"Anh đang trả lời đó chứ! Em còn nhỏ, không hiểu những chuyện này. Ý anh muốn nói là..." Trần Nhất Thiên chợt nghĩ ra một cách: "Em biết con chó "Teddy" không? Con chó lông xoăn màu nâu ấy, loài chó đó không phân biệt đâu, từ ghế sofa đến góc bàn hay cả chân của chủ nhân... có người còn nói nó có thể yêu cả trời đất và không khí..." Trần Nhất Thiên cười khổ trong lòng.
Vu Kiều không nhịn được cười, nhưng cố ý làm mặt nghiêm: "Ý anh là, anh giống như một con chó nhỏ hả?"
Trần Nhất Thiên giả vờ giận: "Có ai nói về anh trai mình như vậy không? Anh chỉ lấy ví dụ thôi, ý anh muốn nói là đàn ông khi say rượu, không phải gặp đúng người mới làm chuyện đó đâu... gặp ai cũng vậy, thậm chí cả Tiểu Thạch Đầu..."
Vu Kiều không thể nhịn cười thêm nữa.
Trong lòng cô chỉ có một câu trả lời, cô đang mong đợi Trần Nhất Thiên nói ra tên người đó, sau đó cô sẽ tức giận giậm chân và mắng: "Anh thật kinh tởm! Các anh đều kinh tởm! Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!"
Bao ngày qua, cô luôn chờ đợi khoảnh khắc này, chờ Trần Nhất Thiên nói ra tên Lâm Tiểu Thi, thừa nhận rằng cô chỉ là người thay thế cho Lâm Tiểu Thi. Cô tự suy diễn ra rằng Trần Nhất Thiên định làm chuyện xấu với Lâm Tiểu Thi, nhưng lại nhầm lẫn cô với Lâm Tiểu Thi...
Cô cứ tự làm khổ mình mà suy đoán, tự hành hạ bản thân mà hỏi đi hỏi lại, không ngờ Trần Nhất Thiên lại đưa ra một câu trả lời chẳng liên quan gì.
"Thật không?"
Trần Nhất Thiên đặt hai tay lên vai cô, xoay người cô về phía con phố: "Đừng nhìn anh nữa, anh cũng ngại đấy. Những gì anh nói đều là sự thật, không tin thì em cứ hỏi ông bác kia xem." Một ông già dắt chó đi ngang qua trên phố.
Mắt Vu Kiều vẫn còn ngấn lệ, cô nhìn chăm chăm ra xa mà không nói gì. Trần Nhất Thiên vòng sang phía bên kia, cúi xuống gần mặt cô một lần nữa. Vu Kiều dường như nghĩ đến điều gì đó, thì thầm: "Đụng đâu 'làm' đó." Sau đó quay mặt lại với nụ cười đầy ngông cuồng nhưng vô tư.
Trần Nhất Thiên không kịp đề phòng chiêu này, chỉ ngây người nhìn khuôn mặt đó: Đuôi mắt hơi nhướng lên, trong mắt sáng ngời như những vì sao... Trần Nhất Thiên thầm thở dài, một nơi nào đó trong cơ thể chợt thắt lại, có một tiếng nói vang lên: Xong rồi, xong rồi.
———
Hai người đi mua gia vị dưới ánh đêm, trên đường đã phủ một lớp tuyết mỏng.
Lúc đi, họ đã mất chút thời gian, trên đường về, Vu Kiều đi rất nhanh.
Trần Nhất Thiên đi theo phía sau: "Này, em đi chậm chút... chỗ kia dưới chân có..."
Chưa kịp nói xong, Vu Kiều đã trượt chân.
Ở Đông Bắc, dù là người đi bộ hay lái xe, ai cũng biết, không sợ tuyết, không sợ băng, chỉ sợ tuyết phủ lên băng, trơn vô cùng.
Vu Kiều đang vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng nên không để ý dưới chân, chân trượt một cái, hai chân loạng choạng.
Trần Nhất Thiên vội bước lên che chắn.
Vu Kiều cũng gần như lấy lại thăng bằng, nhưng khi thấy có người phía sau làm chỗ dựa, cô thoải mái ngả người ra sau, Trần Nhất Thiên đón lấy cô, tiện tay cầm luôn túi đồ trên tay cô: "Em ngã không sao, nhưng thịt bò vẫn phải ăn."
Áo khoác của hai người cọ vào nhau phát ra những tiếng sột soạt, họ lại đi sát nhau thêm vài bước nữa, Vu Kiều bỗng đứng lại: "Anh Tiểu Thiên, về chuyện lúc nãy..."
Chuyện vừa nãy, Trần Nhất Thiên đã trả lời trôi chảy, hoàn toàn giải quyết xong, quan trọng là những gì anh nói đều là sự thật, trong lòng vô cùng đắc ý.
Do đó, tâm trạng của cả hai trên đường về đều rất tốt. Không ngờ Vu Kiều lại nhắc lại, anh nhẹ nhàng đáp: "Chuyện lúc nãy thì sao?"
Vu Kiều liền hỏi tiếp: "Anh đã bao giờ say rượu chưa?"
Làm kinh doanh, chạy việc, tiếp khách nơi quán bar là chuyện thường. Trần Nhất Thiên không cần suy nghĩ mà đáp: "Có say rồi chứ! Không uống thì đâu làm ăn được gì. Có hai lần uống say tới mức không nhớ gì cả, lần thảm nhất là với..."
Vu Kiều bước nhanh hơn, Trần Nhất Thiên rút ngắn sải chân lại để hai người đi cùng nhịp.
Vu Kiều "ồ" một tiếng, cắt ngang câu chuyện "lần thảm nhất uống với ai": "Vậy khi anh say rượu, có bao giờ làm chuyện đó với người khác không?"
Bước chân của Trần Nhất Thiên khựng lại một chút... anh nhanh chóng điều chỉnh, khiến Vu Kiều phải tăng tốc.
"Khụ... em vừa nói gì?" Trần Nhất Thiên, người từng đấu khẩu đầy tự tin tại các buổi họp, bỗng nhiên lúng túng.
"Em nói, anh từng say rượu, vậy những gì anh làm với em, anh đã từng làm với người khác chưa?"
Phía trước không xa là cổng vào tòa nhà, Vu Kiều theo con đường quen thuộc rẽ phải, nhưng câu hỏi đã được ném ra, dấu hỏi đó vẫn còn lơ lửng trước mặt Trần Nhất Thiên.
"Chưa bao giờ."
Phải hành động khi cần hành động, phải nói dối khi cần nói dối, và khi cần không biết xấu hổ thì phải không biết xấu hổ.
Vu Kiều không hề nhận ra điều gì bất thường, cô hoàn toàn tin lời của Trần Nhất Thiên, thậm chí còn thở dài khi đi lên cầu thang.
Trần Nhất Thiên theo sau cô, lòng đầy lo lắng. Thà mang theo gánh nặng của lời nói dối, anh cũng không muốn để người khác nắm được nhược điểm của mình. Đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc lâu dài trong tương lai.
"Sao vậy?" Nén lại nỗi lo trong lòng, anh cố ý hỏi thăm Vu Kiều một cách "ân cần" khi lấy chìa khóa mở cửa.
Vu Kiều ngẩng mặt lên nói: "Vậy thì anh cũng vất vả quá."
Nói xong, cô lách mình vào trong, Trần Nhất Thiên đành bất lực theo sau.
———
Trước Tết, Vu Kiều cùng bà Trần đi sắm đồ Tết.
Mỗi ngày Trần Nhất Thiên về nhà đều thấy có thêm đồ mới trong nhà.
Đồ Tết chủ yếu là đồ ăn, đậu phộng, hạt dưa, kẹo và trái cây, đủ cả. Tủ lạnh thì đã đầy đến mức không còn chỗ trống.
Một ngày nọ, Trần Nhất Thiên về nhà muộn hơn một chút, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Vu Kiều đang bưng đồ ăn ra bàn.
"Hai người lại mua gì nữa vậy? Tiểu Thạch Đầu về nhà rồi, chỉ còn lại ba người chúng ta thôi, mua nhiều như vậy, Tết này chắc chắn ăn không hết đâu!"
Nói rồi, Vu Kiều đã đặt dĩa đồ ăn lên bàn, Trần Nhất Thiên cởi áo khoác, treo lên đầu giường phòng mình, vừa đi ra vừa xắn tay áo, chuẩn bị giúp đỡ.
Vu Kiều đặt dĩa xuống, ngây người nhìn đống đồ ăn trên bàn.
"Anh đang nói, em có nghe không?" Cô dám phớt lờ anh.
Trần Nhất Thiên khẽ đá chân cô một cái: "Em tiêu tiền thế này, sau này người khác không nuôi nổi em đâu."
Vu Kiều không phòng bị, chân cô khụy xuống một chút, người ngả về phía trước.
Cô quay lại, miệng kêu "chậc", lườm anh tỏ ý phản đối.
Nếu là mọi khi, Vu Kiều đã lao vào đánh đùa với anh rồi.
Trần Nhất Thiên cảm thấy có gì đó không ổn, anh nhìn cô dò xét.
Vu Kiều dùng đũa chọc vào dĩa sò hấp bún tỏi, đầu đũa dính chút nước sốt, cô đưa tới trước mặt Trần Nhất Thiên.
"Anh nếm thử đi."
Trần Nhất Thiên ngậm lấy đũa, nhấp nhấp vài cái, lần đầu tiên anh bày ra vẻ mặt không mấy hài lòng.
Nước sốt ngọt, không có vị mặn.
"Sao không cho muối vào..." Vu Kiều vội vàng dậm chân ra hiệu cho anh ngừng nói.
Tiếng bước chân của bà Trần đến gần, bà bưng một dĩa cá đối chiên đi vào.
"Về đúng lúc quá! Đến giờ ăn rồi! Sáng nay hai bà cháu đi chợ hải sản, gần Tết rồi, cái gì cũng tăng giá - thử món này xem nào..."
Ba người ngồi vào bàn, bà Trần bưng dĩa sò hấp đến gần.
"Không cần bưng nữa, bà ơi, cả nhà đều với được mà." Trần Nhất Thiên đón lấy dĩa.
Anh gắp một con sò cho mình, rồi gắp thêm một con vào chén Vu Kiều.
Hai người không nhìn nhau nữa.
Mùi tỏi quyện với vị tươi ngon của sò, Vu Kiều gắp thịt sò ở giữa lên ăn.
Bà Trần nhìn cô đầy mong đợi: "Thế nào?"
Vu Kiều: "Ừm..." Miệng cô nhỏ, ăn không kịp hết. "Ngon quá!" Cô vừa nhai vội vừa cầm vỏ sò, uống hết nước sốt bên trong.
Bà Trần: "Chao ôi, ăn từ từ thôi. Vừa miệng không?"
Vu Kiều: "Vừa! Vừa ngon ạ!" Rồi quay sang nhìn Trần Nhất Thiên: "Anh gắp cho em một con nữa đi."
Trần Nhất Thiên lại đưa cho cô một con, rồi quay sang ăn phần của mình.
Anh ăn rất nhanh, cũng học theo Vu Kiều, uống hết nước trong vỏ sò: "Bà ơi, tay nghề của bà vào khách sạn làm bếp trưởng được rồi đấy!"
Vu Kiều thấy anh định gắp thêm, vội nói: "Anh ăn ít thôi, bà còn chưa ăn mà!"
Bà Trần vội nói: "Bà không ăn đâu, bà ăn hải sản không hợp. Mấy món này là của hai đứa, ăn hết rồi lại mua thêm."
Trên bàn đầy món ăn, nhưng món sò hấp tỏi là hết đầu tiên.
Trước khi đi ngủ, mỗi người trở về phòng riêng. Vu Kiều nhận được tin nhắn của Trần Nhất Thiên: "Qua đây."
Vu Kiều trả lời: "Anh qua đây."
Trần Nhất Thiên đành phải rón rén bước qua.
Vũ Kiều ôm chân, ngồi trên giường, bên cạnh giường là chiếc điện thoại mà Trần Nhất Thiên tặng cô: "Phòng anh đối diện phòng bà, em sợ bà nghe thấy."
Trần Nhất Thiên đứng cách giường cô một mét: "Nhầm đường với muối à?" Nói xong anh cười khẽ: "Anh thấy em ăn ngon lắm."
Vu Kiều oán trách nhìn anh: "Anh cũng giành với em đó."
Rồi nghiêm túc nói: "Có nên đưa bà đi bệnh viện khám không?"
Trần Nhất Thiên nói: "Khám rồi. Trước khi em về, anh đã đưa bà đi khám ở Đại học Y một lần. Bác sĩ cũng không nói được gì, nói chủ yếu là do tuổi già nên tế bào não bị suy giảm chức năng, động mạch não bị xơ cứng."
Vu Kiều nói: "Vậy có nói cách chữa trị không?"
"Cần kiểm soát huyết áp, đường huyết, mỡ máu, và người thân nên dành nhiều thời gian bên bà, thường xuyên trò chuyện với bà. Nếu nghiêm trọng hơn thì phải đi khoa thần kinh kiểm tra toàn diện."
Vu Kiều trầm ngâm: "Hôm trước ra ngoài, trước khi xỏ giày, bà còn lấy chìa khóa ra kiểm tra xem đã mang theo chưa, xuống tới dưới lầu lại đứng lại hỏi em là có mang chìa khóa chưa."
Vu Kiều ngồi co chân, ánh mắt đăm chiêu, lông mi cô tạo ra một cái bóng mờ trên khuôn mặt.
"Mấy hôm em về đây, bà toàn kể chuyện ngày xưa."
"Chuyện ngày xưa gì?"
"Bà kể một năm nào đó, khi còn ở thị trấn, bà đi mua lê, người bán hàng đã lấy thừa tiền của bà... Bà kể rất chi tiết, trong túi bà có bao nhiêu tiền, gấp như thế nào, bà đã đưa bao nhiêu cho người bán, và họ thối lại bao nhiêu. Bà nói bà đã tính rồi, tiền thối lại không sai. Nhưng khi về đến nhà, lục trong túi mới phát hiện tiền thiếu mất..."
Trần Nhất Thiên cũng nhớ chuyện đó, nhưng chi tiết thì đã mơ hồ từ lâu.
"Ừm. Sau đó giải quyết thế nào, em có biết không?"
"Bà nói mẹ đã lừa người bán hàng quay lại, nhưng họ cãi cố, nhất quyết không thừa nhận. Mẹ phải chặn xe, ép người bán móc tiền ra trả lại."
Câu chuyện được kể lại không khác lắm.
Trần Nhất Thiên hỏi: "Bà nội kể chuyện này với em làm gì?"
"Bà cứ khẳng định đi khẳng định lại, nói mình nhớ rất rõ, trong túi chỉ có ngần ấy tiền, đã gấp đôi lại, bên ngoài là tiền nguyên tờ, bên trong là tiền lẻ, bà nói mình không thể nhớ nhầm được. Bà nói người bán không chịu thừa nhận thối sai tiền, nhưng bà cũng chẳng đi đâu khác, số tiền đó còn có thể đi đâu được nữa? Thế nên chắc chắn là người bán đã thối nhầm tiền."
Vu Kiều ngẩng đầu lên, gác cằm lên đầu gối, ngước mắt nhìn Trần Nhất Thiên.
Trần Nhất Thiên đặt tay lên hông, chậm rãi bước đi vòng quanh, hết vòng này tới vòng khác.
Dù cơ thể quay theo hướng nào, ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo Vu Kiều.
Vu Kiều ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau. Mái tóc trước trán của Vu Kiều được tỉa mỏng, hơi che đi tầm mắt.
Anh đổi hướng, bước đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống cô qua mái tóc mỏng lưa thưa, thấy vành mắt cô đang dần đỏ lên...
"Em chẳng học được gì từ bà, chỉ học được khóc."
Vu Kiều ho khẽ một tiếng.
"Được rồi, được rồi, nếu khóc nữa thì sắp nôn hết đống sò hấp tỏi lúc nãy ra rồi, bao nhiêu công sức cũng thành vô ích..."
Một nắm giấy vệ sinh to đùng hiện ra trước mắt Vu Kiều.
Trần Nhất Thiên với cánh tay dài của mình kéo một đoạn giấy vệ sinh từ đầu giường của Vu Kiều, kéo vài lần, cả nắm giấy đã đầy tay.
Vu Kiều giật lấy, lườm anh một cái: "Phí giấy." Rồi tách ra hai đoạn, gấp lại lau mắt.
Trần Nhất Thiên ngồi xuống cạnh Vu Kiều, giữa hai người vẫn còn ngăn cách bởi đống giấy vệ sinh, khoảng cách không quá gần.
Vu Kiều ở trong căn phòng hướng Bắc, nơi họ sống là một khu vực xa dần trung tâm thành phố.
Ánh đèn thưa thớt, đêm đen đặc quánh.
Trần Nhất Thiên nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, nói: "Em cảm thấy bà nội đã già rồi phải không?"
Vu Kiều gật đầu.
"Em không muốn bà già đi?"
Vu Kiều tiếp tục gật đầu.
"Anh cũng giống như em."
Vu Kiều ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi theo ánh mắt anh nhìn ra bóng đêm mênh mông ngoài cửa sổ.
Trần Nhất Thiên nói: "Anh cũng như em, không muốn bà già đi, và đã từng rất sợ điều đó."
Anh thu ánh mắt lại, từ trên cao nhìn xuống Vu Kiều.
Vu Kiều ngồi bó gối, xương sống và xương bả vai lộ rõ qua lớp áo thu.
Thân hình còn non nớt, nhưng gân cốt khỏe mạnh.
Giống như một cái cây chưa được bón phân đầy đủ, nhưng nhờ ánh sáng mặt trời và mưa trời ban tặng, nó vẫn cố gắng phát triển mạnh mẽ.
"Lần anh đến đồn cảnh sát để đón bà..." Vu Kiều gật đầu, vì chuyện đó mà cô đã quyết định về Thẩm Dương ăn Tết.
"Sau chuyện đó, anh mới nhận ra rằng, bà nội sẽ già đi, và chúng ta cũng vậy. Sẽ có ngày chúng ta không còn được ăn món trứng xào hành bà nội nấu nữa."
Vu Kiều hít mạnh, rồi thở dài một hơi. Như thể suy nghĩ một lát, cô nói: "Em sẽ ở bên bà, lúc bà già đi, em vẫn còn trẻ, những gì bà quên, em sẽ nhớ thay bà."