• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời mưa suốt cả một ngày, trên đầu là mây đen u ám, bên dưới là bầu không khí tiêu điều, một người phụ nữ trẻ dắt theo một bé gái vừa bước xuống xe buýt, nhất thời không xác định được phương hướng, lấy tay che trước trán nhìn ngó xung quanh.

Xe buýt đã đi xa, dòng nước tù đọng bị bánh xe đẩy ra xa dần trở về vị trí vốn dĩ của nó, tạo nên những gợn sóng màu vàng đục. Trạm xe buýt chỉ còn lại hai mẹ con họ, ngay cả một người để hỏi đường cũng không có.

Người phụ nữ thả bàn tay đang che trước trán xuống, định dắt tay con gái mình. Cô con gái không đưa tay ra mà lại bước nhanh vài bước về phía trước, khiến người mẹ phải đuổi theo. Cả hai không có dù, mà dùng tay để che mưa cũng là một việc làm vô ích, vai của người phụ nữ đã ướt sũng, bề mặt của chiếc túi du lịch hình chữ nhật căng phồng trên tay cũng ướt. Dưới chân chị là một đôi giày da, gót giày không thấp, mỗi khi bước đi, mặt giày xoắn lại những nếp uốn rẻ tiền.

Bé gái đi ở phía trước, trên lưng mang một chiếc ba lô hơi cũ, cũng căng phồng, lộ ra các cạnh của sách vở. Cô bé bước vô cùng khí thế, không hề suy nghĩ nên đặt chân ở đâu, giày thể thao và ống quần đều đã ướt sũng.

Năm nay mưa nhiều, lúc này đã là hơn ba giờ chiều. Trên con đường vành đai hai ở ngoại ô phía Bắc thành phố, khắp nơi đều là nhà gạch đỏ thấp bé, con đường nhựa dưới chân nháy mắt đã không còn, thay vào đó là đường đất. Nước mưa bị ứ đọng nhiều ngày thành vũng, cũng không biết là sâu hay cạn.

Trong khu dân cư dường như có lót gạch, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một vài mảnh gạch vỡ cùng màu trên đất, có lẽ cũng có trồng hoa cỏ, nhưng lúc này đều bị “Cây sàn sạt”* bao quanh.

拉拉秧: Cây sàn sạt (hay luật thảo), có tên khoa học là Humulopsis scandens Grudz, thuộc họ gai mèo Cannabaceae. Được dùng làm thuốc trị một số căn bệnh ngoài da.

Người phụ nữ đang dần tụt lại ở phía sau, gót chân chị dính đầy bùn, vẫn đang cố gắng tìm một khoảng đất hơi cứng để đặt chân xuống. Cô bé đi ở phía trước xoay người quanh ngược trở lại, cầm lấy chiếc túi du lịch trên tay chị, để một viên gạch ở giữa nước để mẹ mình bước lên.

Những tòa nhà gạch đỏ đều trông rất giống nhau, hai người đi đến trước cửa của một trong những số đó, người mẹ bước vào tòa nhà rồi đi ra, chị nhìn quanh một lượt, nói: “Đến rồi.”

Người phụ nữ qua loa chỉnh lại quần áo của mình, lại lấy khăn giấy ra lau giày. Tòa nhà này thậm chí còn không có cửa, bên trong tối đen, giống như miệng của một người già bị mất răng. Cô con gái không thích mùi ứ đọng từ tòa nhà cũ trong ngày mưa như thế này. Cô bé ngây người nhìn bãi cỏ dại trước cửa, là cây sàn sạt, một mảng xanh mượt, cực kỳ sinh động ở bên dưới mưa phùn.

Lên đến tầng hai, người phụ nữ gõ cửa. Trong lúc cẩn thận nghe ngóng xem bên trong có âm thanh nào không, chị nhìn con gái mình.

Phải nói rằng đôi mắt của chị rất đẹp, không chỉ đôi mắt, mà cả những đặc điểm trên khuôn mặt cũng không tồi. Tuy bị ảnh hưởng bởi cuộc hành trình dài, nhưng đuôi mắt của chị vẫn hơi nhếch lên, thể hiện sự vui tươi hiếm thấy ở một người phụ nữ trưởng thành. Sự vui tươi này không chỉ không bị thời gian bào mòn, mà bất cứ lúc nào cũng có thể tỏa sáng rực rỡ.

