• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Thịnh Kinh đến Nam Kinh, trên bản đồ Trung Quốc, là từ mỏ đến dạ dày của con gà, khoảng cách 1.500 km.

Vạn lý Trường Chinh dài 25.000 dặm, Tôn Ngộ Không một lần lộn mây là 108.000 dặm. Vào năm 2002, khi không có tàu cao tốc hay tàu điện, xe giường nằm cần đến 24 tiếng, đối với một người không có phép thuật như Vu Kiều, chẳng khác nào vượt biển cả, như cách biệt giữa trời và người.

Dù Vu Hương và Vu Kiều có thuyết phục hay từ chối thế nào, bà Trần vẫn đóng gói hàng đống hành lý như một ngọn núi nhỏ.
Có dương xỉ khô, bánh dẻo đậu, đậu đen, đậu đỏ, đậu xanh, đậu phộng, thịt rút xương, giò heo đông lạnh, bột mì, thịt viên chiên... Bà còn mua cho Vu Kiều một đôi giày bông mới, lót lông cừu dày, nói rằng Vu Kiều đã quen với lò sưởi phương Bắc, về Nam sợ sẽ bị tê cóng chân.

Cộng thêm quần áo, đồ dùng hàng ngày và sách vở của Vu Kiều, bà đã nhét đầy chiếc túi nhỏ của Vu Hương, còn chuẩn bị thêm một chiếc vali lớn.

Vu Kiều thử bỏ bớt một vài thứ, nhưng bị bà phát hiện. Bà cố nén giọng khóc, than thở, khiến Vu Kiều lại khóc lóc vài lần nữa.
Hành lý không bao giờ có thể sắp xếp hết, và lòng cũng chẳng bao giờ được yên ổn.
Trong trạng thái bồn chồn lo lắng ấy, cả đoàn người đến ga Bắc Thẩm Dương.

Trần Nhất Thiên vẫn không xuất hiện.

Đúng theo thời gian đã hẹn, Tôn Linh Quân và Bao Quát cũng đến.

Bao Quát mang cho Vu Kiều một ít đồ ăn vặt, dặn cô bé món mỳ nào cay hơn, phải uống sữa chua trước khi ăn để giảm cay, nếu không sẽ đau dạ dày. Ngoài ra còn có khoai tây chiên, chân gà hầm, thịt bò khô các loại.

Tôn Linh Quân khoanh tay lạnh lùng quan sát, cô bé tìm cơ hội nói chuyện với Vu Kiều, nhưng vì Bao Quát ở đó, cô bé kiên nhẫn chờ đợi.

"Đến nơi thì nhắn tin QQ cho mình."

"Cậu có số điện thoại nhà mình rồi, đúng không? Vào dịp Tết, cậu phải gọi điện chúc mừng mình. Khi đếm ngược, mình sẽ ngồi bên cạnh điện thoại đợi cậu!"

"Cậu đưa cho mình địa chỉ trường mới, mình có thể viết thư cho cậu."

Cuối cùng, Tôn Linh Quân mất kiên nhẫn, đẩy Vu Kiều vào góc, miệng lẩm bẩm: "Người này mà không nói thì còn đỡ, mở miệng ra là cứ dài dòng! Phí cả gương mặt, da dẻ trắng trẻo mịn màng này."

Vu Kiều trêu lại: "Cậu hết hứng thú với cậu ấy rồi à? Năm ngoái còn đỏ mặt khi gặp cậu ấy mà!"

Tôn Linh Quân vung tay trong không trung như muốn xoá đi ký ức khó chịu: "Bỏ đi, mình thích kiểu trực tiếp, đã động tay thì đừng nói nhiều."

Sau đó, cô bé nghiêm túc nói: "Cái nơi quái quỷ ở mỏ này, cậu đi rồi mình mừng cho cậu. Đi rồi thì đừng quay lại... Tính cậu quá hiền, có chuyện gì cứ tự mình chịu đựng, không thích tranh giành, cũng chẳng có ai giúp cậu tranh, không biết cậu sẽ phải chịu bao nhiêu thiệt thòi câm lặng nữa..."

Vu Kiều nghĩ thầm, trong mắt Tôn Linh Quân, cô bé chính là gà công nghiệp, cừu non, thỏ con.

Tôn Linh Quân tiếp tục: "Lý Viễn Hàng nói sẽ đến, nhưng có việc đột xuất, bị sếp gọi đi. Anh ấy nhờ mình nói lại với cậu."

Vu Kiều nói: "Được rồi, mình biết rồi, thật ra cũng không cần tiễn, sau này còn gặp lại mà."

Không biết chỗ nào buồn cười, Tôn Linh Quân lại cười: "Anh ấy sợ anh trai cậu lắm. Vừa muốn đến tiễn, vừa không muốn gặp anh trai cậu. Anh ấy nói, anh trai cậu mang lại cảm giác áp lực mạnh mẽ, khiến anh ấy cảm thấy mình như người hạ đẳng. À, đúng rồi, anh Thiên đâu?"

Vu Kiều c ắn môi dưới, Trần Nhất Thiên không đến.

Trong trí nhớ của Vu Kiều, khi cô bé và Bao Quát tạm biệt nhau ở cửa cầu thang khu nhà, gặp Vu Hương và Trần Nhất Thiên đi mua đồ về, kể từ đó, cô bé không nói chuyện với Trần Nhất Thiên một lời.

Hôm nay Trần Nhất Thiên cũng ra ngoài từ sớm, nói với bà và Vu Hương rằng đi làm, nhưng không chào Vu Kiều lấy một câu.
Bị Tôn Linh Quân hỏi, Vu Kiều lại không kìm được nhìn về phía cửa phòng chờ, dòng người qua lại tấp nập, mà ai cũng cô đơn.

Loa phát thanh tại nhà ga vang lên: "Chuyến tàu K××× hướng về Nam Kinh sắp đến sân ga X, xin nhân viên chuẩn bị tiếp nhận."

Không lâu sau, loa lại vang lên: "Chuyến tàu K××× hướng về Nam Kinh đã bắt đầu soát vé."

Cả đoàn người mang theo túi lớn túi nhỏ, hòa vào dòng người tiến về cổng soát vé, Vu Kiều dặn dò Tôn Linh Quân và Bao Quát, lát nữa nhất định phải đưa bà Trần về nhà an toàn.

Trước khi soát vé, Vu Kiều lấy một vé tàu từ Vu Hương, nắm chặt trong tay.

———

Trong phòng chờ, loa phát thanh lại vang lên: "Hành khách chú ý, chuyến tàu K××× đi Nam Kinh sắp khởi hành, những hành khách chưa lên tàu, xin nhanh chóng lên tàu..."

Đưa tiễn và đón chào là chuyện thường ngày ở ga tàu, có hành khách sắp trễ tàu, lao nhanh vào sảnh chờ, lác đác vài người, không thành hàng ngũ.

Nhân viên soát vé cầm loa lớn đứng ở cửa phòng chờ hét lên, chuẩn bị đóng cổng soát vé sắt.

Ngay lúc đó, một cô bé nhỏ nhắn, gầy gò, từ sân ga chạy vọt ra, chạy nhanh đến mức tóc mái giữa trán cũng tách ra.

Cô bé nói gì đó với nhân viên soát vé, rồi lao ra khỏi phòng chờ, chạy về phía sảnh bán vé. May mắn là không có ai ở quầy trả vé, cô bé trả lại chiếc vé trong tay.

Sau khi lấy lại hơi thở đều đặn, cô bé xếp hàng mua một vé tàu khác.

Vẫn là tuyến Thẩm Dương - Nam Kinh, nhưng thời gian là sau 4 tiếng nữa.

Vu Kiều rời ga, ra quảng trường bắt xe buýt, đổi chuyến hai lần, một tiếng rưỡi sau, cô bé đến Quan Âm Đồn.

Cô bé chưa từng đến Hải Ưng Cơ Khí.

Cô bé chỉ biết công ty mà Trần Nhất Thiên làm việc ở Quan Âm Đồn, một nơi không mấy phồn hoa.

Nhưng hoang vắng đến mức này, cô bé chưa từng ngờ đến.

Quan Âm Đồn có một bức tượng Quan Âm, được dựng ở một vòng xoay không nằm trên tuyến đường giao thông chính, cũng chẳng phải nơi người qua lại nhiều.
Nhà máy và thôn xóm đều nằm trong tầm mắt, nhưng điểm đến ở hướng nào, Vu Kiều không rõ.

Nhìn từ xa, tượng Quan Âm đứng giữa bãi cỏ dại, toàn thân phủ lớp xi măng đã rạn nứt và bạc màu.

Lại gần, Quan Âm mắt khẽ mở, mặt hướng về phía hoàng hôn, vẻ mặt an yên.

Dù không được thờ cúng, quần áo tả tơi, nhưng dường như linh hồn lại thanh thản.

Vu Kiều vòng quanh tượng Quan Âm nửa vòng, ngước nhìn gương mặt nghiêng và ngón tay đứt của tượng. Người biết mọi chuyện, nhưng người sẽ không nói gì cả.

Trần Nhất Thiên đến đây để xin nghỉ việc.
Sau khi Trần Nhất Thiên và Vu Kiều trở về từ trấn Bắc, anh tìm cơ hội để xin nghỉ với Lý Kiện Lâm. Lý Kiện Lâm giữ anh lại vài lần, cuối cùng cũng đành chấp nhận.
Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của Trần Nhất Thiên.

Anh không lưu luyến nơi này, nhưng những thiết kế đã thực hiện, những người thầy đã học hỏi và một số kinh nghiệm đã giúp anh trở thành con người hiện tại.

Bây giờ, cả công ty Hải Ưng Cơ Khí đều biết rằng quản lý tài chính mới là người thân của bà chủ.

Trần Nhất Thiên hoàn thành bàn giao với bộ phận tài chính, trở về chỗ ngồi, lặng lẽ một lúc, nhìn đồng hồ, ước chừng tàu đã khởi hành.

Nhìn quanh bàn làm việc, anh cất vào hộp vài cuốn sách công cụ mà Trần Triết để lại, treo áo làm việc lên lưng ghế, vẫy tay chào tạm biệt hai đồng nghiệp ở xa.

Tính ra, Hải Ưng Cơ Khí là công việc đầu tiên của Trần Nhất Thiên, từ khi vào đến lúc rời đi, thời gian không phải ngắn.
Anh ôm hộp giấy ra khỏi cửa, đất trời mênh mông, bỗng dưng mất phương hướng.

Trước cổng công ty Hải Ưng Cơ Khí là một con đường nhỏ, hầu như không có xe qua lại.

Nhưng hôm nay khác, có một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở đó.

Thân xe to lớn, cửa sổ xe đen kịt, hơn nữa, xe đỗ ở vị trí khó chịu, chắn ngay cổng.
Trần Nhất Thiên thiếu hứng thú, liếc nhìn rồi định bỏ đi.

Cửa sổ sau của xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Lâm Tiểu Thi.

Khi Trần Nhất Thiên còn ngẩn người với hộp giấy trong tay, tài xế đã vòng qua đầu xe, nhận lấy hộp từ tay anh rồi đặt vào cốp xe.

Cho đến khi ngồi vào trong xe, Trần Nhất Thiên mới nhớ ra thân phận của tài xế.
Trước đây, trong trận đánh nhau khi Vu Kiều bị thương tại trận bóng rổ, chính tài xế này đã đưa cô bé đến bệnh viện.

Tìm khắp thành phố Thẩm Dương, những trùng hợp như vậy quả là không nhiều.
Lâm Tiểu Thi không phải kiểu người giữ im lặng.

Cô ta có vẻ rất vui: "Nghe nói cậu định nghỉ việc, tôi nghĩ cuối cùng cậu cũng đã thông suốt..."

Trần Nhất Thiên thầm nghĩ: Nghe ai nói chứ? Nghĩ một lúc rồi thôi, ngoài Đại Pháo ra thì còn ai vào đây nữa.

Lâm Tiểu Thi nói tiếp: "Thì ra đây là nơi cậu làm việc à? Đúng là rồng nằm dưới bùn."

Trần Nhất Thiên chỉ về phía nhà xưởng bên ngoài khu văn phòng: "Bên kia là khu xưởng, khu văn phòng không nổi bật lắm, nhưng thật ra quy mô nhà xưởng khá lớn, chủ yếu sản xuất."

Lâm Tiểu Thi chẳng mấy bận tâm: "Nhất Thiên, tôi mừng cho cậu. Tôi đã không nhìn nhầm cậu. Trước đây cậu chỉ bị mấy chuyện tầm thường quấn lấy, nhưng tầm nhìn và khả năng của cậu nằm ở tầm cao hơn."

Trần Nhất Thiên ngồi ở ghế phụ, cảm giác Lâm Tiểu Thi dịch lại gần, giọng nói vang lên rõ hơn.

"Tôi nghĩ rằng việc cậu nghỉ việc là một bước ngoặt, cần làm cho nó hoành tráng một chút, không thể lặng lẽ thế này. Tôi đã nói với mọi người rồi, đón cậu xong, chúng ta sẽ đến Nhà hàng Tân Cương ăn một bữa ngon."

Nhà hàng Tân Cương là một doanh nghiệp thuộc Đại học Công nghiệp Đông Bắc.
Vào thời điểm nhà nước cho phép các trường đại học tự kinh doanh, Nhà hàng Tân Cương được mở ngay bên ngoài cổng trường. Cán bộ giảng viên của trường khi ăn ở đây được giảm giá, đồ ăn rất ngon và mức giá không hề thấp.

Trần Nhất Thiên không phản ứng tích cực, nhưng hôm nay anh cũng không muốn về nhà lắm.

Chiếc xe đen rẽ ra khỏi con đường nhỏ, Lý Viễn Hàng dần thích ứng với áp lực từ Trần Nhất Thiên, xe chạy ổn định, dần dần tiến về vòng xoay tượng Quan Âm.

Ánh mặt trời ngả về phía Tây, bóng tượng Quan Âm kéo dài trên mặt đất.

Trần Nhất Thiên quá quen thuộc với đoạn đường này, anh nhìn tượng Quan Âm từ xa đến gần, trong tầm mắt lần lượt là mặt trước, mặt trái, mặt sau, rồi mặt phải của tượng.

Sau đó, tượng Quan Âm lẽ qua phải biến mất khỏi tầm mắt.

Nhưng xe lại chạy vòng thêm một vòng nữa.

Quan Âm Bồ Tát với đôi mắt sưng húp, khép mi cười mỉm, tay vẫn cầm chiếc bình dương liễu đã gãy.

Lâm Tiểu Thi định thần lại, nhẹ giọng nhắc nhở: "Tiểu Lý, anh lái xe kiểu gì vậy? Sao lại vòng thêm một vòng nữa?"

Lý Viễn Hàng hoảng hốt đạp phanh.

Lâm Tiểu Thi lại thét lên: "Anh làm gì vậy! Mau đi đi! Đường bên phải kìa!"

Lý Viễn Hàng vội vã xoay vô lăng, lốp xe chất lượng tốt ma sát với mặt đường, vài viên đá nhỏ bị bắn tung lên, chiếc xe đen phóng vút đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK