Dù rằng được người khác khuyên bảo, nhưng mãi tới khi dọn quán vào giờ sửu, Triệu Hưng Thái vẫn không bán được bao nhiêu.
Trên đường về đạo quan, Tam Nương biến mất hai ba canh giờ đã trở lại.
“Bên phía chùa Đại Từ Ân, đã chuẩn bị xong. Hỏi đưa sách tới đâu.” Tam Nương nói.
“Không cần đưa, tối mai chúng ta qua chùa.” Phó Yểu nói.
“Vâng.”
Triệu Hưng Thái ở bên cạnh nghe hai nàng nói chuyện, ủ rũ đẩy xe đẩy, không biết đang nghĩ gì.
Sau khi về đạo quan, phu thê Giang chưởng quầy cố ý đợi bọn họ về. Sau khi biết Triệu Hưng Thái thất bại, ba người và Tam Nương lập tức ngồi quanh một cái bàn, bàn lại cách kiếm tiền, còn Phó Yểu thì lên nóc nhà uống rượu với Triệu lão gia tử.
“Hình như rượu lần này không giống lần trước?” Triệu lão gia tử bất mãn nói. So với quỳnh tương ngọc dịch lần trước, rượu gạo lần này thật sự quá nhạt nhẽo.
“Ngài nhớ lầm rồi.” Phó Yểu nói.
Triệu lão gia tử nhún vai: “Tâm trạng ngài dường như không tốt lắm.”
“Ta biểu hiện rõ vậy à?”
“Nếu không sao ngài lại tới tìm ta uống rượu?”
Phó Yểu im lặng uống nốt chén rượu gạo, rồi đặt chén xuống: “Ta có một vị huynh trưởng, lúc ta còn nhỏ, huynh ấy lúc nào cũng bảo vệ ta. Hiện giờ ta đã trưởng thành, đủ khả năng thực hiện nguyện vọng của huynh ấy, nhưng nguyện vọng của huynh ấy lại là hồn phi phách tán. Ta có vô vàn lý do để giữ huynh ấy ở lại, nhưng ta biết, người duy nhất vui vẻ khi huynh ấy ở lại chỉ có ta mà thôi.”
“Đây đúng là chuyện khiến người ta không thể nào vui nổi.” Lão gia tử gật đầu: “Vậy ngươi chọn cách nào?”
Phó Yểu nhìn ánh bình minh cuối chân trời: “Đã hứa hẹn, thì tất nhiên phải thực hiện.”
…
Ngày hôm sau, Triệu Hưng Thái tiếp tục cố gắng với quầy hàng nhỏ của mình. Tuy đặc sản của Thủy huyện không bán được ở Kim Lăng, nhưng đồ ăn ở Kim Lăng lại rất được dân ở Thủy huyện ưa chuộng, Triệu Hưng Thái thậm chí còn nhận được mấy đơn đặt hàng, việc này khiến hắn vừa vui vừa buồn.
Tối đó, hắn vẫn bày quán ở sông Tần Hoài, Phó Yểu thì dẫn theo Tam Nương tới chùa Đại Từ Ân.
Bạch Quả rất giữ chữ tín, mười mấy quyển sách đặt chỉnh tề bên cạnh bồn cây.
“Ngươi đọc cho ta nghe đi.” Phó Yểu bất ngờ nói.
“Ta?” Bạch Quả không ngờ nàng lại đưa ra yêu cầu như vậy.
“Ngươi không phải từng là tú tài à? Đọc mấy quyển sách chắc không làm khó ngươi chứ?”
“Tại sao ngươi lại biết ta là tú tài? Không đúng, ngươi ‘nhìn’ thấy ta?” Bạch Quả run cành cây, bộ dạng rất kích động.
“Nhìn cái gì? Nhìn thấy ngươi thật ra là một con người, chỉ bị nhốt trong cái cây này thôi?”
“Quả nhiên là ngươi nhận ra.” Bạch Quả vui vẻ: “Đã nhiều năm trôi qua, có thể nhìn thấy được bản thể của ta chẳng được mấy người. Không ngờ ngươi lại là một trong những cao nhân đó, bảo sao cái gì cũng biết.”
Phó Yểu nghe hắn nói mấy lời vô nghĩa, ngoáy lỗ tai hỏi: “Ngươi có đọc đống sách này không?”
“Đọc đọc đọc.” Bạch Quả giơ hai nhánh cây tới, lật sách ra, miệng tiếp tục lải nhải: “Cao nhân, tại sao ngươi không tự mình xem, bảo ta đọc không thấy phiền phức à?”
Phó Yểu thả mũ xuống, hai hốc mắt đen sì lập tức đối diện hắn: “Ngươi bảo ta xem bằng cái gì bây giờ.”
“…” Bạch Quả nhìn khuôn mặt đáng sợ phía đối diện, lập tức nghe lời mở sách ra: “Ta đọc ngay đây.”
Dưới tán cây Bạch Quả, Phó Yểu ngồi trên cỗ kiệu, nhắm mắt nghỉ ngơi. Giọng nói của Bạch Quả vang lên bên cạnh: “Đạo có lẽ là đạo, nhưng không phải mãi mãi là đạo…”
Tối hôm đó, tăng lữ trong chùa cảm nhận được cơn gió ở sân sau không hề ngừng lại.
Sau hôm đó, ngày nào Phó Yểu cũng đúng giờ tới ngồi dưới tán cây nghe đọc sách. Tam Nương cũng đi theo, đôi khi có gì không hiểu, nàng ta sẽ nhờ Bạch Quả giải thích dùm.
Bạch Quả cũng dần nhận ra, cái gọi là “kiếm người nói chuyện với ngươi” của Phó Yểu, cũng chính là bảo hắn đọc sách.
Mặt khác, quán nhỏ của Triệu Hưng Thái vẫn mãi không có gì tiến triển. Nhưng sau khi hắn ăn đồ ăn ở Kim Lăng xong, mới dần biết được nguyên nhân… bởi vì hai nơi cách xa nhau ba trăm dặm, cho nên khẩu vị cũng khác nhau. Khẩu vị ở Kim Lăng thiên ngọt, Thủy huyện lại thích chua ngọt hơn, thế nên đồ ăn ở Thủy huyện mới khó bán.
Sau khi nhận ra sự khác biệt, hắn bắt đầu tính toán cải thiện điểm tâm Thủy huyện, để xem thử có thể tạo ra một món ăn mà cả hai nơi cùng thích hay không.
Thời gian cứ thế trôi qua, ngay khi tháng hai tới, số lần Tam Nương ngẩn người bắt đầu tăng lên.
“Kỳ thi mùa xuân sắp bắt đầu rồi.” Cho dù Kim Lăng cách kinh thành hai ngàn dặm, kỳ thi mùa xuân vẫn là đề tài nóng hổi nhất.
Liễu Phú Vân là người Giang Nam, cho nên cũng thường xuyên được văn nhân trong tửu lâu trà quán nhắc tới. Mỗi lần Tam Nương nghe được tên hắn là sẽ dừng chân đứng nghe.
Phó Yểu thấy thế cũng không nói gì, có điều từ khi đó, lần nào nàng tới chùa Đại Từ Ân cũng đều là đi một mình.
Mấy chuyện này, Liễu Phú Vân đang ở kinh thành đâu thể biết được. Lúc này hắn vẫn đang nhìn tráp gỗ mà ngẩn người.
Sau khi rời đi từ đạo quan không tên vào năm ngoái, hắn đã nhờ người hỏi thăm tin tức của Tam Nương và đạo quan kia, nhưng chẳng nhận được tin tức gì hữu ích cả.
Cái tráp gỗ này, trước đó hắn đã muốn mở ra rất nhiều lần, nhưng cuối cùng đều kiềm chế lại.
Tối đó hắn không ngủ được, hôm sau khi Liễu Phú Vân đang rửa mặt thì vang lên tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra mới thấy là Kỳ Sương Bạch ở cách vách.
“Kỳ huynh.” Liễu Phú Vân mời hắn ta vào trong, nhưng Kỳ Sương Bạch lại để ý thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, lập tức hỏi: “Liễu huynh không ngủ cả đêm à? Chẳng lẽ vẫn còn nghĩ tới chuyện của Tam Nương?”
Sau khi Liễu gia biết việc Liễu Phú Vân đi tìm Tam Nương thì chuyện này đã không còn là bí mật. Ở kinh thành, Định Quốc Công sau khi biết chuyện thì không cho phép Liễu Phú Vân tới thăm Định Quốc Công phủ nữa.
“Không có, chỉ là sắp thi cử rồi, ta có hơi căng thẳng thôi.” Liễu Phú Vân không muốn giải thích nhiều.
Kỳ Sương Bạch thở dài, áy náy nói: “Nếu ta biết Liễu huynh để ý Tam Nương như vậy thì lúc trước đã không chấp nhận hôn sự này.”
Liễu Phú Vân bị hắn nói trúng điều trong lòng, bắt đầu thấy không thoải mái, miễn cưỡng mỉm cười: “Mấy chuyện đó đều là quá khứ cả rồi. Lần này Kỳ huynh hẳn là có nắm chắc, ta nghe người bên ngoài đồn là năm nay huynh có thể trở thành Trạng Nguyên lang.”
“Cái này là do mọi người coi trọng ta mà thôi.” Kỳ Sương Bạch khiêm tốn nói.
Hai người chuyện trò vài câu, Kỳ Sương Bạch đột nhiên nhìn thấy tráp gỗ trên bàn, buột miệng hỏi: “Đây là…”
“À.” Vẻ mặt Liễu Phú Vân vẫn rất bình tĩnh: “Là ít đặc sản bằng hữu của ta gửi tới.”
“Vậy à, Liễu huynh quen biết rộng thật đấy.” Kỳ Sương Bạch chắp tay nói: “Ta cũng phải về đọc sách rồi, nếu Liễu huynh có tâm sự thì cứ tới tìm ta.”
“Được.”
Sau khi Kỳ Sương Bạch rời phòng, quạt xếp trên tay hơi rung động, mặc dù khuôn mặt hắn ta vẫn đang nở nụ cười ấm áp, nhưng hai mắt lại trở nên lạnh lẽo.
Khi sắp tới cửa, hắn ta đột nhiên hỏi người hầu đưa hắn ta ra cửa: “Liễu huynh có tìm được Tam Nương ở Thủy huyện không? Ta thấy bộ dạng huynh ấy cứ mất hồn mất vía, nếu như vậy mãi cũng không hay. Khoa cử sắp tới rồi, bộ dạng này của huynh ấy sao mà đi thi được.”
Người hầu cũng hơi lo lắng, đáp: “Đâu tìm được gì. Hỏi thăm suốt mấy ngày, một nửa tin tức cũng không có. Nghe nói công tử còn tới đạo quan xin quẻ, nhưng cũng không tìm được.”
“Xin quẻ trên đạo quan?” Kỳ Sương Bạch cười: “Liễu huynh đúng là người si tình. Nếu Tam Nương vẫn còn, ta chắc chắn sẽ ủng hộ bọn họ.”
Người hầu cười khổ, không nói gì.
Sau khi Kỳ Sương Bạch về phòng mình, người hầu mới nói chuyện Kỳ công tử hỏi thăm cho chủ tử mình nghe: “Tiểu nhân đều dựa theo lời dặn của ngài.”
“Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.” Liễu Phú Vân đang viết chữ, đến khi viết xong thì cán bút cầm trên tay cũng bị hắn bóp nứt.
Quan hệ của hắn với Kỳ Sương Bạch rất hời hợt, lần này tới kinh thành thi cử, Kỳ Sương Bạch lại chủ động ở cùng chỗ với hắn. Những lần nói chuyện sau của bọn họ đều xoay quanh vấn đề khoa cử, nhưng chỉ cần lơ đãng chút là Kỳ Sương Bạch lại nhắc tới Tam Nương.
“Muốn thử ta à?” Liễu Phú Vân nhìn vào khoảng không vô định, đáy mắt hiện lên chút châm chọc, nhưng đa phần là bi thương.
Kỳ Sương Bạch càng làm thế chỉ càng chứng minh việc Tam Nương mất tích không đơn giản. Thậm chí, Tam Nương có lẽ đã…
Người hầu bên ngoài đột nhiên gõ cửa: “Công tử, Kỳ công tử ra ngoài.”
Liễu Phú Vân hít một hơi thật sâu, nói: “Về sau không cần để ý hướng đi của hắn nữa, cũng đừng để hắn tới quấy rầy ta.”
…
Kỳ Sương Bạch tới tửu lầu đã đặt sẵn, vừa vào cửa đã thấy Phó Ngũ Nương ở đó. Nếu không nhắc tới những thứ khác, chỉ so khuôn mặt thì Phó Ngũ thật sự kém xa Phó Tam.
Chỉ tiếc, Phó Tam là một đứa nói lắp.
Một nữ nhân nói lắp thì sao có thể xứng làm chính thê của Kỳ Sương Bạch được.
“Trà ngon.” Kỳ Sương Bạch vừa vào cửa đã khen.
“Chàng còn chưa uống thì sao biết đây là trà ngon?” Phó Ngũ Nương cười khẽ.
“Trà do nàng nấu tất nhiên là trà ngon.”
“Miệng lưỡi nịnh nọt.” Tuy nói thế, nhưng gương mặt Phó Ngũ Nương tràn đầy vui vẻ: “Liễu Ngũ rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện liên quan tới Tam Nương?”
“Ta thấy hắn đã bắt đầu nghi ngờ.” Kỳ Sương Bạch tỏ vẻ không để ý: “Nhưng hắn không tìm được thi thể, cũng không có chứng cứ, cho dù nghi ngờ cũng không làm gì được.”
“Nói cũng đúng. Tam tỷ của ta đúng là tài giỏi, chết rồi mà vẫn khiến một nam nhân vì nàng chạy trước chạy sau, ngay cả chuyện khoa cử quan trọng nhất cũng không để ý. Nữ nhân ấy mà, đúng là có một gương mặt đẹp là đủ.” Phó Ngũ Nương nghĩ tới tỷ tỷ của mình, khuôn mặt tươi cười cũng trở nên lạnh lẽo: “Ta thật muốn thấy vẻ mặt của hắn khi nhìn thấy thi thể của Tam Nương bị sói xé nát.”
“Lại ghen tỵ.” Kỳ Sương Bạch yêu chiều bóp nhẹ mũi ả ta: “Nàng so đo với một người đã chết làm gì cơ chứ.”
Phó Ngũ Nương hất tay hắn ta, nghiêm mặt nói: “Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Khoa cử lần này, không được để Liễu Phú Vân thắng.”
Nụ cười của Kỳ Sương Bạch cũng nhạt dần, hai mắt lộ rõ sát ý: “Ta hiểu.” Hắn ta chắc chắn sẽ không để bất kỳ ai phá hỏng những gì hắn muốn.
Hai người lại thầm thì với nhau một hồi, Phó Ngũ Nương đội mũ có rèm, im lặng rời khỏi phòng riêng.
Kỳ Sương Bạch nhìn bóng dáng ả ta biến mất sau cửa, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt, nhưng bàn tay nắm chén trà lại chợt siết chặt, chén trà mỏng manh lập tức nứt vỡ, rơi xuống đất, nước trà văng khắp nơi.
“Quả nhiên lòng dạ nữ nhân là ác độc nhất.” Mặc dù Định Quốc Công phủ là một cây thang không tệ, nhưng nếu như có một người bên gối như thế, hắn thấy vẫn nên suy nghĩ lại.