tự đề cử bản thân, mong bệ hạ và nương nương cho thần nữ một cơ hội.”

Tuy thánh nhân đang mỉm cười nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo, lúc này Hoàng hậu lại mở miệng: “Nếu đã vậy thì hôm nay hãy cho phép nàng ta dẫn đường đi.”

Thánh nhân không đáp lại, Dư Thục Nhã vui vẻ dập đầu: “Tạ ơn nương nương, tạ ơn bệ hạ.”

Sau đó, Dư Thục Nhã đi theo bên cạnh đế hậu, luôn miệng không ngừng về những chuyện có liên quan tới chùa Hộ Quốc.

Từ rừng bia cho tới sơn cốc có một đoạn đường dốc buộc phải đi qua. Lúc Hoàng hậu nương nương được người đỡ xuống, Dư Thục Nhã đang muốn giả vờ trượt chân, ngã thẳng vào lòng thánh nhân, ai ngờ nàng ta mới chạm vào rêu xanh đã bị hộ vệ bên cạnh đỡ lấy: “Cô nương cẩn thận.”

Đợi đến khi nàng ta đứng vững, đã phát hiện mình bị ngăn ra phía sau, cách thánh nhân đằng trước những hai người.

Cho dù Dư Thục Nhã có không cam lòng cỡ nào cũng không thể biểu hiện ra ngoài được.

Sau khi tới sơn cốc, con đường dễ đi hơn nhiều, xung quanh toàn là hoa xuân rực rỡ, khác hoàn toàn với cảnh vật bên ngoài sơn cốc.

Đi thêm một đoạn về phía dòng suối, mọi người đã nhác thấy hai bóng người một đen một trắng đang ngồi đánh cờ cách đó không xa.

Người mặc bạch y kia thì Dư Thục Nhã biết, đó là quốc sư, còn nữ nhân hắc y bên cạnh thì… Dư Thục Nhã tuy không biết nàng là ai, nhưng trong lòng cũng đã đoán được chút ít.

Xem ra những người có mặt ở đây đều là nhân vật tai to mặt lớn.

Trong lòng Dư Thục Nhã bỗng thấy vô cùng kiêu ngạo. Ít nhất nàng ta còn may mắn được thấy cảnh tượng này, trong khi có những kẻ cả đời cũng chẳng thể nhìn thấy nổi.

“Phó quan chủ thật là nhàn nhã.” Thánh nhân mỉm cười, bước vào đình hóng gió.

Phó Yểu đặt một quân cờ xuống, đáp: “Thiên Huyền Tử đúng là một tên chơi cờ dở tệ, bệ hạ tới đúng lúc quá, có thể thế chỗ hắn rồi.”

Thiên Huyền Tử đứng lên, nhường lại chỗ ngồi của mình cho thánh nhân.

Dư Thục Nhã đứng ngoài nghe vậy thì kinh ngạc không thôi.

Vị này lại dám nói chuyện với thánh nhân kiểu đó, quả thật là kiêu ngạo hơn lời đồn nhiều…

“Hôm nay không chơi cờ, không kịp.” Thánh nhân đáp: “Ta sẽ tổ chức một bữa tiệc trong cung, lúc đó đó có thể chiến với quan chủ cả đêm. Bây giờ chúng ta tới đây là có việc muốn hỏi quan chủ.”

“Các ngươi tới vì chuyện của Vĩnh An Hầu phu nhân à?” Phó Yểu trực tiếp hỏi thẳng.

Hoàng hậu mở miệng: “Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ta thân là nữ nhi, cũng muốn biết rõ lý do đằng sau.”

“Có thể thông cảm.” Phó Yểu gật đầu: “Đúng như những gì ngươi đã đoán, tuổi thọ của Vĩnh An Hầu phu nhân không dài, bà ta nào muốn cứ mãi nằm liệt trên giường, thế nên mới tìm ta đổi tuổi thọ thành sức khỏe.”

“Vậy chuyện mẫu thân chảy máu thất khiếu mà chết…”

“Là do bà ta quá kích động mà thôi.” Phó Yểu đáp: “Vốn dĩ bà ta sẽ không phải chết khó coi tới thế, tiếc là bà ta nhìn thấy một người, không khống chế được cảm xúc cho nên mới biến thành cảnh tượng mà Đại Lý Tự nhìn thấy.”

Mặc dù Phó Yểu nói chuyện này giống với kết luận của Đại Lý Tự, nhưng sau khi nghe Phó Yểu nói xong, Hoàng hậu mới chắc chắn rằng mẫu thân không bị kẻ khác hạ độc.

“Cảm ơn quan chủ đã giúp ta giải đáp thắc mắc.” Hoàng hậu cảm ơn.

Sau đó bọn họ nói chuyện thêm vài câu, mọi người ăn cơm chay của chùa Hộ Quốc ngay trong sơn cốc, rồi đế hậu mới quay về cung.

Thiên Huyền Tử rời đi cùng với đế hậu. Hắn vốn dĩ không biết mình được gọi tới đây để làm gì, hiện giờ hình như cũng chẳng cần hắn phải ra tay, cho nên vẫn cảm thấy là đi bên cạnh bệ hạ thì an toàn hơn nhiều.

Dư Thục Nhã nhìn bóng dáng đế hậu xa dần, trong lòng thầm hận bản thân không biết nắm lấy cơ hội tốt. Nàng ta suy nghĩ một lát, xoay người đi vào trong sơn cốc.

Nàng nhớ vị Phó quan chủ kia vẫn còn ở đó.

Đến khi nàng ta quay lại, quả nhiên nhìn thấy có người đang ngồi trong đình hóng gió.

“Phó quan chủ!” Nàng bước vào đình.

Phó Yểu vẫn đang ngồi nghịch quân cờ trên bàn cờ, cũng không thèm liếc nhìn về phía nàng ta một cái: “Cho dù là ai, muốn có được thứ gì từ ta thì đều phải trả một cái giá tương xứng. Trên người của ngươi chỉ có hai thứ là lọt vào mắt của ta, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ cho kỹ rồi hãy nói.”

Trước đó Dư Thục Nhã đã nghe thấy bí mật về cái chết của Vĩnh An Hầu phu nhân, nàng ta hơi do dự, hỏi: “Không biết hai thứ mà ngài nhìn trúng là hai thứ gì?”

Phó Yểu ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Một là tuổi thọ của ngươi, hai là linh hồn của ngươi. Ta chỉ cần hai thứ này.”

Dư Thục Nhã không ngờ nàng lại để ý tới hai thứ này, những ý định trong đầu lập tức bay biến.

Những thứ này đều là thứ nàng ta không thể mất đi được.

“Nếu vậy thì ta không làm phiền ngài nữa.” Nàng ta nói xong, vội vã bước đi như đang sợ rằng Phó Yểu sẽ trực tiếp cướp đoạt linh hồn và tuổi thọ của mình vậy.

Có điều đến khi nàng ta đi tới cửa sơn cốc, lại nhìn thấy một con hạc giấy bay chậm tới trước mặt nàng, bên tai vang lên giọng nói của vị Phó quan chủ kia: “Đến khi nào ngươi nghĩ kỹ thứ mình muốn có, đốt hạc giấy này là ta sẽ xuất hiện.”

Dư Thục Nhã không nhận lấy, nhưng hạc giấy đã rơi vào tay nàng ta, làm đủ cách cũng chẳng thể ném đi được. Nàng ta đành phải bất đắc dĩ rời khỏi nơi này nhanh hơn.



Trên đường quay về hoàng cung, thánh nhân và Hoàng hậu cùng nhau ngồi trong kiệu lớn, thánh nhân nói: “Dù là trước hay sau, Hoàng hậu vẫn luôn là người hào phóng như vậy.” Nữ nhân nào cũng có thể đẩy vào lòng hắn được, đám người trong hậu viện Ninh Vương phủ trước kia là thế, nữ nhân Dư thị hôm nay cũng vậy.

Hoàng hậu vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy thì mở mắt ra, đáp: “Thiếp là Hoàng hậu, chỉ cần bệ hạ thích thì thiếp sẽ hào phóng thôi.”

“Vậy sao?” Thánh nhân tức tới bật cười.

Hôm nay hắn cố ý dành thời gian đưa nàng tới chùa Hộ Quốc để gỡ bỏ khúc mắc, ai ngờ lại nhận được kết quả như thế này.

“Dừng kiệu.” Thánh nhân mở miệng, để lại một câu “Hoàng hậu quả nhiên là Hoàng hậu tốt của quả nhân” rồi rời đi, chỉ còn lại một mình Hoàng hậu tiếp tục quay về Dực Khôn Cung.

Hai người đường ai nấy đi, thánh nhân nhớ tới dáng vẻ thờ ơ của nàng, trong lòng như bị mắc nghẹn, cực kỳ khó chịu.

Rõ ràng trước đây hắn chọn nàng làm Ninh Vương phi là vì nàng hào phóng. Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, thê tử của hắn đã từ Vương phi trở thành Hoàng hậu rồi cũng vẫn cứ hào phóng như cũ, nhưng hắn lại bắt đầu thấy thật hụt hẫng.

“Phúc Khang!” Thánh nhân gọi thái giám bên cạnh tới: “Chuyện quả nhân tới chùa Hộ Quốc hôm nay có những ai biết?”

Thái giám suy nghĩ một lát, đáp: “Các vị các lão hẳn là đều biết.” Ngoài ra thì còn có Binh bộ thượng thư cũng biết, dù sao bọn họ cần phải bảo vệ sự an toàn của bệ hạ và Hoàng hậu nương nương ở bất cứ đâu, những chuyện hôm nay không liên quan gì tới Binh bộ thượng thư, không cần phải nhắc tới.

Thánh nhân nghe xong, nói một câu đầy ẩn ý: “Năm nay hình như Dư Hạnh Phương còn chưa tới sáu mươi tuổi.”

Trong lòng thái giám giật thót, lập tức nhận ra vị Dư các lão này có lẽ đã làm bệ hạ không vui rồi.

Tiên đế rời đi, để lại cho bệ hạ không ít lão thần. Tuy đám lão thần này dùng khá tốt nhưng đều là người của tiên đế cả, tân đế có thể tạm thời chấp nhận, nhưng cũng không thể tiếp tục sử dụng mãi được.

Bệ hạ vẫn luôn có ý định thay hết vị trí của các vị các lão trong Nội Các, có điều vẫn chưa biết nên thay ai đầu tiên. Dư các lão đột nhiên xuất hiện trước mắt bệ hạ, đây đúng là một chuyện hết sức trùng hợp.

Thái giám thật sự không thể tin rằng việc cô nương Dư gia xuất hiện ở chùa Hộ Quốc vào hôm nay là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Nếu nói chuyện này do Dư các lão cố tình sắp xếp thì Dư các lão đang định làm gì đây? Muốn nâng đỡ một vị nương nương Dư thị? Nếu nghĩ sâu xa hơn một chút, có thể kéo ra cả việc tiền triều và hậu cung cấu kết với nhau, điều này làm bệ hạ không nghi ngờ cũng khó.

Nếu Dư các lão thật sự bị oan thì cũng chỉ có thể trách ông ta xui xẻo mà thôi.



Tối đó, trong phủ các lão, trong màn đêm đen đặc đã xảy ra rất nhiều việc.

Người bình thường sẽ không chú tới những chuyện này, chỉ có những bóng ma là nhìn thấy được hết toàn bộ sự việc xảy ra.

Ngày hôm sau, Thúy Kiều vừa tỉnh dậy đã nghe thấy góc tường bên cạnh có người đang nói chuyện phiếm: “Tối hôm qua, thư phòng của lão gia bị kẻ trộm lật tung, các ngươi chắc chắn không đoán được kẻ đó là ai.”

“Là ai?”

“Chính là Trà Nhi đi theo lão gia suốt mười mấy năm. Tối qua hắn ta đã lục tung thư phòng của lão gia, động tác cực kỳ thuần thục, không hề phát ra chút tiếng động nào, hết sức anh tuấn. Ta đứng bên ngoài thầm nghĩ, ta cũng không thể để nam nhân anh tuấn như vậy rời đi tay không được, cho nên mới thổi ít gió làm cửa sổ mở ra, cho gió lạnh thổi vào trong, nhắc rằng thứ hắn muốn tìm được đặt ngay trên kệ sách. Có điều thật đáng tiếc, hắn lại không hề chú ý tới điều đó, nếu tối nay hắn lại tới, các tỷ muội chúng ta cũng nên qua đó giúp đỡ chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK