Suốt mấy ngày qua không ăn không uống đã làm hai mắt của hắn thành ra xanh lè. Chỉ cần là người từng chịu đói thì tất nhiên đều sợ hãi việc này. Thế nên ngay khi vừa kết thúc đợt tu luyện là hắn đã lập tức mời Phó Yểu đi ăn.
Chủ nhân khách thuyền cũng là người thông minh, mở riêng một phòng bếp ở lầu hai, không gian rất rộng, còn nối với ban công bên ngoài, đứng từ phía trên là có thể nhìn thấy dòng sông đương chảy xuôi bên dưới.
Thiên Huyền Tử và Phó Yểu vào phòng bếp, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Như Sắt và Chung Ly ngồi đối diện nhau.
Thiên Huyền Tử tự bước vào bếp chọn vài món ăn trước, sau đó mới đi tới cạnh hai người Tiêu Như Sắt, nghiêm túc hỏi: “Các ngươi cũng đói bụng à?”
Tiêu Như Sắt vốn định thật thà trả lời, nhưng khi liếc qua Chung Ly đang ngồi đó, những lời nói sắp sửa rời khỏi miệng nàng ta lập tức biến thành: “Cũng không đói lắm, chỉ là muốn thưởng thức chút mỹ vị nhân gian thôi.”
Thiên Huyền Tử nhớ tới thân phận của nàng ta, gật đầu đồng ý: “Đừng thấy Ngự Thiện Phòng có nhiều món ngon, những món thật sự ngo, người bình thường rất ít được thưởng thức.” Hắn đã mấy lần tham gia cung yến, đồ ăn được mang lên đa số đều trông rất xinh đẹp, nhưng ăn vào miệng lại lạnh lẽo, còn không cả bằng đạo đồng nhà hắn làm.
Tiêu Như Sắt lại hiểu sang ý khác: “Dù ta không được sủng ái nhưng cũng từng ăn kha khá ở Dực Khôn Cung đấy.”
Phó Yểu thấy hai người này nói chuyện kiểu râu ông này cắm cằm bà kia thì đưa tay ra đè đầu Thiên Huyền Tử xuống: “Tốt nhất ngươi nên im lặng ăn cơm đi.”
Thiên Huyền Tử ai oán, im miệng ăn cơm.
Ánh mắt Chung Ly chuyển từ bàn tay của Phó Yểu xuống tới cơ thể đang run lên của Thiên Huyền Tử, cảm xúc hình như lại càng lạnh lẽo hơn trước. Có điều sự lạnh lẽo đó chỉ xuất hiện trong phút chốc, ngay bản thân y cũng cho rằng mình vừa bị ảo giác.
Lúc có người mang món ăn mà Thiên Huyền Tử đã gọi lên, hắn tự tay bới một chén cơm cho Phó Yểu, còn tỉ mỉ lấy đũa mang tới trước mặt nàng: “Mấy ngày qua ngài đã mệt rồi, ăn nhiều chút đi.” Sau đó hắn mới bắt đầu để tâm tới cái bụng của mình.
Suốt mấy ngày qua, đúng là Phó Yểu đã tốn không ít công sức, đối mặt với sự ân cần của Thiên Huyền Tử, nàng không hề xấu hổ mà cứ thế nhận lấy.
Tiêu Như Sắt phía đối diện tò mò hỏi: “Mấy ngày qua hai người đã làm cái gì thế?” Vừa nãy lúc Thiên Huyền Tử bước vào, bụng của hắn đã kêu ùng ục liên tục rồi.
“Dạy hắn vài pháp thuật thôi.” Phó Yểu gắp cà tím xào, đang chuẩn bị ăn thì nghe phía sau vang lên một tiếc “rắc” rất nhỏ.
Nàng và Tiêu Như Sắt cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thiên Huyền Tử đứng bên cạnh thùng cơm, tay vẫn đang bưng bát, cái chén lại nứt thành hai nửa. Tiếp tục nhìn theo tầm mắt của hắn, ngoài phòng bếp là bóng dáng của Kỳ Sương Bạch, con quỷ theo sau lưng gã chính là Phó Ngũ Nương.
Trông dáng vẻ Phó Ngũ Nương kia thảm thiết tới vậy, Thiên Huyền Tử vô ý bóp nứt chén cơm cũng không có gì lạ.
“Quốc sư?” Kỳ Sương Bạch nhìn thấy Thiên Huyền Tử, ánh mắt hiện lên vẻ ngoài ý muốn. Gã biết Thiên Huyền Tử đã rời khỏi Trường An, nhưng không ngờ bọn họ lại lên cùng một chiếc thuyền, hơn nữa còn lên vài ngày rồi mới vô tình gặp nhau.
Thiên Huyền Tử vội vàng lấy lại tinh thần: “Bây giờ ta không còn là quốc sư nữa, về sau cứ gọi ta là Thiên Huyền Tử thôi được rồi.” Hắn nói xong, bình tĩnh đổi lấy một cái chén khác, quay lại bàn cơm, ngồi xuống.
Kỳ Sương Bạch cũng thấy ba người Phó Yểu, gã mỉm cười, chắp tay với Phó Yểu: “Không ngờ Phó quan chủ cũng ở đây.”
Từ sau khi rời khỏi phủ quốc sư, gã lúc nào cũng cố ý quan sát động tĩnh xung quanh. Nếu Phó quan chủ nói chuyện liên quan tới số mệnh của gã cho thánh nhân biết, thánh nhân chắc chắn sẽ không tha cho gã. Ngay khi gã đang chuẩn bị trốn khỏi Trường An, phía triều đình lại mãi không thấy có bất kỳ hành động nào.
Cũng vì chuyện này, gã lại nhớ tới những chuyện liên quan tới việc giao dịch mình từng nghe đồn trước kia, lúc này mới tin rằng Phó quan chủ sẽ không tùy tiện nhúng tay vào chuyện thế tục.
“Rất trùng hợp, tới tận đây mà còn gặp được ngươi.” Phó Yểu nói.
Kỳ Sương Bạch thấy bọn họ không tỏ vẻ nhiệt tình với mình, cho nên cũng chỉ nói khách sáo vài câu, sai người tặng bọn họ một vò rượu ngon rồi rời khỏi phòng bếp.
Bọn họ vừa đi, Thiên Huyền Tử đã nặng nề nói: “Các ngươi cũng thấy mà đúng không?”
“Thấy được, có vẻ không xinh đẹp lắm.” Tiêu Như Sắt đáp.
“Ta quen nữ nhân đó.” Thiên Huyền Tử trước kia có ra vào Định Quốc Công phủ mấy lần, cũng từng nhìn thấy ả: “Thật không ngờ, tới tận giờ mà ả vẫn không chịu rời đi.”
“Ta còn tưởng là ngươi đang kinh ngạc khi có thể nhìn thấy quỷ quái chứ.” Phó Yểu nói: “Ăn cơm đi, tối nay còn có chuyện “bất ngờ” hơn đợi ngươi đấy.”
Phó Yểu chỉ nếm qua mấy món ăn đã thả đũa xuống. Thời gian qua nàng bị Triệu Hưng Thái nuôi thành ra rất kén chọn, giờ không hứng thú lắm với tay nghề của đầu bếp khác.
Thiên Huyền Tử nghe nàng nói thế, trong lòng có cảm giác chuyện này hẳn không phải chỉ là sự trùng hợp.
Sau khi ăn xong, Phó Yểu đi nghỉ, Thiên Huyền Tử thì lẩm bẩm ôn tập đống thuật pháp vừa học được.
Tiêu Như Sắt thấy cả hai người đều rời đi, nhìn chén đũa trên bàn, lại nhìn Chung Ly từ đầu tới đuôi không mở miệng lấy một lần, hỏi: “Thật là kỳ lạ, không phải ngài có quan hệ rất tốt với Phó quan chủ à? Sao lúc nãy lại không nói tiếng nào? Cãi nhau hả?”
Chung Ly im lặng một lúc, đáp: “Nếu là cãi nhau thì sao?”
“…” Tiêu Như Sắt chớp mắt, cảm giác mình vừa mới phát hiện ra một chuyện gì đó kinh thiên động địa. Nàng ta cố gắng kiềm chế sự tò mò của mình, tiếp tục nói: “Nếu là cãi nhau thì cứ im lặng như vậy mãi cũng không phải là cách. Ngài vừa thấy rồi đấy, tiểu tử Thiên Huyền Tử kia cực kỳ ân cần. Nếu ngài không muốn chuyện này cứ như thế mãi thì nên chủ động làm hòa trước đi.”
Chung Ly biết Tiêu Như Sắt đã hiểu lầm, nhưng y lại không phản bác lại lời của nàng ta.
…
Một bên khác, Kỳ Sương Bạch đã tiện tay bưng bừa vài món điểm tâm vào phòng bên cạnh.
Vị mỹ nhân nơi thảo nguyên kia cuối cùng cũng đã thích ứng được với tàu thuyền, không còn say tàu giống khi trước nữa. Nàng ta thấy Kỳ Sương Bạch đi vào thì oán hận: “Ta thấy hơi hối hận rồi, có lẽ ta không nên nằng nặc đòi đi Giang Nam.”
Kỳ Sương Bạch đặt điểm tâm xuống trước mặt nàng ta, nói: “Lần này ta tới Giang Nam để nhập hàng, lúc đó sẽ dẫn ngươi đi cùng. Trong thời gian này ngươi phải tuyệt đối ngoan ngoãn, nếu không có xảy ra chuyện gì ta cũng không cứu ngươi nổi đâu.”
Nếu trên chiếc thuyền này chỉ có bọn họ thì gã còn thấy có thể. Nhưng hôm nay gã đã bắt gặp Phó quan chủ, trong lòng gã cũng không muốn qua lại nhiều với nàng. Gã cứ có cảm giác mình đã bị nàng thấy hết bí mật, may mắn là Mạc Lệ Trát say tàu nên không ra ngoài, trong thời gian còn lại gã nhất định phải chú ý thật kỹ, nếu cần còn có thể rời thuyền bất cứ lúc nào.
Nhưng bắt gã phải rời thuyền, trong lòng gã thật sự không cam lòng.
“Ta biết rồi.” Mạc Lệ Trát lè lưỡi, ăn một miếng điểm tâm, tiếp tục nằm xuống giường ngủ.
Ở nơi bọn họ không nhìn thấy, Phó Ngũ Nương cười lạnh nhìn đôi nam nữ này, xoay người rời đi.
Ả đi tới trước phòng Phó Yểu, gõ cửa, sau khi được nàng đồng ý mới đi xuyên vào trong phòng.
“Ngươi tới rồi.” Phó Yểu đang chơi đùa với cần câu cá, nàng ở trên thuyền lâu quá đâm rảnh rỗi, định ra ngoài câu cá một chút.
“Có lẽ ngài nói đúng.” Đôi mắt Phó Ngũ Nương hiện lên sự oán hận: “Tên súc sinh kia quả đúng là may mắn.”
Suốt khoảng thời gian ngắn ngủi vừa qua, ả không còn muốn chơi trò mèo vờn chuột nữa, kết quả phát hiện dù làm thế nào cũng không giết gã được, ngược lại còn làm cho Kỳ Sương Bạch trở nên cảnh giác… gã đã tới chùa Hộ Pháp xin pháp khí hộ thân, hiện giờ ả chỉ có thể đi theo sau gã chừng hai bước, ngay cả tới gần cũng không thể được.
“À, nếu ngươi đã nhận rõ hiện thực, tới tìm ta chắc không chỉ để nói chuyện phiếm thôi đúng chứ?” Phó Yểu thổi bụi đất trên cần câu.
“Ta biết quy tắc của ngài.” Phó Ngũ Nương phát hiện, nếu chỉ dựa vào sức của một mình ả thì sẽ không tài nào báo được thù: “Ta đồng ý giao dịch với ngài, chỉ cần ngài có thể giúp ta tự tay giết chết tên súc sinh kia.”
“Ngươi bây giờ chỉ có hai bàn tay trắng, có thể dùng thứ gì để giao dịch với ta đây?”
“Không phải ngài đang cần hồn phách sao? Ta đồng ý dùng linh hồn của mình làm vật trao đổi.” Đây là chuyện ả đã phải suy nghĩ rất lâu mới quyết định. Thù hận của kiếp này, ả nhất định phải báo xong trong kiếp này!
Phó Yểu chỉ chờ những lời này của ả.
Nàng vung cần câu lên, mặc dù chẳng thể so với Khương Thái Công câu cá không cần móc, nhưng chỉ cần nó có thể câu được cá thì đã là một cái cần câu tốt rồi: “Thành giao.”
Hai người đã đạt được mục đích, Phó Yểu cầm cần câu đi ra khỏi khoang thuyền.
Các khách nhân trên thuyền đều cảm thấy kỳ lạ, còn có người tốt bụng muốn nói cho nàng biết dòng sông này khá hẹp, thuyền vừa di chuyển thì cá đã chạy đi hết, có câu cũng không câu được cá.
Ai ngờ chỉ mới nửa khắc sau, người tốt bụng nhắc nhở Phó Yểu đã được nàng tặng cho một con cá chép vàng dài hai thước.
Chẳng mấy chốc, việc Phó Yểu câu được cá đã truyền đi khắp thuyền. Những ngày tháng trên thuyền rất buồn chán, không ít người đã học nàng chạy đi thả câu, cũng không biết là do bọn họ may mắn hay như thế nào, những người câu cá giống nàng ít nhiều cũng đều có chút thu hoạch.
Chuyện này cũng làm cho những ngày sau đó, khách nhân thả câu trên thuyền ngày một nhiều hơn.
Trong thời gian đó, Kỳ Sương Bạch cũng cố ý tới cạnh Phó Yểu ngồi câu thử, thế nhưng gã lại khá đen đủi, chỉ câu được một con rùa. Sau khi bị mọi người cười nhạo một phen, gã không còn bén mảng tới nữa.
Mạc Lệ Trát ở lì trên thuyền vài ngày, không còn say tàu nặng như lúc đầu nữa. Nàng ta thấy mọi người đều đi câu cá thì cũng nổi hứng, làm ầm lên đòi thử.
Nàng ta có yêu cầu, Kỳ Sương Bạch tất nhiên không muốn giúp. Nhưng mà Mạc Lệ Trát thật sự quá ầm ĩ, gã đành phải nhân lúc buổi sáng vắng người, cho phép nàng ta ra ngoài.
Mạc Trát Lệ luôn thấy mỗi nơi ở Trung Nguyên đều thật mới lạ, giờ lại khó khăn lắm mới được cho ra ngoài hít thở không khí, thế nên chỗ nào nàng ta cũng muốn đi xem thử một lượt.
Thế là trong lúc đi dạo, nàng ta đã nhìn thấy trên lan can lầu hai, có một nam tử mặc huyền y đang chăm chú nhìn thứ gì đó.
Kỳ Sương Bạch vốn là nam tử mà nàng ta thấy anh tuấn nhất, thế nhưng người trước mặt này lại khiến người ta càng mê muội hơn, khiến nàng ta không nhịn được mà đứng chôn chân tại chỗ, nhìn y tới mức ngơ ngác.
Phó Yểu mở cửa sổ ra, lập tức thấy Mạc Lệ Trát đang ngửa đầu. Nàng không thích nữ tử tới từ thảo nguyên này lắm, hơn nữa khi biết người Mạc Lệ Trát đang nhìn là Chung Ly, trong lòng nàng lại càng khó chịu hơn.
Một tiếng “Rầm!” vang lên, Phó Yểu đóng cửa sổ lại, sau đó gọi Phó Ngũ Nương tới, đi theo nàng xuống lầu.
“Có thể nhập vào nàng ta không?” Phó Yểu vừa đi vừa nói.
Phó Ngũ Nương đi theo sau, giọng nói mang theo vẻ ghét bỏ: “Ngài bảo ta nhập vào nữ nhân thảo nguyên kia á?” Trên người nữ nhân đó chỉ toàn là mùi tanh, ả không thích: “Hơn nữa không biết trên người nàng ta có thứ gì, ta cũng từng thử nhập vào một lần rồi nhưng không được.”
Lúc này Phó Yểu cũng đã đi ra khỏi khoang thuyền, tay nàng khẽ cử động, làm cho bàn chân Mạc Lệ Trát trượt nhẹ, cả người lao về phía trước, sau đó bị thứ gì đó đánh trúng, lăn mấy vòng liền rồi rơi thẳng xuống làn nước.
“Đi đi.” Phó Yểu ném hồn phách của Phó Ngũ Nương xuống nước, đợi người chèo thuyền vớt Mạc Lệ Trát lên, cơ thể của nàng ta đã đổi một linh hồn mới.
Còn linh hồn của Mạc Lệ Trát thì đang nằm trong tay Phó Yểu: “Tạm thời ta mượn tạm cơ thể của ngươi một chút, đổi lại, ta sẽ giúp ngươi có thể bình an trở về thảo nguyên, hiểu chưa?”
Mạc Lệ Trát chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ, chỉ biết gật đầu nghe theo.
Phó Yểu mỉm cười, tiện tay nhét nàng ta vào tay áo, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với Chung Ly đang đứng trên lầu.