“Ta qua chỗ Triệu Hưng Thái xem thử điểm tâm để cúng bái đã làm xong chưa.” Tam Nương nói xong, lập tức bỏ chạy.
Phó Yểu chỉ cười, hai tay vung vẩy, đi xuống chân núi.
Phương gia thôn bây giờ đã khác trước rất nhiều, nhờ có thư viện mà nơi đây dần xuất hiện quán trà và quán cơm, thậm chí là khách điếm. Người tới lui cũng nhiều hơn so với trước kia, dù hiện giờ mới là giữa chiều, trên đường vẫn khá đông người qua lại.
Cuối cùng Phó Yểu gặp được Phùng Bằng ở quán trà mà Phương Nhị gia vừa mở.
Khác với những người khác, âm khí quanh người Phùng Bằng nồng đậm tới mức vô cùng lạnh lẽo.
Phó Yểu ngồi xuống bàn của hắn, nói với Phương Nhị đang bận rộn: “Cho một bình trà.”
Phương Nhị thấy nàng, đây là lần đầu tiên quan chủ tới quán của bọn họ, thế nên hắn vội vã lấy lá trà tốt nhất, dùng đồ sứ xinh đẹp nhất của mình để ngâm, còn bưng thêm mấy món điểm tâm tới.
“Điểm tâm này do Hưng Thái làm, bán rất chạy.” Phương Nhị nói.
“Ừ.” Phó Yểu gật đầu: “Ngươi cứ làm việc đi.”
“Vâng.” Phương Nhị lập tức đi tiếp các vị khách khác.
Advertisement
Phùng Bằng nhìn nữ tử dùng khăn gấm che đi đôi mắt mắt phía đối diện, thấy tay của nàng cầm điểm tâm lên một cách chính xác, từ tốn nhai nuốt thì không nhịn được mà liếc mắt nhìn thêm vài lần.
“Cô nương nhìn thấy được sao?” Hắn giơ tay lên trước mặt nàng, vẫy nhẹ rồi tò mò hỏi.
“Ta thấy được là lạ lắm hả?” Phó Yểu nghiêng đầu nhìn hắn.
“Chẳng lẽ không lạ sao?” Phùng Bằng hỏi lại.
“Ta cứ tưởng rằng mệnh cách của ngươi thấp, từng gặp qua không ít quỷ quái, hẳn là sẽ không thấy kỳ lạ mới đúng, không ngờ vẫn thiếu hiểu biết như vậy.” Phó Yểu đáp.
Phùng Bằng kinh ngạc: “Ngươi biết?”
Phó Yểu cười, không nói gì.
Nhất thời, Phùng Bằng không biết nàng có địa vị ra sao, vậy nên cũng không dám nói gì nữa. Hai người ngồi cùng một bàn, mỗi người uống trà của mình, không nói gì với nhau cả.
Khách hàng vội vã vào ra, mãi tận khi quán trà thay đổi mấy nhóm người, Liễu Phú Vân mới bước vào.
Rõ ràng là hắn thấy Phó Yểu đang ngồi ở đây nên mới bước vào.
“Quan chủ.” Hắn mở miệng chào hỏi.
Phó Yểu gật đầu: “Muốn uống trà thì tự gọi đi.”
Phùng Bằng thấy thế liền hỏi: “Hai người quen nhau sao? Quan chủ, chẳng lẽ ngươi chính là vị quan chủ của đạo quan trên núi kia?”
Câu hỏi ở vế sau rõ ràng là hỏi Phó Yểu.
“Đúng thế.” Liễu Phú Vân lại là người đáp lời, hắn bảo Phương Nhị lấy cho mình một ấm trà. Sau khi uống hai chén, mới thấy trong người mát mẻ hơn một chút, lúc này mới mở miệng giới thiệu Phùng Bằng với Phó Yểu: “Tên hắn là Phùng Bằng, tiểu nhi tử của Lại bộ thượng thư.”
Hắn chỉ giới thiệu họ tên đơn giản, còn những thứ khác thì nếu Phùng Bằng không lên tiếng, hắn cũng sẽ không nhiều chuyện.
