Khấu đồ tể tỉnh lại trong tiếng kêu sợ hãi, đầu chỉ còn lại một bóng dáng mờ nhạt, sau đó hoàn toàn tiêu tán.
Hắn há miệng, thở hổn hển, sự kinh hoàng trong mắt vẫn chưa biến mất, giấc mơ đó lại tới và đi không một lời báo trước.
Lúc này hắn mới nhận ra có người đang đứng ngay cạnh mép giường hắn, là một nữ nhân mặc hắc y.
“Ngươi là ai?” Hắn sợ hãi, đồng thời còn thấy nữ nhân này trông rất quen, đến khi hắn nghĩ kỹ lại thì mới nhớ ra đó là ai.
Đây chẳng phải là nữ nhân mù đã đoán tương lai cho nhi tử ngốc nhà hàng xóm sao?
“Sao ngươi lại ở trong nhà ta?” Hắn cảnh giác hỏi.
Phó Yểu nhìn cơ thể cường tráng của tên đồ tể trước mặt, thật sự không thể liên tưởng gì với vị đại tướng quân Khấu Trấn Bắc nổi danh kia.
“Không phải ngươi cho ta vào à?” Nàng hỏi ngược lại hắn.
“Cái gì?” Khấu đồ tể ngơ ngác.
“Ngươi đã tới chùa Hộ Quốc để hỏi sao lúc nào mình cũng mơ thấy cùng một giấc mơ, kết quả là hòa thượng trong chùa chỉ nói là giấc ngủ của ngươi không được ổn định, cho ngươi mấy cây nhang thơm đã đuổi ngươi đi. Sự thật là vì mấy người bọn họ không biết cách giải quyết, vậy nên mới mời ta đến giúp.” Phó Yểu bịa bừa một lý do.
“Thật?” Khấu đồ tể vẫn thấy hơi nghi ngờ.
“Phải hay không cứ thử là biết.” Phó Yểu đáp: “Bọn họ đã đưa ngươi ba cây nhang an hồn, đốt nó lên rồi mà ngươi vẫn còn nằm mơ thì cứ việc tới chùa Hộ Quốc tìm bọn họ nói lý lẽ.”
Ba vị cao tăng đang gõ mõ tụng kinh trong hoàng cung hơi cứng người lại.
Khấu đồ tể vẫn thấy nghi ngờ, có điều chỉ là dùng ba cây nhang mà thôi, hắn cũng không có tổn thất gì cả.
“Vậy được, thử thì thử. Giờ ta phải nằm xuống ngủ tiếp à?” Thời tiết đang bắt đầu nóng dần lên, hắn vừa ngủ một giấc mà lưng đã ướt đẫm, cảm giác hết sức khó chịu, muốn đi thay y phục.
“Không vội, cứ ăn cơm no đi rồi thử sau.” Phó Yểu đáp.
Khấu đồ tể cho rằng nàng muốn ăn ké bữa cơm, mà hắn thì cũng hào phóng, kêu thê tử làm thêm mấy món. Dù chuyện có được giải quyết hay không thì cũng không sao, cứ xem như hắn quen thêm một người bạn mới.
Ăn cơm xong, Khấu đồ tể đi vào trong sân với tinh thần tỉnh táo.
Sân nhà bọn họ có một cây đào, mùa hoa đã qua, thay vào đó là những chùm quả lớn nhỏ.
Dưới gốc cây đào đặt một băng ghế dài, Khấu đồ tể nằm lên trên đó theo lời Phó Yểu nói, xung quanh còn có một đám người bao vây lấy Khấu đồ tể, đó là người nhà của hắn, ngoài ra còn có Lão Thường Đầu khi nghe tin cũng dẫn theo sáu người trong nhà chạy tới hóng chuyện.
“Ngươi tên gì?” Phó Yểu hỏi nhi tử của Lão Thường Đầu.
Thiếu niên không ngờ nàng lại hỏi tên mình, rất tự nhiên trả lời: “Ta tên Thường Dụ.”
Phó Yểu gật đầu: “Cái tên không tệ. Ngươi giúp Khấu thúc thúc của ngươi đốt nhang lên đi.”
