• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng thứ bảy, Vu Kiều ngủ đến khi mặt trời đã lên cao.

Mền gối thật ấm và mềm mại, cô bé mở mắt ra là thấy ngay chiếc áo lông vũ vắt trên ghế, viền lông trắng tinh khôi, dưới ánh nắng buổi sớm trông giống như một con cáo trắng đang ngủ yên.

Cô bé chợt nhớ lại cảnh trong bộ phim tối qua:

"Muốn lạnh hay muốn nóng?"

"Muốn lạnh hay muốn nóng?"

"Muốn lạnh hay muốn nóng?"

Cảnh tượng trong bộ phim khiến Vu Kiều giật mình. Cô bé cố gắng chớp mắt thật mạnh để xua đi hình ảnh người phụ nữ trung niên với chiếc yếm đỏ đó.

Ở tuổi 14, tâm tư của một cô gái vừa phức tạp vừa đơn giản. Khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu thường là sự việc gây ấn tượng nhất với cô bé vào ngày hôm trước.

Nếu đó là chuyện vui, cô bé sẽ thức dậy trong niềm hân hoan.

Nếu là chuyện buồn hay tức giận, cô bé sẽ tỉnh dậy với cảm giác u ám.

Sáng nay, điều đầu tiên cô bé nhìn thấy là món quà của anh trai, nhưng ý nghĩ đầu tiên lại là cảnh phim kỳ lạ đêm qua. Cả tâm trí cô bé rối bời, không biết phải cảm nhận về chuyện hôm qua thế nào cho đúng.

Vu Kiều chỉ mặc quần áo giữ nhiệt rồi chui ra khỏi mền. Khi cô bé đứng dậy đi vệ sinh, cảm thấy bên dưới có chút nóng và ẩm ướt. Căn phòng mát hơn so với trong mền, khiến cô bé càng buồn đi vệ sinh hơn, vội vã chạy vào nhà vệ sinh.

Trên đường đi, cô bé cố tình đi chậm lại, nhận ra Trần Nhất Thiên đã không còn ở nhà.

Anh thường dậy lúc sáu giờ sáng để ra ngoài chạy bộ. Trừ khi thời tiết quá khắc nghiệt, anh sẽ tập chống đẩy trong phòng. Sau đó ăn sáng và ra ngoài làm việc.

Gần đây anh có thêm một công việc làm thêm, nên kể cả ngày nghỉ, anh cũng không ở nhà đến 10 giờ sáng.

Lúc này, chắc chắn Trần Nhất Thiên đã ra ngoài từ sớm.

Từ phòng bà Trần phát ra tiếng chương trình truyền hình, có lẽ bà đang xem TV.

Vu Kiều đi vệ sinh xong, như thường lệ rút ba mẩu giấy, gấp làm ba lớp và lau qua.

Nhưng lần này cô bé cảm thấy không sạch, có chút ẩm ướt trơn trượt, nên rút thêm hai mẩu giấy nữa, gấp đôi lại rồi lau thêm lần nữa.

Khi kéo quần lên, Vu Kiều cảm thấy có gì đó không ổn.

Rõ ràng cô bé đã lau sạch, nhưng cảm giác vẫn còn ẩm ướt, lần này cảm giác ẩm và lạnh đến từ qu@n lót.

Cô bé kéo qu@n lót xuống đến đầu gối, nhìn xuống và thấy có một vệt đen lấm tấm gì đó...

Ánh đèn trong nhà vệ sinh treo ngay trên đầu, bóng cô bé che mất tầm nhìn, khiến cô bé không nhìn rõ.

Cô bé lại nhìn xuống thùng rác, trên giấy vệ sinh có vết máu, màu đỏ sẫm, lấm tấm vài chỗ.

Trong bồn cầu cũng có máu, bị nước pha loãng tạo thành một màu hồng nhạt. Cô bé bình tĩnh xả nước, mặt không chút biểu cảm trở lại phòng ngủ. Định ngồi xuống giường, nhưng lại dừng lại, nhanh chóng chống tay vào giường và đứng lên.

Trong phòng cô bé không có gương soi toàn thân, tủ sách gần cửa là cửa kính, cô bé quay lưng lại với nó, nhìn qua kính để kiểm tra quần của mình.

Trên chiếc quần màu hồng nhạt chỉ có một vết nhỏ ở cuối xương cụt, vị trí khá kỳ lạ và màu sắc cũng trông đã cũ.

Cô bé cúi xuống, uốn cong người, đầu chui qua giữa hai ch@n để nhìn kỹ hơn qua kính.

Vu Kiều giữ nguyên tư thế đầu dốc ngược 15 giây, mặc kệ máu dồn lên não, rồi rút ra kết luận chắc chắn: "Mình có kinh nguyệt rồi."

Qu@n lót có máu, giấy vệ sinh có máu, bồn cầu có máu, quần cũng có máu, cơ thể không có cảm giác khó chịu nào khác. Vậy là chu kỳ kinh nguyệt mà cô bé vừa mong đợi vừa sợ hãi đã đến.

---

Trưa hôm đó, Trần Nhất Thiên trở về trong vẻ mệt mỏi.

Khi anh về đến nhà, sủi cảo vừa được bày lên bàn.

Tối hôm trước, ba người đã gói khá nhiều bánh, trưa nay bà Trần luộc thêm vài cái để bữa ăn nhanh chóng và tiện lợi.

Vu Kiều đang đổ nước tương vào dĩa, dáng vẻ bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

Trần Nhất Thiên nhìn cô bé, sau đó đi vào bếp một vòng. Bà Trần đang giã tỏi, thấy anh đến, bà liền đưa cái chày cho anh và bảo mang vào nhà.

Trong cối vẫn còn vài tép tỏi chưa giã nhuyễn, không giống phong cách cẩn thận thường ngày của bà.

Anh cầm lấy cái chày, giã thêm vài cái, rồi nhân cơ hội tiến đến cửa sổ nhà vệ sinh. Chiếc qu@n lót Vu Kiều làm bẩn đã được bà giặt sạch, phơi trong nhà vệ sinh.

Ngoài ra, không có gì khác thường.

Cuối cùng, anh trở lại bàn tròn, hỏi Vu Kiều: "Sao rồi?"

"Không sao cả." Vu Kiều ngước nhìn anh, ánh mắt không hề có vẻ trêu đùa hay hời hợt, trả lời rất nghiêm túc.

Thực tế thì cũng đúng là không có gì nghiêm trọng.

Khi phát hiện ra, cô bé đã bình tĩnh kể hết mọi chuyện với bà Trần.

Bà Trần vào nhà vệ sinh xem xét rồi nghiêm túc dạy Vu Kiều cách dùng giấy vệ sinh.

Bà chưa bao giờ dùng băng vệ sinh, nên quen dùng giấy cuộn dài. Nhà luôn dự trữ loại giấy này.

Bà gọi Vu Kiều đến, lấy một cuộn giấy mới rồi xé ra. Loại giấy này rộng khoảng 20cm, Vu Kiều nhìn bà gấp giấy thành một miếng vuông dày dặn, trông rất chắc chắn và an toàn.

Sau đó, bà gấp hai góc đối diện của hình vuông vào giữa, ấn chặt rồi đưa cho Vu Kiều.

Vu Kiều cầm lấy, bà lại làm động tác minh họa cách đặt vào trong qu@n lót, rồi cô bé lập tức làm theo.

Khi Trần Nhất Thiên hỏi chuyện, Vu Kiều đang kẹp miếng giấy đó trong qu@n lót và sắp xếp chén đũa. Cả thể chất lẫn tinh thần đều không thoải mái, hai cảm giác lẫn lộn vào nhau, cô bé không biết nên để ý bên nào trước.

"Em có đau bụng không? Có thấy khó chịu không?"

"Không có."

"Có cần đến bệnh viện không?"

"Đã nói là không mà." Vu Kiều cúi đầu, tiếp tục sắp xếp chén đũa, trong lòng càng thêm phiền muộn.

Trần Nhất Thiên cũng chẳng thấy dễ chịu hơn.

Trước đây, khi Vu Kiều bị bệnh, bác sĩ điều trị chính ở nhiều bệnh viện đều nói rằng, chứng giảm tiểu cầu ở phụ nữ nguy hiểm hơn vì họ có kỳ kinh nguyệt.

Khi chuyển sang điều trị bằng thuốc đông y, bác sĩ Vương, người có nhiều kinh nghiệm với căn bệnh này, cũng nói rằng nếu là con trai, ông sẽ tự tin hơn. Với một cô gái ở độ tuổi của Vu Kiều, ông cũng không dám đảm bảo hoàn toàn.

Ông còn dặn dò Trần Nhất Thiên rằng phải theo dõi kỹ chỉ số tiểu cầu của Vu Kiều, đặc biệt cẩn thận trong thời kỳ kinh nguyệt.

Nghĩ đến điều đó, Trần Nhất Thiên quay về phòng mình gọi điện cho bác sĩ Vương.

Nghe xong, bác sĩ Vương cũng có chút lo lắng. Việc hỏi qua Trần Nhất Thiên không rõ ràng, ông trực tiếp yêu cầu Vu Kiều nghe điện thoại.

Vu Kiều nhận điện thoại và miêu tả tình hình, từ lượng máu, màu sắc, cho đến tần suất phải thay giấy vệ sinh. Cô bé đưa ra số liệu rõ ràng: Phát hiện lúc hơn 10 giờ, bây giờ là 12 giờ, chưa phải thay lần nào, chỉ dùng một lần giấy vệ sinh.

Sau đó Trần Nhất Thiên tiếp tục nghe điện thoại, bác sĩ Vương nhẹ giọng hơn, nói rằng tình trạng của Vu Kiều hiện tại là bình thường. Tuy nhiên, không nên vận động mạnh, cũng không cần thiết phải nằm nghỉ cả ngày, chỉ cần sinh hoạt như bình thường và tốt nhất không nên ra ngoài hoạt động. Ngoài ra, theo chu kỳ kinh nguyệt thông thường, sau ba ngày lượng máu sẽ giảm. Dù ba ngày sau tình hình ra sao, cũng cần đến bệnh viện gần nhất để xét nghiệm lại tiểu cầu.

Ông cũng nhắc rằng, thuốc đông y mà Vu Kiều đang uống vẫn có thể tiếp tục trong kỳ kinh nguyệt. Gần đây tình trạng bệnh của cô đã ổn định, gia đình không cần phải đến trấn Bắc mỗi tuần để lấy thuốc, chỉ cần đi một lần mỗi tháng.

Bác sĩ Vương còn nhấn mạnh rằng, trong những ngày này, cần theo dõi kỹ. Nếu lượng máu ra quá nhiều, thì không có cách cầm máu ngay tại nhà, phải đến bệnh viện tiêm thuốc cầm máu ngay lập tức.

Trước bữa ăn, Vu Kiều chuẩn bị thay băng vệ sinh. Cô bé định lấy cuộn giấy từ đầu giường của bà Trần, nhưng Trần Nhất Thiên gọi cô bé lại, bảo cô bé lấy túi mua sắm ngoài hành lang.

Vu Kiều lục lọi trong túi, tìm thấy vài gói băng vệ sinh với màu sắc sặc sỡ. Có nhãn hiệu Whisper, với bao bì nhạt đề chữ "dùng ban ngày", bao bì đậm là "dùng ban đêm", và một gói ghi "có cánh bảo vệ cải tiến".

Cô bé nhìn Trần Nhất Thiên một cái, rồi lấy gói "dùng ban ngày" đi vào nhà vệ sinh.

Trần Nhất Thiên nhớ lại sự việc sáng nay. Sau khi giải quyết công việc với giáo sư La, Bàng Ngạo rủ anh chơi bóng rổ. Khi cả hai đang ném bóng ở sân dưới ký túc xá, một bạn cùng phòng hét xuống từ cửa sổ nói rằng có điện thoại từ nhà gọi, bà nội tìm.

Sau khi nghe điện thoại, anh mới biết chuyện "lớn" của Vu Kiều đã xảy ra.

Anh lập tức bỏ Bàng Ngạo lại rồi đến tiệm tạp hóa nhỏ mua băng vệ sinh. Nhưng không ngờ, dù là tiệm nhỏ, số lượng loại băng vệ sinh lại rất nhiều.

Nào là băng vệ sinh có cánh, không cánh, dùng ban ngày, dùng ban đêm, loại nhiều, loại ít, siêu mỏng, khô thoáng... Kèm theo nhiều nhãn hiệu với bao bì đủ màu sắc, khiến anh đứng ngơ ngác.

Đúng lúc đó, Lâm Tiểu Thi xuất hiện.

Thấy Trần Nhất Thiên đứng bối rối trước kệ băng vệ sinh, cô ấy bước tới hỏi chuyện, và anh nói thật mọi chuyện. Chỉ là không đề cập đến bệnh tình của Vu Kiều.

Lâm Tiểu Thi vui vẻ giúp đỡ, nhanh chóng chọn từ kệ từng gói băng vệ sinh rồi đặt vào tay Trần Nhất Thiên. Vừa làm, cô ấy vừa dặn dò: "Cái này dùng ban ngày, cái kia dùng ban đêm, loại này không có cánh nhưng dễ dùng, loại này có cánh là sản phẩm mới, có lẽ em ấy sẽ phải tập làm quen một chút."

Những sản phẩm đó giờ đã đến tay Vu Kiều.

Với hầu hết các cô gái, sau sự lo lắng ban đầu về lần kinh nguyệt đầu tiên, thường xuất hiện cảm giác tự hào và thỏa mãn, như là 'cuối cùng đã trở thành phụ nữ'. Nhưng đối với Vu Kiều, cảm giác đó còn rất xa.

Cô bé lóng ngóng vứt miếng giấy vệ sinh cũ đi, rồi lại vụng về mở gói băng vệ sinh "dùng ban ngày".

Cô bé lấy ra một miếng băng vệ sinh, nhìn một lúc và nhận ra rằng nó dễ chịu hơn giấy vệ sinh nhiều, hình dáng cũng chuẩn mực, dày dặn và hình chữ nhật.

Mặt sau có một lớp dính rộng khoảng một inch, không cần suy nghĩ nhiều, cô bé biết nó dùng để cố định.

Nhớ lại cảm giác khó chịu của việc dùng giấy vệ sinh chui tọt giữa hai ch@n, cô bé xé lớp dán ra rồi dán phần keo lên mông.

Thiết kế này thật tuyệt, nó giống như một miếng băng dán vết thương khổng lồ.

Bên ngoài, Trần Nhất Thiên và bà Trần đang ngồi bên bàn với chén sủi cảo nóng hổi, chờ Vu Kiều ra. Vu Kiều không nghĩ mình làm chậm, nhưng bên ngoài hai người đã sốt ruột chờ đợi.

Cuối cùng, sau khi rửa tay xong và bước ra ngoài với vẻ thoải mái, cả hai người mới an tâm cầm đũa lên gọi Vu Kiều lại ăn cùng.

Bà Trần chu đáo lót thêm miếng đệm bông cho ghế của Vu Kiều. Vu Kiều cẩn thận ngồi xuống với miếng băng vệ sinh to đùng dán trên người.

Cả cuối tuần, Trần Nhất Thiên không ra khỏi nhà, cả ba người sống trong sự cẩn trọng.

Đến ngày thứ hai của chu kỳ kinh nguyệt, Vu Kiều cuối cùng đã tự học được cách sử dụng băng vệ sinh đúng cách: Dán mặt có keo lên qu@n lót và mở cánh bảo vệ ra, gấp vào hai bên qu@n lót.

Bà Trần không yên tâm, vài lần Vu Kiều vào nhà vệ sinh, bà cũng đi theo.

Thấy Vu Kiều thành thục, bà không khỏi thở dài: "Ngày xưa làm gì có thứ tiện lợi thế này. Bọn bà toàn phải may túi vải, cho tro bếp vào bên trong, xong lại giặt túi đi để lần sau dùng."

Chiều chủ nhật, chu kỳ kinh nguyệt đầu tiên của Vu Kiều đã gần kết thúc. Bà Trần đã xác nhận điều này vài lần và yêu cầu Trần Nhất Thiên gọi điện báo tin cho Vu Hương.

Trong mấy năm mẹ con xa cách, nhà họ Trần luôn chỉ báo tin vui không báo tin buồn, những gì Vu Hương nghe được hầu hết đều là tin tốt.

Nhưng làm sao chị không biết rằng nhà họ Trần đã phải gánh vác bao nhiêu thay cho chị?

Thứ hai, Vu Kiều đi học như thường lệ, bà Trần gọi taxi tiễn cô bé đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK