Phó Thị Lang là đứa con thứ tư của Định Quốc Công. Khác với ba vị ca ca vô dụng trên tuổi, khi còn tuổi niên thiếu ông đã đỗ tiến sĩ, giờ chưa tới bốn mươi mà đã ngồi trên vị trí cao, là người có thể giúp Định Quốc Công phủ giữ vững sự phồn vinh trong mấy chục năm tới.
Có thể nói, tuy bên ngoài thì thấy Định Quốc Công phủ do Định Quốc Công làm chủ, nhưng người nắm giữ quyền lực thật sự lại là Phó Thị Lang.
Vì điều này cho nên khi vị quan chủ kia bảo hắn giao đồ vật cho Phó Thị Lang, Liễu Phú Vân mới tin rằng nàng có chút năng lực.
Đến khi tới được chùa Hộ Quốc thì đã là giữa trưa. Muốn biết Phó Thị Lang ở đâu, chỉ cần hỏi tăng nhân trong chùa là được.
“Công tử, hiện giờ Phó đại nhân đang ngắm hoa sau núi, trụ trì đang tiếp đón.” Tùy tùng sau khi hỏi thăm xong lập tức về bẩm báo.
“Sau núi à?” Liễu Phú Vân dừng bước, nếu bọn họ đang ngắm hoa thì hắn không tới làm phiền nữa: “Vậy thì ngươi cứ để ý bọn họ, nếu Phó đại nhân quay lại thì lập tức báo cho ta biết.”
“Vâng.”
Chùa Hộ Quốc là ngôi chùa đệ nhất kinh thành, hơn nữa bây giờ đang là đầu xuân, khách hành hương tới lễ phật rất đông. Liễu Phú Vân ôm tráp gỗ, tránh dòng người đông đúc, tìm một nơi yên tĩnh mà ngồi xuống.
Khi con người ngồi im một chỗ thì thường hay suy nghĩ lung tung. Ngay khi hắn đang ngây ngẩn nhìn tráp gỗ thì tiếng nói của một đôi phu thê bên cạnh truyền tới.
“Các vị phật này rốt cuộc có linh hay không đây? Lão nương đi xin hơn mười tòa chùa miếu rồi, nhưng vẫn chưa thể có con.” Giọng nói của nữ nhân hơi không kiên nhẫn.
“Muội bái mấy bức tượng đất đó làm gì, thà rằng chúng ta tự mình cố gắng nhiều hơn.” Nam nhân lại không hề kiêng kỵ gì cả.
“Bậy bạ, thầy bói nói rằng chỉ cần chúng ta lên núi cầu xin là có thể có thai. Có phải vì trước kia huynh giết chóc nhiều quá nên giờ mới không thể có con, ông trời đang trừng phạt ta chứ gì?”
“Ta mà giết nhiều người á? Trước không nói tới việc ta đã rửa tay chậu vàng nhiều năm, những người ta giết đều là đám cặn bã, nếu ông trời thật sự công tư phân minh thì đã sớm để ta cho muội sinh mười đứa, tám đứa rồi.”
“Huynh còn dám nói nữa?”
“Ui da, đừng nhéo nữa, lỗ tai sắp rớt luôn rồi…”
Lúc bọn họ đi ra từ sau núi giả, Liễu Phú Vân thấy một nữ nhân đang nhéo tai nam nhân. Dáng người nữ nhân kia rất mập mạp, mỗi bước đi đều làm cho thịt mỡ trên má rung lên, nam nhân thì cao gầy, trông y như cây gậy trúc.
Liễu Phú Vân không cố ý nghe lén, hắn đứng dậy gật đầu như xin lỗi bọn họ, lùi về sau nửa bước.
Nữ nhân thấy có người ngoài cũng không chịu buông tay ra, chỉ có đôi mắt nhanh chóng liếc nhìn Liễu Phú Vân, đợi khi hai người rời đi, Liễu Phú Vân vẫn còn loáng thoáng nghe được: “Nếu nhi tử của ta sau này cũng tuấn tú như thế thì tốt quá.”
Nam nhân cố vùng vẫy trong tay nữ nhân: “Nếu giống như ta thì muội cứ bỏ suy nghĩ này đi. Không đúng, không phải muội muốn đổi phu quân đấy chứ? Muội đừng có mà mơ!”
Bọn họ dần đi xa, Liễu Phú Vân theo bản năng nở nụ cười nhạt, nhưng khi ánh mắt dời xuống tráp gỗ, đôi mắt của hắn lại sa sầm.
Khoảng chừng hai khắc sau, tùy tùng chạy về, thở hổn hển nói: “Công tử, Phó đại nhân quay lại rồi.”
Liễu Phú Vân lập tức ôm tráp gỗ đứng lên.
…
Phó Thị Lang vừa tạm biệt trụ trì, tùy tùng đã tới cạnh nói nhỏ bên tai ông rằng có Liễu Ngũ Lang của Liễu gia cầu kiến.
Phó Thị Lang có ấn tượng không tệ với vị hậu bối trẻ tuổi này của Liễu gia. Hai nhà Phó Liễu là thông gia, cho nên ông cũng nguyện ý giúp đỡ hậu bối ưu tú.
“Hôm nay không phải là ngày yết bảng sao?” Phó Thị Lang hỏi. Ông rời khỏi kinh chính là vì không muốn bị vài việc nhỏ quấn lấy.
“Vâng. Liễu công tử đứng thứ năm mươi tám.” Tùy tùng đã sớm hỏi thăm tin tức rõ ràng.
“Ồ?” Phó Thị Lang hơi ngoài ý muốn. Khổ học suốt mười năm, ngày đạt tiến sĩ hẳn nên tổ chức ăn mừng, nhưng hiện tại Liễu Phú Vân lại bỏ hết mọi thứ mà tới tìm ông, xem ra có chuyện rất quan trọng.
Vì nể tình nên Phó Thị Lang hỏi: “Hắn đợi đã bao lâu?”
“Đợi hai khắc.”
“Ồ.” Phó Thị Lang vuốt râu, nói: “Bảo hắn vào đi.”
Người bình thường tới chùa sẽ không có chỗ dừng chân, nhưng quan to quyền quý đều sẽ được chùa để riêng cho một căn phòng, để bọn họ thay y phục hoặc nghỉ ngơi.
Rất nhanh, Liễu Phú Vân được mời vào trong, đúng lúc cơm trưa ở chùa được đưa tới. Phó Thị Lang nhìn hắn một hồi, sau đó mời hắn ngồi xuống.
Bởi vì cơm chay đã bưng lên, cả hai đều có thói quen không nói khi ăn và ngủ, thế nên Liễu Phú Vân chỉ im lặng ngồi ăn chung, không mở miệng. Phó Thị Lang thấy hắn có thể bình tĩnh như vậy thì trong lòng thầm gật đầu.
Sau khi ăn xong, Phó Thị Lang bảo người hầu dẫn nữ nhi đi chơi, ông cầm chén trà hỏi Liễu Phú Vân: “Hôm nay là ngày yết bảng, ngươi không đi ăn mừng mà tới đây tìm ta làm gì?”
Liễu Phú Vân im lặng một hồi, nói: “Đại nhân, ta đã tìm được chút tin tức của Tam Nương.”
“Ồ?” Phó Thị Lang chơi đùa với nắp chén trà, ngước nhìn thanh niên đối diện: “Ở đâu?”
Mặc dù đại ca không quan tâm tới việc Tam Nương chết bệnh, nhưng dù sao đây cũng là chất nữ của ông, ông đã tìm người âm thầm đưa Tam Nương về, nhưng tới giờ vẫn không có tin tức.
Liễu Phú Vân đặt một tráp gỗ lên bàn, đáp: “Ta không biết muội ấy đang ở đâu, nhưng lúc ta tới Thủy Huyện, đã gặp được một vị quan chủ. Vị quan chủ kia nói rằng chỉ cần mở cái tráp này ra thì Tam Nương sẽ xuất hiện.”
Sau đó, hắn kể toàn bộ những chuyện mình nghe được và nhìn thấy ở Thủy Huyện với đối phương.
Lúc nói tới ngọc bội, Phó Thị Lang thả chén trà xuống, đợi tới khi hắn kể rằng tòa đạo quan kia rất quái dị, tuy trong lòng Phó Thị Lang không tin nhưng sắc mặt vẫn có chút nghiêm túc.
“Người đó nói ngươi mang tráp gỗ tới chỗ ta sao?” Phó Thị Lang hỏi.
“Đúng thế.”
Phó Thị Lang suy nghĩ nhìn về phía tráp gỗ đơn sơ, ông không lập tức mở ra, chỉ nói: “Hiện giờ tráp gỗ đã tới đây, ngươi về trước đi.”
“Ngài không mở nó ra sao?” Liễu Phú Vân không ngờ ông sẽ đuổi hắn đi, vội nói: “Nơi này có manh mối của Tam Nương. Có lẽ lúc này muội ấy đang chịu khổ ở nơi nào đó, đang đợi chúng ta tới dẫn muội ấy về.”
“Ta sẽ mở, Tam Nương ta cũng sẽ tìm.” Phó Thị Lang nhìn hắn: “Nhưng việc quan trọng lúc này của ngươi chính là cuộc thi đình sắp tới.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả!” Phó Thị Lang nghiêm túc nói: “Tất cả mọi người đều đang dõi theo, chẳng lẽ ngươi muốn khiến bọn họ thất vọng hết sao?”
Liễu Phú Vân nhìn tráp gỗ một hồi lâu, cuối cùng chỉ đỏ bừng đôi mắt. Hắn biết Phó Thị Lang không muốn hắn bị phân tâm. Hoặc là trong lòng Phó Thị Lang, Tam Nương đã…
“Vậy, vãn bối cáo từ.” Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, khó khăn nói: “Nếu như có tin tức của Tam Nương, xin đại nhân hãy báo cho ta biết.”
“Đi đi.”
Sau khi tiễn Liễu Phú Vân đi, Phó Thị Lang mở tráp gỗ ra, bên trong có một bộ y phục rách tung tóe dính đầy máu. Vết máu trên đó đã rất cũ, giống như những vết rỉ sét, tuy gần như không còn bộ dạng ban đầu nhưng chất liệu và màu sắc trên đó vẫn chứng tỏ rằng đây là y phục của một tiểu thư xuất thân phú quý.
Ngay khi nhìn thấy bộ y phục này, ánh mắt Phó Thị Lang trở nên u ám. Mặc dù có một ý nghĩ đang dần xuất hiện trong lòng, nhưng ông không phải loại người chỉ biết nghe một phía. Mọi chuyện cuối cùng ra sao, ông phải tận mắt nhìn thấy mới tin được.
“Kỳ Phương.” Ông gọi tùy tùng của mình: “Lập tức tới Thủy Huyện.”
Tam Nương cho dù gặp chuyện không may thì cũng phải để lại thi thể.
Cùng lúc đó, ở Thanh Tùng Quan cách xa ngàn dặm, Phó Yểu đặt một quân cờ xuống, nói với Tam Nương: “Phó gia cuối cùng cũng phái người tới đón ngươi rồi, vui không?”