Trong phòng vệ sinh, hai người lại nói chuyện về việc kỳ cọ. Bà Trần bảo: "Da con non quá! Sau này chỉ dùng xà phòng thôi, đừng kỳ cọ nữa."
Vu Kiều nói: "Không sao đâu, con cũng không thấy đau mà."
Bà Trần lại bảo: "Dù không đau, nhưng da bị tổn thương thế này chắc chắn không tốt cho sức khỏe."
Câu chuyện này bị Trần Nhất Thiên nghe thấy. Tối hôm đó, sau khi bà Trần tắt đèn đi ngủ, Trần Nhất Thiên lén gọi Vu Kiều vào phòng mình, hỏi cô bé: "Chuyện tắm rửa hôm nay là thế nào?"
Vu Kiều không ngờ anh lại hỏi về việc này.
Với tâm lý "thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện", cô bé chỉ trả lời qua loa: "Không có gì đâu ạ."
Trần Nhất Thiên bất ngờ hỏi sang chuyện khác: "Vết bầm lần trước bây giờ đã khỏi chưa?"
"Hả? Khỏi rồi." Vừa nói, cô bé vừa kéo tay áo lên, bước đến gần để anh trai xem.
Vu Kiều đứng ở vị trí vừa khéo chắn ánh sáng, bóng của cánh tay cô bé đổ xuống, ngay cả cô bé cũng không nhìn rõ. Cô bé ngồi xổm xuống, để cánh tay lên mép giường của Trần Nhất Thiên.
Trần Nhất Thiên đưa tay phải ra, nắm lấy cổ tay cô bé: "Ừm... bầm tím thì hết rồi... nhưng mà..."
Vừa nói, tay trái anh bất ngờ vòng ra sau lưng cô bé, kéo vạt áo thu đông của Vu Kiều lên. Vạt áo bị kéo lên cao, trùm cả lên đầu cô bé. Nếu anh dùng thêm chút lực nữa, chiếc áo sẽ bị kéo hẳn ra.
Một cánh tay của Vu Kiều bị đ è xuống giường, không cách nào thoát ra được, đầu bị áo trùm kín, toàn bộ lưng trần lộ ra, từng đốt sống trên cột sống hiện rõ, trông vừa buồn cười vừa đáng thương.
Trần Nhất Thiên nhìn thấy cảnh tượng trên lưng cô bé, bất giác nín thở. Những vết bầm tím loang lổ, rải rác như xuất huyết, trải rộng thành một mảng lớn, bao phủ toàn bộ lưng cô gái nhỏ.
Bàn tay của Trần Nhất Thiên từ từ nới lỏng, Vu Kiều mới thoát ra được, đứng ở giữa phòng, như con ruồi không đầu, vừa luống cuống vừa xấu hổ kéo áo lại.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Nếu nói tử tế mà em chịu nghe, anh có cần phải thế này không!"
Vu Kiều vừa thẹn vừa tức, mặt hơi đỏ, mắt cũng đỏ hoe. Cô bé vừa tắm xong, da dẻ trắng mịn, sạch sẽ, nhưng những vết máu bầm trên lưng trông thật đáng sợ.
"Sau này ai hỏi gì thì phải nói thật! Đây mà gọi là không sao hả?!"
Vu Kiều hít vài hơi thở mạnh, vừa bị tấn công bất ngờ, lại còn bị anh dạy dỗ một trận.
Trần Nhất Thiên nhìn đồng hồ treo trên tường: "Muộn rồi! Về phòng ngủ đi! Chuyện của em hôm nay tạm gác lại, sáng mai nói tiếp."
Thấy cô bé vẫn đứng im không động đậy, mắt như sắp khóc, anh nói thêm: "Mau lên! Đứng đó không lạnh hả!"
Bà Trần đã hơn 60 tuổi, so với người cùng tuổi thì sức khỏe khá tốt. Nhưng hồi đầu năm, bà từng bị xuất huyết bất thường ở hậu môn. Bà nghĩ đó là bệnh trĩ, không đau không ngứa, nên không để ý.
Vừa qua Tết Dương lịch chưa được bao lâu, bà lại phát hiện ra hiện tượng xuất huyết khi đi vệ sinh. Lần này, bà chắc chắn không phải do bệnh trĩ hay táo bón. Hôm sau, khi ba của Trần Nhất Thiên gọi điện hỏi thăm, bà liền kể cho con trai nghe.
Nghe xong, ông lập tức lo lắng, dặn bà không được tự ý uống thuốc. Ông bảo Trần Nhất Thiên đưa bà đi khám, và nói thêm rằng Nhất Thiên giờ đã lớn, có thể hiểu và không cần giấu giếm chuyện này.
Đúng lúc thời tiết đang ấm lên, Trần Nhất Thiên xin nghỉ học một ngày để đưa bà đi bệnh viện. Trước đó, anh lén gọi điện cho Vu Hương, mẹ của Vu Kiều, kể rằng tay chân của Vu Kiều hay bị bầm tím. Vu Hương nghe xong cười ha ha, nói rằng con bé chưa quen dùng khăn kỳ cọ vì ở Giang Tô chỉ dùng xà phòng tắm.
Trần Nhất Thiên ngập ngừng một lúc, để mẹ cô bé để tâm hơn, anh nói thêm rằng Vu Kiều rất giỏi bắt cá, từng nghe trẻ con họ hàng kể rằng khi bắt cá ở quê, cá như tự chui vào tay cô bé. Anh còn nói rằng từng đọc một cuốn sách nói nếu mao mạch bị rỉ máu thì sẽ thu hút cá.
Nghe đến đây, mẹ Vu Kiều chỉ nói vội: "Yên tâm đi, con bé không thể mắc bệnh gì nghiêm trọng đâu."
Nói xong, chị gác máy để tiếp tục công việc buôn bán.
Trần Nhất Thiên nghĩ đến chuyện này, liền tự quyết định, không bàn với bà nội, xin nghỉ thêm cho Vu Kiều để đưa cô bé đi khám cùng. Ở quầy đăng ký, anh lấy hai số: Một cho khoa phụ sản của bà nội, một cho khoa da liễu của Vu Kiều.
Kết quả khám phụ khoa cho thấy bà Trần có một khối u xơ tử c ung, xuất huyết có thể là do khối u gây ra. Bác sĩ giải thích rằng không chỉ phụ nữ trẻ tuổi mới bị u xơ, mà phụ nữ lớn tuổi, do suy giảm hormone hoặc căng thẳng, lao lực, cũng dễ mắc.
Tại phòng khám da liễu, bác sĩ hỏi sơ qua, xem lưng của Vu Kiều, rồi bảo cô bé kéo quần lên để nhìn chân. Sau khi xem qua, bác sĩ khẽ chậc lưỡi, cúi đầu viết bệnh án mà không nói gì.
Đang viết, bác sĩ lại ngẩng đầu hỏi: "Con có từng bị đau chân không?"
Vu Kiều lắc đầu.
Bác sĩ lại hỏi: "Những vết bầm trên chân là do va đập lúc nào, ở đâu?"
Quả thực trên chân Vu Kiều có một vết bầm ở bắp chân và một vết ở đầu gối.
Vu Kiều nói mình không nhớ.
Bác sĩ chỉnh lại kính, viết thêm vào bệnh án rồi nói: "Đi làm xét nghiệm trước đã."
Bà Trần cảm thấy vị bác sĩ này nói chẳng rõ ràng, nửa vời, khiến bà không thoải mái. Cầm tờ phiếu xét nghiệm trong tay, bà hỏi:
"Bác sĩ, cháu gái tôi bị bệnh gì vậy?"
Bác sĩ khoanh tay, ngồi ngay ngắn ở bàn, trả lời: "Nhìn giống như ban xuất huyết. Nhưng phải chờ kết quả xét nghiệm mới xác định được."
Vu Kiều rất ít khi đi bệnh viện. Hồi bảy, tám tuổi, cô bé từng bị lỵ, uống thuốc mãi không đỡ nên phải truyền nước vài ngày.
Cô bé, khi học tiểu học, thường lớn nhanh hơn các cậu con trai cùng tuổi. Ở Giang Tô, cô bé từng tham gia đủ các đội tiếp đón, đội lễ nghi, các cuộc thi thể thao cũng không cần ai dạy mà tự biết. Vu Kiều không kén ăn, gặp món ngon thì ăn rất nhiều.
Nhưng hôm nay, đến bệnh viện nghe bao nhiêu thuật ngữ y học lạ lẫm, cô bé cảm thấy khó hiểu.
Đặc biệt là vị bác sĩ khám cho cô bé, cứ úp úp mở mở, khiến cô bé thấy khó chịu. Dù sao cô bé cũng chẳng hiểu "Ban xuất huyết" là gì.
Dưới sự đồng hành của Trần Nhất Thiên và bà Trần, Vu Kiều bị lấy hai ống máu để xét nghiệm. Một xét nghiệm sẽ có kết quả sau một giờ, một xét nghiệm khác phải đến 4 giờ chiều mới có kết quả.
Cô bé vốn chỉ định đi cùng bà Trần khám bệnh, không ngờ kết quả mình lại rắc rối hơn cả, trong lòng cảm thấy có chút ngại ngùng.
Buổi trưa, ba người ăn cơm gần bệnh viện, rồi đi dạo quanh chợ vải. Mãi đến 4 giờ chiều, họ mới quay lại bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm.
Trần Nhất Thiên cầm tờ kết quả đưa cho bác sĩ – vẫn là vị bác sĩ khám buổi sáng, nhưng ông ấy dường như đã quên mất bệnh nhân hồi sáng.
Vừa nhìn vào kết quả, bác sĩ lập tức lớn tiếng hỏi: "Bệnh nhân đâu? Bệnh nhân ở đâu?"
Rồi lại cúi xuống nhìn kỹ tờ xét nghiệm, ông ấy lại hô lớn: "Vu Kiều! Ai là Vu Kiều?"
Thực ra Vu Kiều đang đứng ngay trước mặt ông ấy, cạnh Trần Nhất Thiên.
Cô bé kéo nhẹ góc áo, rồi nói: "Con là Vu Kiều." Đồng thời cô bé giơ tay phải lên, như đang giơ tay phát biểu trong lớp học.
Bác sĩ quay sang Trần Nhất Thiên, nói: "Mau đỡ cô bé ngồi xuống!"
Trần Nhất Thiên vẫn đứng im, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngay lúc đó, bác sĩ đã không còn bận tâm đ ến những bệnh nhân khác đang chờ khám trong phòng, cúi đầu nhìn lại dữ liệu trên tờ xét nghiệm một lần nữa.
Ngẩng đầu lên, ông ấy bảo Trần Nhất Thiên: "Cậu đi làm thủ tục nhập viện đi."
Vừa nói, ông ấy vừa nhanh tay xé một mảnh giấy ghi chú, viết nguệch ngoạc vài chữ lên đó, rồi đưa cho Nhất Thiên: "Có thể không còn giường, nhưng cậu nói với bên khoa nội trú rằng trường hợp này phải nhập viện ngay hôm nay. Đưa tờ giấy này cho họ."
Trần Nhất Thiên vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng bị cảm xúc của bác sĩ làm ảnh hưởng, anh cầm lấy tờ giấy, quay người định đi.
Bác sĩ lại gọi giật lại: "Khoa nội trú nằm ở phía Tây tòa nhà khám bệnh. Cậu xuống tầng một, ra cửa Tây, ở đó có một hành lang dẫn thẳng đến khoa nội trú. Mau đi!"
Nói xong, ông ấy không để ý đến anh nữa, quay sang Vu Kiều, dịu dàng như đang nâng niu một bông hoa còn đẫm sương mai, đỡ cô bé ngồi xuống ghế bên cạnh. Rồi ông ấy hỏi bà Trần: "Cô bé lên đây bằng cách nào?"
Bà Trần đáp: "Đi cầu thang bộ chứ còn gì nữa."
Bác sĩ vỗ đùi, nói: "Nguy hiểm quá! Nguy hiểm quá! Với tình trạng của cô bé, phải dùng xe lăn hoặc giường bệnh di động."
Ông ấy vừa nói, vừa giơ tờ xét nghiệm lên: "Bác nhìn đi! Tiểu cầu của cô bé chỉ còn lại bao nhiêu? Nếu lỡ ngã một cái, bị xuất huyết nội tạng thì không cầm máu nổi đâu!"