“Ừ.” Phó Yểu gật đầu, hỏi Liễu Phú Vân: “Lên núi thắp nhang xong rồi?”
“Thắp rồi, còn thắp một một ngọn đèn trường thọ.”
“Ngươi vẫn chưa quên được biểu muội của mình ha.” Lúc Phó Yểu nói những lời này, vừa lúc Thẩm Tích thấy Liễu Phú Vân ở đây nên cũng bước vào.
“Biểu muội nào?” Nàng ta nghe thấy, khuôn mặt đầy vẻ tò mò.
Có điều không ai trả lời nàng ta, Phó Yểu nhìn nàng, nói: “Thẩm cô nương hẳn không đơn giản là người giang hồ thôi nhỉ?”
“Ngươi biết ta là ai sao?” Thẩm Tích hơi bất ngờ, nàng ta chắc chắn rằng mình không quen nữ tử trước mặt: “Ngươi quen ta à?”
“Y phục trên người cô nương không giống với người bình thường. Người trong giang hồ đa số đều mặc y phục sẫm màu vì nó chịu được bụi đất, dù có dính máu cũng có thể giặt sơ rồi mặc tiếp. Còn cô nương đây lại mặc vân cẩm màu trắng sang quý nhất, chỉ có gia đình giàu có mới mua được mà thôi.” Phó Yểu đáp.
“Không ngờ ngươi lại hiểu về mấy chuyện giang hồ tới thế, chẳng lẽ các hạ cũng là người giang hồ sao?” Thẩm Tích bắt đầu thấy hứng thú.
Phụ thân nàng ta từng nói rằng khi hành tẩu giang hồ, có bốn loại người đi một mình là không dễ chọc nhất, đó là hòa thượng, ni cô, nữ nhân và tiểu hài tử, nữ tử mặc hắc y trước mắt này là một trong số đó.
“Giang hồ chẳng lẽ còn có ranh giới gì sao? Nơi nào mà không phải là giang hồ chứ.”
Thẩm Tích đáp: “Đúng là vậy. Không ngờ ở nơi thế này mà có thể gặp được người thú vị tới vậy, ta xin mượn trà thay rượu, kính các hạ một ly.”
Phó Yểu mỉm cười, chạm ly với nàng ta.
Thẩm Tích thấy hai mắt của nàng bị mù nhưng hành động lại rất tự nhiên, trong lòng càng thêm chắc chắn người trước mặt là một vị tiền bối chốn võ lâm.
“Được rồi, trà cũng đã uống xong, tới giờ về ngủ một giấc rồi.” Phó Yểu đứng dậy nói: “Các ngươi cứ từ từ trò chuyện đi.”
“Được.” Liễu Phú Vân đứng lên, nhìn theo bóng dáng nàng đi xa.
Phùng Bằng thấy bộ dáng cung kính của hắn, im lặng quan sát một hồi, đợi Phó Yểu đi xa rồi mới không nhịn được mà hỏi: “Ta nói này Liễu thám hoa, vị biểu muội kia của ngươi không phải gặp ra chuyện ở đây đấy chứ?” Hắn nói tới đây thì vỗ đùi một cái: “Không ngờ ta lại tới nơi này!”
Chuyện của Phó gia, hiện giờ mọi người đều đã biết rõ mười mươi.
Cũng vì thể chất của mình, hắn cố tình tìm hiểu qua, biết Phó Tam chết ở Giang Nam. Có điều hắn không thể ngờ rằng nơi đó lại là ở đây.
“Nói vậy, vị quan chủ kia chính là người trước đây đã giúp đỡ Phó Tam sao?” Chuyện bất ngờ của hôm nay đúng là nhiều thật đấy.
Hiện giờ Liễu Phú Vân coi như đã chấp nhận sự thật rằng Tam Nương đã chết, mặc dù khi nhắc lại chuyện xưa sẽ khiến người ta không vui, nhưng đây cũng không thể coi là bí mật gì lớn.
“Đúng thế.” Hắn suy nghĩ một lát, nói: “Chuyện của ngươi, ta sẽ không tham dự vào. Có điều trên thế gian này, nếu như có việc mà quan chủ không thể giải quyết thì không ai có thể giải quyết được.” Hắn chỉ để lại lời này, quyết định như thế nào là tùy vào Phùng Bằng: “Lần này ta chỉ tới để thắp nén nhang. Vừa hay ta vừa mới tới chỗ của tiên sinh, cũng đã nói chuyện của ngươi cho tiên sinh biết, ngươi muốn đi hay ở là tùy ngươi.”
Hắn nói xong lại bảo Phương Nhị chuẩn bị thêm chút trà nước, tính tiền rồi mới rời khỏi quán trà.
Lần này hắn dựa vào công vụ để thuận đường đi qua đây, không thể nán lại lâu được.
Phùng Bằng thở dài: “Cảm ơn, ta sẽ nghĩ kỹ.”
Hai người cứ thế tách ra, Thẩm Tích nhỏ giọng hỏi Phùng Bằng: “Biểu muội của Liễu đại nhân là ai vậy?”
Đây cũng không phải chuyện bí mật gì, Phùng Bằng liền đáp: “Là người trong lòng của Liễu huynh, có điều người đó đã không còn trên thế gian này nữa.”
“À…” Thẩm Tích hơi đau lòng, nàng ta ôm quyền nói với Phùng Bằng: “Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết, ta đi trước đây.”
“Đợi chút.” Phùng Bằng cản nàng ta lại: “Cô nương, thật ra cô nương không cần phải làm như vậy. Có lẽ việc cô nương cứ đi theo Liễu huynh sẽ chỉ khiến hắn bối rối thêm thôi.”
Thẩm Tích ngơ ngác: “Vậy sao?”
Phùng Bằng gật đầu chắc chắn: “Phải. Cô nương thử nghĩ đi, nếu có một tên đăng đồ tử* cứ quấn lấy cô nương thì cô nương có thấy bực mình không?”
*đăng đồ tử: kẻ quấy rối/ sàm sỡ
Thẩm Tích suy nghĩ một lát, bả vai lập tức xìu xuống: “Chắc chắn là ra đã khiến hắn thấy bối rối rồi.”
Phùng Bằng nhún vai, chuyện này là tất nhiên.
Hai người ngồi trong quán trà tới tận trời tối, Thẩm Tích quyết định ở lại một đêm, ngày mai sẽ rời đi.
Thế thì khoảng cách giữa nàng ta với người đó sẽ xa hơn, không bị hắn bắt gặp thì sẽ không bị hắn ghét bỏ.
Phùng Bằng thì nghĩ tới việc quay về thư viện, nhưng dù có dùng cách nào đi nữa thì hai chân hắn vẫn chẳng thể nhúc nhích.
Ánh mặt trời cuối cùng đã biến mất nơi chân trời, xung quanh dường như thay đổi thành một thế giới khác… nơi hắn nhìn thấy đều là ma quỷ, có kẻ đứng người ngồi, không khác nào người còn sống, thậm chí còn có con quỷ bày sạp hai bên đường.
Phùng Bằng nuốt nước miếng, nói với Thẩm Tích ngồi bên cạnh: “Cô nương có thể dẫn ta trở về không.”
Thẩm Tích thấy sắc mặt hắn tái nhợt, hai hàm răng còn va lập cập vào nhau, nghĩ rằng cơ thể hắn không thoải mái, nhanh chóng dùng một tay kéo hắn đứng dậy: “Muốn ta dẫn ngươi tới gặp đại phu không?”
Phùng Bằng cố đứng vững, lúng túng nói: “Hay là cô nương cứ thả ta xuống trước?”
Đời này của hắn có hai mối hận lớn, một là có thể thấy những thứ mà người khác không thấy được, hai là dáng người không được cao lớn.
Ngay cả một nữ nhân cũng kéo hắn lên được: “Cô nương là đại lực sĩ sao?”
Thẩm Tích vội buông tay, quên mất phải che giấu điểm này của mình: “Xin lỗi, tại ngươi nhẹ quá.”
“…” Phùng Bằng cảm thấy, không bằng hắn nên tự mình trở về thư viện.
Có điều Thẩm Tích vẫn rất trọng nghĩa, đi cùng hắn về thư viện rồi mới chào tạm biệt.
Sáng mai, khi mặt trời còn chưa xuất hiện thì nàng ta sẽ rời đi, thế nên bây giờ nói lời tạm biệt cũng tốt.
“Cô nương nhớ phải cẩn thận.” Phùng Bằng cảm thấy cả hai sẽ không gặp lại nhau nữa, thế nên cũng không keo kiệt vài lời hay ý đẹp: “Hành tẩu giang hồ phải chú ý an toàn.”
“Ta biết rồi.” Thẩm Tích xua tay, rời đi.
Phùng Bằng cũng xoay người nghĩ về chuyện của mình.
Lời hôm nay của Liễu Phú Vân mang cho hắn không ít cảm xúc. Hắn cứ trốn tránh như vậy cũng sẽ có lúc không còn nơi nào để trốn nữa.
Nhưng có vài việc, thật sự muốn hành động không hề dễ như lời nói. Hắn có nỗi sợ bẩm sinh với những thứ này, không biết sao vừa thấy mấy thứ đó, sâu trong nội tâm của hắn lập tức dâng lên một cảm giác sợ hãi khó có thể miêu tả được.
Hắn vẫn nhớ lúc còn nhỏ mình không hề như vậy, sao lại đột nhiên thấy được ma quỷ chứ.
Hắn thở dài, đi về phía phòng của Lục An tiên sinh, thế nhưng còn chưa đi tới đã thấy tiên sinh đang nói chuyện với vài học sinh khác.
Hắn không định nghe lén, lập tức dừng chân, chờ bọn họ nói xong mới qua đó.
“Phùng Bằng bái kiến tiên sinh.” Đây là lần đầu tiên hắn được thấy Lục An tiên sinh.
“Ừ, ngươi tới tạm biệt sao?” Lục An tiên sinh hỏi.
Phùng Bằng cười khổ: “Thật ra học sinh vẫn đang do dự.”
“Muốn rời đi nhưng lại cũng cho rằng trốn tránh mãi không phải cách hay, phải không?”
“Đúng thế.” Phùng Bằng thừa nhận: “Kính xin tiên sinh chỉ cho học sinh một con đường sáng.”
“Ta nói thì ngươi sẽ nghe sao?” Lục An tiên sinh hỏi ngược lại.
“Cái này…” Phùng Bằng không dám chắc chắn: “Học sinh muốn được tham khảo.”
“Nếu đã vậy thì, đúng giờ Tý tối nay, ngươi đi tới quán trà của nhà Phương Nhị, kể hết những chuyện ngươi đã phải trải qua đi.” Lục An tiên sinh nói: “Mỗi ngày kể một câu chuyện. Kể xong có lẽ ngươi sẽ không còn thấy sợ nữa.”
Phùng Bằng: “…”
Phùng Bằng muốn nói rằng “tiên sinh đang đùa với ta sao?” nhưng Lục An tiên sinh lại cầm sách vở đi mất. Hắn đành phải trở lại phòng mình, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi dọn được một nửa, hắn lại thấy bản thân thật hèn nhát.
Tại sao chứ? Sao một người sống như hắn cuối cùng lại bị một đám người chết dọa sợ? Còn phải trốn tránh khắp nơi, cực kỳ hèn nhát.
“Các ngươi có rượu không?” Hắn hỏi bạn cùng phòng.
“Viện trưởng không cho.” Bạn cùng phòng thành thật đáp lại.
Cuối cùng Phùng Bằng đưa bạc cho bạn cùng phòng để đi mua chút rượu giúp hắn, hắn cũng không mang về thư viện uống, mà chỉ ngồi ngoài cổng lớn, trước đôi mắt trợn tròn của hai hộ vệ ngoài cửa, cứ uống liên tục.
Uống hết một vò rượu gạo, hắn cảm thấy lý trí của mình vẫn minh mẫn, nhưng lá gan đã to hơn nhiều.
“Ai thèm sợ chứ.” Hắn mắng một câu, lảo đảo bước về phía quán trà của nhà Phương Nhị.