Đôi mắt của con gái trông rất giống chị.  Nhưng đối với một cô bé khoảng mười tuổi mà nói, bạn không thể biết được cô bé có đẹp hay không. Sự mũm mĩm của trẻ con sớm đã không còn nữa, gần đây cô bé đang nhổ giò, trông gầy đi hẳn. Lúc này cô bé đang ở trong giai đoạn chuyển đổi từ một bé gái trở thành một thiếu nữ. Mọi thứ đều được định sẵn và xảy ra đúng với quy trình. Thời kỳ chuyển tiếp này có thể dài hoặc ngắn, rất mơ hồ và khó xác định.

Trong lúc hai mẹ con họ đứng nhìn nhau, cánh cửa mở ra.

Người mở cửa là một người đàn ông, cả hai đều nhìn thẳng vào người nọ. Người mẹ trẻ nhìn thấy trước mắt là một chướng ngại vật màu trắng, con gái chị thì lại nhìn thấy một chiếc quần đùi màu xanh đậm. Khi cả hai điều chỉnh lại góc nhìn, sắp nhìn đến khuôn mặt của người đàn ông, cánh cửa đóng sầm lại.

Tòa nhà này rất cao, hình như là kiến trúc của thời Liên Xô. Trên lối đi có một cửa sổ nhỏ, kích thước bằng với màn hình máy tính, ánh sáng mờ nhạt và tia mưa thông qua đó mà len lỏi vào.

Người mẹ có một chút nghi ngờ, sợ mình tìm nhầm chỗ, nhưng sau đó là sự vui mừng và chắc chắn. Cô con gái cảm thấy nếu như lúc này mà đang ở nhà, mẹ của mình chắc chắn sẽ cười thật lớn cho mà xem.

Sau ba hay năm phút gì đó, cánh cửa lại mở ra, vẫn là người đàn ông đó.

Lần này hai mẹ con xác định đúng vị trí, nhìn thẳng vào mặt người kia – là một chàng trai cao lớn, trông chưa đến hai mươi tuổi.

Không còn là quần đùi và áo ba lỗ nữa, anh chàng mặc quần jean và áo phông đen. Chiếc áo phông được dệt rất tinh xảo, trên ngực áo còn thêu một họa tiết nhỏ màu trắng.

“Quần áo khá đắt tiền.” Cô bé mười một tuổi thầm nhận xét. Cùng lúc đó, hai người kia bắt đầu trò chuyện.

“Có phải Tiểu Thiên không? Bà của cậu đâu?”

“Bà đi ra ngoài rồi.”

“Chị vốn đặt vé tàu đến vào buổi tối, nhưng đã đổi lại… Cậu đã cao đến vậy rồi…”

“……”

Vu Hương tiến lên một bước, anh chàng “Tiểu Thiên” kia cũng lùi lại một bước, dăm ba câu qua lại, Vu Kiều cũng đi theo vào cửa.

Tạm thời không còn đề tài nào để thảo luận nữa, Tiểu Thiên đứng yên một chỗ, hai tay đặt ở bên hông, ánh mắt đánh giá Vu Hương, hơi dừng lại trên khuôn mặt chị một chút, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, vừa lúc thấy được đôi giày cao gót lấm lem bùn đất của chị.

Vu Hương tuy là người từng trải, nhưng lúc này cũng không thể che giấu được sự bối rối của mình.

Tiểu Thiên cúi xuống mở tủ giày, lấy một đôi dép dùng một lần ra, là tiêu chuẩn trong các khách sạn được xếp hạng sao, được bọc bằng túi nhựa, không nhìn rõ logo bên trên.

Do dự một lúc, anh mở túi nhựa ra, đặt hai chiếc dép song song với nhau, mũi chân hướng về phía mình.

Vu Hương dùng chân tháo đôi giày bẩn ra, mỉm cười với anh. Cả một ngày đi đường mệt mỏi, chị cũng không biết nụ cười của mình trông như thế nào nữa.

Tiểu Thiên dửng dưng bước vào một căn phòng.

Vu Kiều hoàn toàn bị quên lãng.

Vu Hương đổi dép xong, đôi chân giống như vừa được tháo xiềng xích ra, hơn nữa đôi dép này rất dày, rất ấm áp, rất thoải mái, cứ như vừa từ địa ngục quay trở lại nhân gian vậy.

Chị bước lẹp bẹp trên sàn nhà, nhớ ra gì đó, chị quay ngược trở lại, cầm lấy chiếc túi du lịch trên tay Vu Kiều, giúp cô bé tháo ba lô xuống, tuỳ tiện đặt trên mặt đất ở cửa rồi kéo cô bé vào trong.

Bố cục của căn nhà này rất lạ.

Có ít nhất ba phòng, nhưng không có phòng khách, chỉ có một lối đi nhỏ, rất hẹp, phần cuối là phòng tắm, sau đó rẽ phải vào bếp.

Vu Kiều bước rất chậm, cố gắng thích nghi với bày trí trong nhà.

Vu Hương đã đi đến cuối lối đi: “Đây là phòng vệ sinh?” Là câu hỏi, cũng là câu trả lời.

Chị bật công tắc trên tường lên, nương theo ánh sáng phát ra từ cửa sổ nhỏ phòng vệ sinh, Vu Kiều nhìn thấy trên nắp máy giặt có hai cuộn giấy vệ sinh. Dưới ánh đèn, những viên gạch men nhỏ trên tường rất mờ nhạt, kết cấu rất tốt, có vẻ như năm đó tốn không ít chi phí để trang hoàng.

Thềm cửa phòng vệ sinh rất cao, là một bậc thang cao gần cả một thước*. Bóng của Vu Hương xuất hiện bên trên cửa sổ nhỏ, Vu Kiều thu lại ánh mắt, phát hiện Tiểu Thiên đang đứng bên cạnh mình.

* Một thước của Trung Quốc ~ 33cm.

Người này ra đây từ khi nào vậy? Chiếc áo phông “trông rất đắt tiền” trên người anh đã không còn nữa.

Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng Vu Hương thả bệ ngồi. Tiểu Thiên thu hồi ánh mắt lại, nhìn xuống, Vu Kiều đang nhìn anh.

Ánh mắt của anh cũng không có dừng lại, xoay người bước vào phòng, đóng cửa lại.  Dọc theo lối đi nhỏ, ánh sáng vốn đã rất ảm đạm, cô gái nhỏ đứng bên ngoài cửa của một căn phòng xa lạ tại một thành phố xa lạ, chỉ có trong phòng vệ sinh là phát ra chút ánh sáng dịu dàng ấm áp.

Tiếng xả bồn cầu vang lên, Vu Hương bước xuống bậc thềm, chị không thay quần áo, nhưng vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt đã biến mất. Trừ bỏ đôi dép khách sạn màu trắng dưới chân hơi lạc quẻ, dường như chị đã thích nghi với môi trường này, giống như chủ nhân của gia đình này vậy – ít nhất là một vị khách quen.

Vu Hương xoa hai bàn tay vào nhau, đẩy cánh cửa bước vào: “Tiểu Thiên, có kem dưỡng da tay không?”

Vu Kiều đi vào phòng vệ sinh, ngồi xuống bồn cầu, lúc này cô bé mới nhận ra rằng mình đã nhịn tiểu rất lâu.

Sau khi Vu Kiều đi vệ sinh xong, Trần Nhất Thiên và Vu Hương đang nói về một đề tài nào đó. Vu Hương vẫy tay gọi, Vu Kiều bước qua.

Lúc này, cơn mưa nhỏ đã tạnh, những đám mây chiều cũng mỏng dần đi.

Mặc dù là phòng hướng về phía Nam nhưng diện tích cũng không lớn. Bên trái đặt một chiếc giường đơn, ga trải giường là vải kaki ô vuông, mền được xếp gọn gàng, phù hợp với tiêu chuẩn khách sạn. Trần Nhất Thiên ngồi trên đó, hai chân anh tách ra, hai khuỷu tay đặt trên đầu gối, cơ thể khom về phía trước, đang trò chuyện cùng Vu Hương.

Phía bên phải căn phòng có một cái bàn, kiểu dáng cũng không quá phức tạp. Vu Hương ngồi trên chiếc ghế xoay trước bàn, nhón chân trên sàn, ghế và người vô thức khẽ lắc lư.

“Nó là Vu Kiều, con gái chị.” Rồi quay sang Vu Kiều: “Gọi anh đi con.”

Vu Kiều vừa định mở miệng, người nọ đã nói: “Gọi cậu*.”

*Trong bản raw ghi là 叔叔 (Chú), mình thấy bên mẹ thì gọi cậu mới đúng nên sửa lại. Nếu có gì thay đổi sẽ sửa lại sau.

Vu Kiều không gọi, chỉ mỉm cười với anh.

Vu Hương cũng giới thiệu: “Đây là cậu Tiểu Thiên, bà của cậu ấy là bà cô của mẹ, ông của cậu ấy cũng là bậc chú bác của mẹ.”

Tất nhiên, Vu Kiều không thể hiểu nổi. Cô bé lại nghe mẹ mình nói: “Vì vậy, con có thể gọi cậu hay là anh đều được.”

Vu Kiều nghĩ: Được thôi.

“Trần Nhất Thiên, tên của cậu là Trần Nhất Thiên đúng không?”

Tên của mình bị Vu Hương nhắc đến. Trần Nhất Thiên dừng lại việc đánh giá cô gái nhỏ, hướng ánh mắt về phía Vu Hương.

Vu Hương muốn nói về mối quan hệ của Trần Nhất Thiên và Vu Kiều khi cô bé còn nhỏ. Chẳng hạn như: Cậu Tiểu Thiên bế con, cậu Tiểu Thiên cho con kẹo, cậu Tiểu Thiên đưa con đi nhà trẻ… Nhưng Vu Hương đã từ bỏ, vì khi chị vẫn còn thân thiết với bà Trần, Vu Kiều vẫn chưa được sinh ra. Vu Kiều là kết quả sau khi chị rời bỏ quê hương. Hai người căn bản không có cơ hội gặp nhau.

Vì vậy, chị đã đổi sang một góc độ khác: “Mẹ đã ăn rất nhiều bữa cơm ở nhà của bà Trần, bà của Tiểu Thiên làm món trứng xào tương ngon lắm.”

Trứng xào tương, câu này khiến cho Trần Nhất Thiên và Vu Hương lại nhìn nhau lần nữa. Lần đầu tiên, ánh mắt của Trần Nhất Thiên có một chút độ ấm, ký ức vị giác đã ăn sâu bám rễ ở trong lòng.

Vu Kiều đã cố gắng hết sức để cảm nhận lời kể của mẹ mình, nhưng đáng tiếc, cô bé không thể cảm nhận được gì, cũng không tìm thấy một chút hứng thú nào khác.

Quần của cô bé lúc này ướt sũng, bên trên còn bám đầy bùn và cát. Cô bé cảm thấy không thoải mái, đôi tay cách lớp áo nắm chặt lấy lưng quần, cố gắng kéo quần lên một chút với cử động nhỏ nhất.

“Con gái của chị rất giống chị.” Trần Nhất Thiên nói.

Tiếng chìa khóa mở cửa vang lên, bà của Trần Nhất Thiên đã về.

Vu Hương và Trần Nhất Thiên đều đứng dậy, Vu Kiều quay đầu lại, thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng ở cửa, hơi mập, nằm trong độ tuổi giữa dì và bà.

Bà ấy để tóc giống Lưu Hồ Lan, ngang tai, kẹp lại hai bên, gọn gàng, trông không dữ.

Câu cuối cùng là Vu Kiều tự động thêm vào.

Trên tay bà của Trần Nhất Thiên cầm một vài tép hành lá. Những tép hành ấy vừa được nhổ lên khỏi mặt đất, vẫn còn dính nước mưa. Nhưng quần áo của bà lại rất khô ráo.

“Ôi! Hai đứa đến rồi hả? Bà cứ nghĩ là đến tối mới đến, nên mới qua chơi với bà Vu một lát.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang