Đội đưa dâu vừa tới huyện nha đã được mọi người nhiệt tình chào đón. Pháo trúc đốt suốt một ngày, không khí vui mừng truyền đi khắp nơi, Liễu Phú Vân nhìn trong nhóm khách mời kia còn có cả người của Thanh Tùng Quan.
Bái đường thành thân, các vị trưởng bối Liễu gia vui mừng khôn xiết. Nhi tử nhà mình đã có thê tử, bọn họ xem như có thể bớt lo hơn rồi.
Sau lễ, tân nương được đưa vào tân phòng, tân lang thì ở đằng trước tiếp đãi khách mời.
Liễu Phú Vân đi tới bàn có người của Thanh Tùng Quan, hỏi Giang chưởng quầy: “Quan chủ không tới à?”
Giang chương quầy đáp: “Quan chủ xưa nay xuất quỷ nhập thần, chúng ta cũng không biết được.”
Liễu Phú Vân mỉm cười, tự mình kính rượu từng người trên bàn.
Tới chỗ Triệu Hưng Thái, Triệu Hưng Thái nói: “Trước khi ta tới đây, quan chủ bảo ta gửi một câu cho huynh. Nói là “Không nhắc chuyện cũ, quãng đời còn lại phải dựa vào bản thân.” Huynh không hiểu cũng không sao, tới khi đó sẽ tự hiểu thôi.”
Liễu Phú Vân nhớ kỹ, nhanh chóng đi kính rượu ở những bàn khác.
Lễ thành thân diễn ra vào lúc hoàng hôn, tới khi khách mời về hết thì trời cũng đã tối rồi.
Liễu Phú Vân có uống chút rượu cho nên cũng hơi say. Hắn được đỡ vào tân phòng, trong đó chỉ có một tân nương mặc y phục đỏ thẫm đang đợi sẵn, ngay cả nha hoàn cũng đã ra ngoài hết.
Liễu Phú Vân nhìn tân nương tử của mình, hết sức đau lòng.
Nhưng mà, dù Tam Nương không gặp phải những chuyện đó thì bọn họ cũng chỉ là hai kẻ có duyên nhưng không phận.
Liễu Phú Vân đi tới vén khăn voan lên, đang định hỏi thê tử có đói bụng không thì lại nhận ra gương mặt dưới rèm châu kia vô cùng quen thuộc.
Hắn vươn tay vén rèm châu sang hai bên, nữ nhân đang mặc y phục đỏ thẫm, đầu đội mũ phượng này không phải Tam Nương thì là ai?
“Tam Nương?” Ánh mắt hắn chứa đầy vẻ khó tin.
Tam Nương nhìn thấy hắn cũng hết sức bất ngờ: “Biểu ca?”
Nàng ta vừa tỉnh lại thì đã bị người khác đẩy lên kiệu hoa, cũng vì không biết mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào, người xung quanh lại liên tục nói câu “chúc mừng Liễu đại nhân” vậy nên nàng ta vẫn luôn cố nhẫn nhịn, im lặng mà bái đường thành thân.
Sau khi được đưa tới tân phòng, nàng ta vốn định hỏi thăm chút tin tức từ nha hoàn bên cạnh, nhưng nha hoàn đưa nàng ta vào phòng xong đã lập tức bỏ đi, nàng ta không hiểu tình huống lúc này rốt cuộc là như thế nào, chỉ đành tiếp tục ngồi đợi.
Một tiếng “biểu ca” này hoàn toàn khiến Liễu Phú Vân chắc chắn tân nương của mình chính là Tam Nương: “Đình Nhi, thật sự là muội rồi.”
“Biểu ca.” Tam Nương ngơ ngác, nàng ta nhìn y phục mình đang mặc, lại nhìn về phía biểu ca, dù trong lòng còn thấy xấu hổ nhưng nàng ta vẫn muốn hỏi rõ ràng: “Tại sao chúng ta… không phải ta đã chết rồi sao?”
Nàng ta vẫn nhớ rõ mình bị Ngũ Nương hãm hại, sao vừa mở mắt ra đã thành thân với biểu ca rồi?
“Muội…” Liễu Phú Vân thấy nàng ta tỏ vẻ khó hiểu, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, dò hỏi: “Muội chỉ nhớ mình bị bọn họ hại, những chuyện còn lại đều đã quên rồi sao?”
Tam Nương hỏi lại hắn: “Sau đó còn xảy ra chuyện gì nữa vậy?”
Liễu Phú Vân nghiêm túc nhớ tới chuyện của Phùng Bằng. Lý do khiến Phùng Bằng quên đi lời hứa của mình là do linh hồn của hắn đã rời khỏi cơ thể, âm dương cách biệt, người sống không thể nhớ những chuyện đã chết được.
“Đã xảy ra rất nhiều chuyện.” Chính Liễu Phú Vân hắn cũng phản ứng không kịp với hoàn cảnh trước mặt, nhanh chóng suy nghĩ một lát, vừa giúp nàng gỡ mũ phượng xuống vừa nói: “Giờ chắc là muội đói bụng lắm rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Tam Nương quả thật cũng đang đói bụng.
Hai người ngồi xuống chiếc bàn tròn trong phòng, Liễu Phú Vân rót rượu cho nàng ta, lúc này hắn đã biết mình nên nói gì cho nàng rồi.
“Sau khi muội gặp nạn, có một vị tiền bối biết muội vô tội nên đã ra tay cứu giúp.” Liễu Phú Vân không định kể chuyện Thanh Tùng Quan cho nàng ta nghe.
Câu mà Triệu Hưng Thái chuyển lời cho hắn kia, không phải là đang ám chỉ hắn đừng nói cho Tam Nương nghe hay sao.
“Cứu ta?” Tam Nương đang định hỏi mình đã chết thì sao còn có thể cứu được nữa, nhưng hiện giờ nàng ta vẫn đang ở đây, câu hỏi đó cũng đành nghẹn trong cổ họng.
“Đúng thế, muội không những được cứu mà còn cho đám người trong Định Quốc Công phủ biết toàn bộ sự thật.” Liễu Phú Vân nói tiếp: “Sau khi muội bị mưu sát, Phó Ngũ quay về Trường An, nói với người khác rằng muội bỏ trốn với nam nhân. Phó quan chủ thấy chuyện bất bình, lại tình cờ gặp được muội nên đã ra tay cứu sống, đồng thời làm rõ chân tướng. Sau đó nàng vẫn luôn chữa trị cho muội, giờ đã được ba năm rồi, cuối cùng muội cũng chịu tỉnh dậy.”
Đây là lý do Liễu Phú Vân có thể nghĩ ra được trong thời gian ngắn nhất.
“Ý của huynh là, ta đã hôn mê suốt ba năm?” Tam Nương cũng dần hiểu ra: “Đồng thời phụ mẫu cũng nghĩ rằng ta đã chết, đúng không?”
“Phải.”
“Sao có thể…” Tam Nương vươn tay che ngực, phát hiện nơi đó không còn cảm giác đau đớn nữa. Nàng ta đứng dậy, nói: “Huynh đợi ta một chút.”
Sau đó nàng ta đi ra sau bình phong, ở ngực đúng là có một vết sẹo do dao đâm.
Chẳng lẽ khi đó nàng ta vẫn còn sống, may mắn được người ta cứu giúp?
Tam Nương bước ra từ sau bình phong, trên mặt vẫn còn vẻ hốt hoảng.
Liễu Phú Vân chăm chú nhìn nàng ta, sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng hoàng lương.
Đợi Tam Nương lại ngồi xuống cạnh hắn, hắn mới hỏi: “Muội còn định quay về Định Quốc Công phủ sao?”
Tam Nương không trả lời, hỏi lại: “Chuyện xảy ra trong suốt ba năm qua, ta có thể biết rõ hơn chút được không?”
Nàng ta nhận ra mình đã không còn lưu luyến cái nơi gọi là nhà kia nữa rồi. Nhưng không hiểu tại sao, nàng vẫn cảm thấy bản thân mình đã vô tình quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.
Liễu Phú Vân nắm lấy tay nàng ta, nghiêm túc nói: “Chỉ cần muội muốn biết, ta sẽ dùng cả đời mình để nói cho muội nghe.”
…
Trên đường Triệu Hưng Thái và phu thê Giang chưởng quầy quay về đạo quan, Triệu Hưng Thái nhìn ánh đèn nơi xa, nói: “Sau này có lẽ chúng ta sẽ không còn được gặp được Tam Nương nữa.”
Quan chủ không muốn Tam Nương nhớ lại những chuyện ở đạo quan, rõ ràng là muốn cắt đứt liên hệ giữa hai bên. Đừng nói là Tam Nương, có lẽ chính Liễu Phú Vân cũng sẽ không tới nữa.
“Chắc là vậy.” Giang chưởng quầy thở dài: “Thật ra như vậy cũng tốt.”
Nếu còn sống thì nên vui vẻ hưởng thụ mọi thứ, không cần phải nhìn lại quá khứ làm gì.
“Ban đầu là Đại Lang, giờ là Tam Nương, tiếp theo sẽ là người nào trong số chúng ta đây?” Dương đầu bếp đột nhiên hỏi.
Câu hỏi của hắn khiến không khí giữa cả ba người bỗng chốc trở nên nặng nề, sau đó Giang chưởng quầy đã nhéo lỗ tai hắn một cái: “Huynh không nói gì thì cũng không ai nói huynh bị câm đâu.”
Triệu Hưng Thái đáp: “Chúng ta không giống mà. Chúng ta là người sống, sẽ không bị mất ký ức. Cho dù sau này ta có rời khỏi đây, ta cũng sẽ nhớ kỹ.”
Dương đầu bếp xoa lỗ tai bị nhéo đâu, lẩm bẩm: “Nhưng quan chủ thần thông quản đại, muốn xóa ký ức của một người không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?”
Lúc này, Triệu Hưng Thái nghiêm túc nói với Giang chưởng quầy: “Lúc nãy chưởng quầy ra tay vẫn còn nhẹ quá.”
Dương đầu bếp: “…”
…
Trong mộ thất của Chung Ly, Phó Yểu cầm nước mắt quỷ mà mình thu thập ra, cộng thêm giọt nước mắt của Tam Nương, đưa tất cả tới trước mắt Chung Ly.
“Không phải lúc trước ngươi rất hứng thú với cái này sao? Giờ ta bán hết cho ngươi đó.” Phó Yểu nói.
Chung Ly nhìn giọt nước mắt lấp lánh, nói: “Trước đây không phải ngươi cũng không muốn bán à? Sao đột nhiên lại đồng ý đưa ta?”
“Ta chỉ muốn tìm lý do xuất hiện của một giọt nước mắt mà thôi, giờ ta đã biết rồi, vậy thì cũng chẳng cần tiếp tục sưu tập nữa.” Phó Yểu nói.
Chung Ly cũng không hỏi nàng tìm giọt nước mắt gì, chỉ hỏi: “Tại sao lại muốn biết lý do?”
“Bởi vì nếu không phải do có sự xuất hiện của giọt nước mắt đó thì ta cũng không đủ khả năng tu luyện nhanh tới vậy. Cho nên ta muốn biết rốt cuộc là ai lại đối xử tốt với ta như thế, để lại cho ta nhiều linh khí tới vậy.” Phó Yểu bình tĩnh đáp.
Chung Ly im lặng.
Một lúc sau, y hỏi: “Mấy giọt nước mắt này ta sẽ tìm thời gian định giá cho ngươi, tới lúc đó bàn bạc sau.”
“Được, dù sao cũng sẽ đủ để trả nợ cho ngươi.” Phó Yểu nói.
Chung Ly cũng không để ý tới lời nàng nói: “Nghe nói Phó Tam đi rồi.”
“Ừ.” Phó Yểu đứng lên, xoay vòng trước mặt y: “Cơ thể mười sáu tuổi tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân. Tuổi trẻ đúng là tuyệt thật.”
“Ngươi không định gặp lại nàng ta à?”
“Gặp lại làm gì?” Phó Yểu búng tay: “Sống như một người bình thường thì có gì không tốt? Nếu cứ qua lại nhiều với chúng ta, dính nhân quả thì chẳng phải chuyện hay ho gì. Được rồi, không nói với ngươi nữa, cơ thể mới thì nên có một gương mặt mới, ta ra ngoài một chuyến đây.”
Nàng nói tới đây, đột nhiên nhớ ra gì đó, nói tiếp: “Đạo quan của ta cũng đã xây dựng suốt một thời gian dài rồi, hẳn là mấy ngày tới sẽ xong xuôi hết. Đạo quan vừa hoàn công, có lẽ nhóm Trịnh thợ thủ công cũng sẽ rời đi. Ngươi nhớ phải tới tiễn bọn họ đấy.”
Nàng nói xong mới đi mất.
Chung Ly nhìn mấy giọt nước mắt trên bàn, hàng lông mày nhíu chặt.
…
Hôm sau, Thúy Kiều nghe theo lời Phó quan chủ, kể hết mọi chuyện từ đầu tới cuối cho Liễu đại nhân nghe.
“Quan chủ nói, để ngài biết chuyện rồi thì ngài sẽ xử lý tốt hậu quả về sau.” Thúy Kiều đáp.
Liễu Phú Vân không ngờ phía sau chuyện này còn có nhiều khúc mắc tới thế, trong lòng cực kỳ giận dữ, nói ngay: “Ngươi đi sắp xếp đồ đạc, chút nữa ta sẽ sai người đưa ngươi tới Thủy huyện.”
Còn Dư gia, hắn cũng không định im lặng chịu sự bất công này.
Hắn quay về thư phòng, viết một phong tấu chương, dâng lên trước mặt thánh nhân.
…
Nửa tháng sau, bệ hạ trong hoàng cung nhận được tấu chương, lập tức gọi Dư các lão vào Ngự Thư Phòng.
Bọn họ nói gì không ai biết được, nhưng sau khi Dư các lão về phủ đã nổi trận lôi đình, thậm chí còn làm ồn lên đòi hưu thê.
Người khác không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế, nhưng ai cũng tò mò muốn tìm hiểu. Lúc này chuyện xuất giá kỳ lạ của nữ nhi Dư gia cũng bị kéo ra bàn tán.
Ngoài ra thì chuyện này chẳng liên quan gì tới Phó Yểu đang ở Thủy huyện xa xôi cả.
Lúc này, nàng đã tìm được vị họa sư nghe nói cực kỳ giỏi vẽ mỹ nhân.
Ngay lúc nàng tìm được họa sư, Chung Ly đang đánh cờ với một vị lão giả.
Hai người ngồi dưới tán cây anh đào, xung quanh là cánh hoa rơi rụng rực rỡ, nếu không nhìn kỹ có khi lại tưởng là ai vị tiên nhân ngồi đánh cờ.
“Không phải lúc trước nói rằng muốn rời đi sao? Sao vẫn còn ở lại?” Lão giả hỏi y.
Chung Ly đẩy cánh hoa đào xuống bàn, nói: “Tạm thời còn chưa đi được.”
Lão giả mỉm cười: “Sao lại chưa?”