“Được.” Thường Dụ đáp, sau khi đốt xong thì cắm nhang vào lư hương đặt trên ghế dài.
Vốn dĩ Khấu đồ tể được mọi người vây quanh như vậy thì sẽ rất khó ngủ mới đúng, nhưng chỉ vừa mới đốt nhang không lâu, hai mắt hắn đã không chịu nổi mà nhắm lại, ngủ say như chết.
Ngồi im xem người khác ngủ cũng không phải việc hay ho gì cho cam, nhưng nếu người đang ngủ bắt đầu rơi nước mắt thì lại là chuyện khác.
“Hắn đang khóc đấy à?” Lão Thường Đầu đột nhiên lên tiếng.
Thường Dụ nhìn qua, trên khóe mắt của Khấu thúc quả nhiên vẫn còn dấu nước mắt. Hắn ngạc nhiên, liếc nhìn nữ nhân mặc hắc y bên cạnh, nàng lúc này đã ngồi dựa nghiêng trên ghế tre, dường như cũng đang ngủ.
…
Khấu Trấn Bắc về với cảnh trong mơ lần nữa, lúc này cả doanh địa đang ăn mừng với nhau.
Tất nhiên, việc ăn mừng trong quân doanh cũng chỉ là cùng nhau uống mấy ly rượu mà thôi. Khấu Trấn Bắc thấy đám quân lính cao to kia nhấp rượu từng chút một như tiểu thư nhà quan thì lập tức lấy thịt nướng ra, cho mỗi người một miếng thật to.
Đống thịt này vốn được mọi người chôn vào hố nướng, tối đến bọn họ không được đốt lửa thì sẽ dùng nó để lấp đầy bụng.
“Đợi ngày mai viện quân tới là tốt rồi, bao giờ trở về ta phải nhậu một bữa thật no say.” Có người há mồm cắn một miếng to, hung tợn nói: “Không có rượu, cả thịt cũng không thấy thơm nữa.”
“Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, chỉ biết uống rượu. Chúng ta nên nắm lấy cơ hội, kiếm thêm chút quân công, trở thành quan quân. Về sau dù có chết thì quân công vẫn có thể để lại cho nhi tử.” Một người khác im lặng mỉm cười.
“Vậy phải đợi ta có nhi tử mới được.”
“Ngươi nói sai rồi, chẳng lẽ ngươi quên rằng ngay cả nương tử ngươi cũng không có à?”
Câu này khiến mọi người ngồi xung quanh đều cười vang, Khấu Trấn Bắc cũng mỉm cười, cầm một miếng thịt đã nướng chín đưa cho điện hạ đang ngồi ở giữa.
“Tiểu Bắc, trở về Trường An rồi thì ngươi muốn làm gì?” Hộ vệ bên cạnh điện hạ hỏi hắn.
“Có lẽ là đi tìm một tiểu thê tử ha.” Một người cạnh đó thò đầu qua nói.
Khấu Trấn Bắc thấy điện hạ cũng đang mỉm cười nhìn mình thì hơi căng thẳng, có điều hắn vẫn nói ra điều mình mong muốn nhất: “Ta chỉ muốn làm một đồ tể giết heo, vậy thì sau này ngày nào ta cũng có thịt heo để ăn, còn kiếm được nhiều tiền.”
Ước mơ này của hắn khiến mọi người cười ầm lên, hộ vệ bên cạnh cũng không nhịn được vươn tay vỗ vai hắn: “Được, có chí khí.”
Khấu Trấn Bắc không biết sao bọn họ lại cười mình, bỗng thấy hơi tủi thân: “Làm đồ tể thì có gì không tốt chứ? Người nhiều tiền nhất trong thôn của ta là đồ tể đấy nhá. Ngày nào hắn cũng có thịt để ăn, mỗi khi bọn ta đi ngang qua nhà hắn đều cố tình đi chậm lại chút để được ngửi chút mùi thịt.”
Khi này mọi người không còn cười nữa.
“Sau này ngày nào ngươi cũng sẽ được ăn thịt.” Điện hạ cầm phần thịt của mình lên, chia cho hắn một nửa: “Vị còn ngon hơn cái này nữa đấy.”
“Khấu Trấn Bắc thấy hơi ngại: “Điện hạ ăn vậy, không đủ no thì sao?”
“Nếu vì để ta được ăn no mà để người trong thiên hạ này phải chịu đó thì đó mới là việc làm sai lầm.”
Khấu Trấn Bắc không hiểu lời của hắn lắm, nhưng miếng thịt đó lại là miếng thịt ngon nhất mà hắn từng ăn.
Tất nhiên không phải vì nó là miếng thịt được điện hạ cho, mà là vì suốt một thời gian dài sau đó, hắn không còn được nếm mùi thịt nữa.
Vì ngày hôm sau, viện quân mà mọi người chờ đợi lại không hề xuất hiện.
Hai ngày qua, quân Đột Quyết vẫn chưa tấn công đã tự mình đấu đá lẫn nhau, nhờ thế mà sự tồn tại của bọn họ cũng bị lộ. Nếu lúc này viện quân tới kịp thì vừa lúc có thể thừa cơ đánh sập Đột Quyết, giáng cho bọn họ một đòn chí mạng.
Tiếc rằng viện quân không tới, bọn họ lại phải đối diện với sự đuổi bắt của hai vạn quân Đột Quyết.
“Điện hạ, chúng ta phải làm sao đây?” Hộ vệ bên cạnh nôn nóng hỏi: “Ta đưa ngài đi trước.”
Khấu Trấn Bắc cũng cảm nhận được tình hình nghiêm trọng khi này, lúc trước tuy là ngày nào cũng có người phải bỏ mạng, nhưng trong mắt mọi người vẫn còn hy vọng, giờ thì chút hy vọng đó cũng đã tắt, đôi mắt họ lúc này ai nấy đều như đang đè nén một áp lực nào đó.
Chẳng lẽ bọn họ đều sẽ phải bỏ mạng ở đây sao?
“Trấn Bắc.” Khấu Trấn Bắc đột nhiên nghe điện hạ gọi tên mình, hắn vội vàng đáp: “Có thần!”
“Phượng tướng quân, dẫn ngựa của ta tới đây.” Điện hạ ra lệnh, bế hắn lên lưng của con chiến mã với màu da lồng đen bóng, mượt mà như lụa kia, dặn dò: “Ta giao cho ngươi một trọng trách vô cùng lớn, hãy cưỡi con ngựa này và cầm lệnh bài của ta tới tìm viện quân. Nhớ rằng phải chạy thật nhanh, vậy thì cơ hội được cứu chúng ta càng lớn. Nhìn về phía trước mà chạy, tuyệt đối không quay đầu lại.”
Khấu Trấn Bắc nhìn về phía mọi người, thấy bọn họ đều nở nụ cười với mình.
“Còn nhìn gì nữa, mau đi đi. Nếu về mà thấy nương tử nhà ta thì nhớ báo một tiếng bình an cho nàng ấy giúp ta, nói rằng chúng ta đánh thắng sẽ lập tức trở về.”
“Ngươi cũng lắm lời chó má thật đấy, ai mà biết ngươi có nương tử hay không chứ.” Nam nhân bên cạnh mất kiên nhẫn nói: “Tiểu Bắc mau đi đi, bọn ta ở đây chờ ngươi.”
Khấu Trấn Bắc chưa từng cưỡi ngựa, thậm chí còn thấy sợ con chiến mã này. Nhưng lúc này, trong lòng hắn lại trào lên vô số dũng khí.
“Các ngươi đợi ta, ta sẽ nhanh chóng dẫn viện quân tới cứu mọi người.”
Không biết là ai vỗ vào chiến mã, con ngựa đen mạnh mẽ phi nước đại. Hắn ôm chặt lấy cổ ngựa, chỉ thấy cảnh vật trước mắt cứ liên tục chạy vụt về phía sau.
Hắn đi qua rất nhiều thôn làng, thấy vô số nhà cửa. Có căn nhà bốc lên khói trắng, hai bên đồng ruộng vẫn còn sót lại vài hạt lúa giữa trời đông giá rét.
Hắn vốn định hỏi sao điện hạ không cùng hắn đi tìm viện quân, nhưng lúc này dường như hắn đã hiểu lý do rồi.
Nếu không có người đứng lên trước để ngăn quân địch, bá tánh phía sau sẽ được ai cứu đây chứ?
Hắn cưỡi ngựa suốt hai ngày một đêm, cuối cùng cũng thấy được tòa thành đầu tiên. Hắn cầm lệnh bài của điện hạ, thuận lợi gặp được những vị quan quân cấp cao ở đó. Nhưng đám người đó lại chỉ cười lạnh, sai người nhốt hắn vào nhà lao.
Lúc này hắn mới biết, những kẻ ngoài kia đều đồn đại rằng điện hạ là kẻ yếu đuối, sợ Đột Quyết cho nên dẫn theo 800 mỹ nhân và vô số vàng bạc tới tìm Hung nô để xin cầu hòa.
Vậy nên đứng trước yêu cầu xin cứu viện của hắn, bọn họ không quan tâm là thật hay giả, chỉ cố ý kéo dài thời gian.
Khấu Trấn Bắc ở trong nhà lao không biết ngày lẫn đêm, liên tục cầu xin ngục tốt thả hắn ra ngoài, nhưng chỉ đổi lại những trận tay đấm chân đá.
Sau một hồi đói bụng và mất sức, hắn không còn la hét được nữa. Hắn cứ nghĩ rằng bản thân đã phụ sự tin tưởng của điện hạ, lặng lẽ chết đi trong chốn lao tù thì cửa nhà lao đột nhiên mở ra.
Hắn vội vàng giãy giụa ngồi dậy, thấy một nam nhân trẻ tuổi đang đứng ngoài đó.
“Đại nhân, xin ngài hãy cứu điện hạ!” Hắn liên tục cầu xin, nhưng âm thanh lại chỉ kẹt trong cổ họng, không cách nào thoát ra nổi.
Cơ thể hắn đã quá yếu rồi.
Nam tử kia có đôi mắt đỏ rực, nhìn hắn rồi cất giọng khàn đặc: “Viện quân đã xuất phát rồi. Thi thể của đại huynh cũng được tìm thấy, về sau ngươi hãy đi theo ta, ta sẽ thay bọn họ chăm sóc cho ngươi.”
Trong chốc lát, Khấu Trấn Bắc hiểu ra rất nhiều chuyện.
Dù hắn có đến đây thì cũng không thể gọi viện quân tới được. Lý do mà điện hạ ra lệnh cho hắn đi tìm cứu viện là vì để hắn có thể sống sót mà thôi, còn bọn họ thì không định giữ mạng rời khỏi Hà Tây.
“Sao lại nói điện hạ là kẻ bán nước?” Hắn lạnh lùng hỏi.
“Có nói ra ngươi cũng không hiểu được.” Nam tử đáp: “Đợi đến khi ngươi trưởng thành rồi sẽ hiểu thôi.
“Ngươi bảo ta đi theo ngươi, vậy ngươi là ai?”
Nam tử nói: “Ta là bát đệ của đại huynh, tên Chung Ly Lâm. Viện quân không tới kịp là do ta lấy lý do không có lệnh bài nên cố ý trì hoãn. Sau này nếu ngươi muốn thay đại huynh báo thù thì có thể tới tìm ta.”
Khấu Trấn Bắc biết đối phương là kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện, nén hận vào lòng mà hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại muốn trì hoãn?”
Nam tử nhìn ra sự hận thù trong mắt của hắn, còn thấy vui mừng: “Vì ta ghen tỵ. Ta ghen tỵ với một đại huynh sinh ra đã có mọi thứ, ghen tỵ khi nữ nhân ta yêu thương nhất cũng chỉ yêu đại huynh. Mặc dù giữa bọn ta có rất nhiều kẻ tiểu nhân xúi giục, nhưng suy cho cùng thì vẫn chỉ là vì trái tim ghen tỵ của ta mà thôi.”