• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đang thảo luận về chuyện "dì cả" thì bất ngờ có người gõ cửa xe.

Đó là một nam sinh, thành viên đội bóng rổ của trường. Khi mới nhập học, Vu Kiều tham gia câu lạc bộ bóng rổ và anh ta là một thành viên, đồng thời cũng là huấn luyện viên tình nguyện của đội.

Vu Kiều chỉ nhớ mơ hồ rằng anh ta học ngành máy tính, là đàn anh, nhưng cụ thể học năm mấy thì cô không rõ.

Vu Kiều xuống xe, cậu nam sinh đưa cho cô một túi đồ lớn. Cô ngạc nhiên cầm lấy.

"Nghe nói em đã hiến máu, đừng tin mấy cái quảng cáo hão huyền đó, nói rằng hiến máu tình nguyện không gây hại cho sức khỏe. Ngốc quá, không có hại thì tại sao trường lại cho các em nghỉ, lại còn phát trợ cấp nữa?"

Vu Kiều ngập ngừng: "Không phải đâu... Em không có..."

"Hiến rồi thì hiến, trùng hợp mẹ anh vừa mang đồ ăn cho anh, mà nhiều quá, anh ăn không hết, nên mang qua cho em. Em phải nhanh chóng bồi bổ lại chỗ máu vừa hiến."

Vu Kiều cầm túi, nhìn vào bên trong: Có cá hồi sống, kimbap, táo đỏ Tân Cương, thịt bò khô... Có đồ được hút chân không, có loại ăn liền, rất nhiều loại... Vu Kiều hơi ngại.

Cậu nam sinh lại nói: "Dạo này em không tham gia mấy hoạt động của câu lạc bộ à? Em chơi thân với XXX lắm à? Cô ấy lần nào cũng đi."

XXX là bạn học cùng lớp với Vu Kiều, nhưng hai người không thân thiết lắm.

Vu Kiều muốn chuyển về chủ đề thức ăn: "À,.... đàn anh. Em không cần bồi bổ đâu." Cô định nói thật rằng mình không hiến máu, nhưng sợ nếu sự thật bị lộ ra, thì cô sẽ mất kỳ nghỉ hiến máu. Dù gì cũng là anh Tiểu Thiên hiến thay cô mà.

"Em đừng cãi nữa! Đây không phải mua riêng cho em, chỉ là đồ nhiều quá, anh ăn không hết, nhờ em giúp anh xử lý thôi..."

"Nhưng nhiều quá..."

"Em có thể chia cho XXX ăn chung, đừng ngại..."

Trần Nhất Thiên ngồi trong xe đợi đã lâu, bắt đầu sốt ruột. Vu Kiều thì đang bối rối, như có linh cảm, cô quay lại nhìn xe.

Nam sinh kia hoàn toàn không để ý: "Lần sau có hoạt động anh sẽ báo trước cho em, đúng rồi, em cho anh số QQ nhé? Anh sẽ gửi cho em mấy kỹ thuật di chuyển trong bóng rổ qua QQ..."

Trần Nhất Thiên nhẹ nhàng bấm còi.

Vu Kiều giật mình: "Đàn anh, cảm ơn anh, nhưng em no rồi, ăn không hết. Đồ này để lại cho anh, em đi trước nhé." Nói rồi, cô đặt túi đồ xuống đất, quay lại mở cửa xe và bước lên.

Khi Vu Kiều vừa đóng cửa, Trần Nhất Thiên đã vào số, nhấn ga, chiếc xe lao nhanh đi.

———

Xe vừa ra khỏi cổng trường, đã rẽ vào một con hẻm nhỏ, dừng trước cửa một nhà nghỉ với tấm biển màu hồng.

Quanh trường đại học, những nhà nghỉ nhỏ thế này không hề thiếu.

Trần Nhất Thiên kéo phanh tay, tắt máy, nhẹ nhàng bảo Vu Kiều: "Xuống xe."

Vu Kiều hỏi: "Không phải định về nhà nấu cơm sao?"

Trần Nhất Thiên đáp: "Về nhà nấu cơm thì hơi sớm, làm việc khác trước đã."

Tim Vu Kiều bỗng nhiên đập mạnh, hai người đã giữ mối quan hệ trong sáng một thời gian dài. Có một thời gian Vu Kiều bị nhiễm trùng đường tiểu, trước mặt bà hai người lại giữ kẽ, ngoài việc Vu Kiều đi làm thêm và Trần Nhất Thiên bận rộn với công việc, thời gian ở riêng của họ thực sự không nhiều.

Nhưng đó không phải vấn đề chính, vấn đề là Trần Nhất Thiên có chút băn khoăn.

Về chuyện này, anh chỉ nói với một mình Bàng Ngạo.

Anh lo lắng về hai điều: Thứ nhất, dường như Vu Kiều chưa bao giờ thực sự tận hưởng những lần gần gũi. Cô chưa bao giờ phản ứng một cách vui vẻ, chỉ im lặng chịu đựng, khi không thể chịu nổi nữa mới yếu ớt bảo anh nhẹ nhàng hơn.

Bàng Ngạo bực bội đến mức phát điên: "Cậu đang khoe khoang à? Cậu chỉ đang khoe khoang thôi! Cậu có đang trêu tức tôi không? Cậu đúng là đang trêu tức tôi! Tôi phải gọi ngay cho quản lý quán, bảo gửi ngay một em đến, tôi giải quyết xong sẽ chia sẻ kinh nghiệm với cậu, làm ơn cho tôi mượn cái bao cao su..."

Trần Nhất Thiên có nỗi lo thứ hai, và Bàng Ngạo cũng hiểu ý ngay. Anh cảm thấy Vu Kiều vừa mới vào đại học, cuộc sống của cô chỉ mới bắt đầu, cô nên có cơ hội khám phá thế giới rộng lớn, gặp gỡ nhiều người hơn, trải nghiệm thêm nhiều điều trong đời... Nhưng bây giờ, Vu Kiều lại không hề do dự đến Thẩm Dương, không nghĩ đến nơi khác hay trường khác. Mọi hoạt động ở trường, chỉ cần mâu thuẫn với việc của bà nội và anh, cô đều bỏ qua mà không do dự.

Anh đột nhiên nhận ra rằng, trước đây, anh là chỗ dựa cho Vu Kiều, nhưng giờ đây anh lại trở thành một gánh nặng cho cô.

Chính suy nghĩ này khiến sự nhiệt tình ban đầu của Trần Nhất Thiên đối với Vu Kiều dần nguội lạnh.

Trần Nhất Thiên mặt lạnh lùng, chọn đại một phòng. Vu Kiều bước theo sau anh, không nói một lời thừa.

Nếu không hiểu ngọn ngành câu chuyện, nhìn từ camera an ninh, cặp đôi này trông giống như đang thực hiện một giao dịch thể xác.

Vừa bước vào phòng, Trần Nhất Thiên liền xoay người, khép cửa lại, rồi kéo Vu Kiều vào lòng. Cả hai chưa có tiếp xúc cơ thể, nhưng họ nghe thấy hơi thở của nhau. Tim Vu Kiều đập mạnh đến mức đầu cô đau nhói.

"Vừa nãy là ai vậy?" Trần Nhất Thiên ghé sát tai cô hỏi.

"Ừm..." Vu Kiều không thốt ra nổi câu nào bình thường, âm thanh phát ra như tiếng muỗi vo ve. "Chỉ là... huấn luyện viên bóng rổ."

"Huấn luyện viên bóng rổ đâu phải cô bếp, mà cũng quản em ăn gì?"

Vu Kiều bật cười: "Phì!" rồi ngay lập tức trở lại nghiêm túc: "Xin lỗi, đáng ra em nên nói với anh ta rằng anh đã hiến máu thay em, bảo anh ta đem đồ ăn cho anh... Nhưng như vậy thì em sẽ mất kỳ nghỉ hiến máu mất."

"Anh không cần! Anh có đồ ăn của mình rồi."

Trần Nhất Thiên cúi người, nhẹ nhàng cọ má vào Vu Kiều, sau đó, khẽ ngậm lấy d ái tai của cô.

Một luồng run rẩy nhẹ dâng lên từ lòng bàn chân Vu Kiều, cô nín thở, để mặc cơn run lan ra khắp cơ thể.

Cô nghĩ tiếp theo sẽ là những bước quen thuộc. Nhưng không ngờ, Trần Nhất Thiên từ từ hôn lên vành tai cô, rồi đột nhiên lưỡi của anh thâm nhập vào tai cô.

Trong tiếng thở hỗn loạn, Vu Kiều cảm nhận rõ ràng từng sợi lông trên nửa thân mình đều đang có cảm giác, như có dòng điện chạy qua, cô cố gắng vùng vẫy, nhưng Trần Nhất Thiên nhanh chóng siết chặt, giữ cô chặt trong vòng tay.

"Đừng... đừng..."

Trần Nhất Thiên ở thời điểm này hoàn toàn không nghe lời khuyên, men theo cằm và cổ hôn sang bên kia, tiếp tục tấn công tai còn lại.

Chỉ trong vài phút, cả người Vu Kiều hoàn toàn sụp đổ. Ý thức muốn trốn chạy, nhưng cơ thể lại theo bản năng ôm chặt lấy eo Trần Nhất Thiên.

"Tiểu Kiều, em khiến người ta không yên tâm quá." Trần Nhất Thiên thốt ra một câu chẳng liên quan, rồi nhanh chóng bế bổng cô lên, đi được vài bước thì đến bên giường.

Căn phòng khách sạn chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, treo ở trên cao như một vầng trăng tròn vuông vắn.

Trần Nhất Thiên nhẹ nhàng đẩy cô xuống giường, xoay người cô lại. Vu Kiều giãy giụa: "Anh vừa hiến máu mà!"

"Hiến máu chứ có phải hiến tinh đâu... Đợi anh một chút." Trần Nhất Thiên chạy vào phòng tắm, loay hoay một lúc rồi trở ra. Khi anh ra, Vu Kiều đã ngồi nghiêm chỉnh ở mép giường.

Anh bước tới: "Anh rửa sạch rồi..." Nói xong, anh chống khuỷu tay lên đùi, cúi người xuống để gần sát mặt Vu Kiều, nhẹ nhàng hôn vào khóe môi cô: "Giúp anh cởi ra."

Qua kẽ tóc, Vu Kiều vừa hay nhìn thấy vết kim tiêm trên cổ tay anh. Như thể bị trúng bùa, cô ngoan ngoãn cởi qu@n của cả hai người.

Trần Nhất Thiên cởi áo ra, lật mặt trái và lót xuống dưới người Vu Kiều, không để bất kỳ phần nào trên cơ thể cô chạm vào ga giường của khách sạn. Sau đó, anh cởi hết quần áo, cân nhắc vài lần.

Giường không đủ cao, quần của Vu Kiều chỉ tuột đến đầu gối, đôi chân dài của cô để thế nào cũng vướng víu, nên Trần Nhất Thiên xoay người cô lại.

Việc giữa nam nữ, cả hai đều sẵn lòng thử nghiệm thì mới thú vị.

Mặt Vu Kiều đỏ đến tận cổ, nhưng không phản kháng.

Lần này, Trần Nhất Thiên cảm nhận thấy Vu Kiều có sự thay đổi, cụ thể là ở chỗ nào thì anh không nói rõ được, nhưng những rào cản tâm lý của anh đã được dỡ bỏ một phần.

Theo nhịp điệu và cường độ của anh, Vu Kiều có phản ứng chút ít, nghe không hoàn toàn giống như đau đớn.

Điều này khiến Trần Nhất Thiên càng thêm tự tin, anh nhẹ nhàng đưa đẩy, tìm cách kéo dài và tăng thêm cảm giác cho cô.

Tư thế này khiến Vu Kiều nửa cảm thấy nhục nhã, nửa cảm thấy k1ch thích, cô gần như không còn nhận ra bản thân mình nữa.

Cảm xúc trong cơ thể thực sự đang tích tụ, nhưng đường cong cảm xúc đó luôn lên chậm rồi lại xuống chậm, cứ như vậy lặp đi lặp lại, và cô trôi nổi trong đường cong kỳ lạ này.

Cuối cùng, mọi chuyện kết thúc chóng vánh vì Vu Kiều bị đau và khô.

Trần Nhất Thiên tươi tỉnh như người được tái sinh, còn Vu Kiều thì giống như quả cà tím héo.

"Em đã l3n đỉnh chưa?" Trần Nhất Thiên nửa đỡ nửa bế cô hỏi.

Vu Kiều gật gật đầu.

Trần Nhất Thiên ngạc nhiên: "Hả? Khi nào? Cảm giác ra sao?"

Vu Kiều ngây ngốc: "Thì... rất thoải mái." Cô cố giữ thể diện cho anh, điều này thể hiện trong mọi việc nhỏ nhặt.

"Chúng ta không nói về cùng một chuyện rồi."

"Vậy anh nói về chuyện gì?"

Trần Nhất Thiên thở dài: "... Thôi vậy. Người ta nói chưa trải nghiệm thì không thể nói rõ, mà trải nghiệm rồi cũng có thể không nói rõ. Cái này chỉ khi nào thật sự cảm nhận được, thì sẽ rất rõ ràng, biết ngay là nó."

Vu Kiều bật cười: "Anh đang nói câu đố à?"

"Anh sẽ tiếp tục cố gắng. Tiểu Kiều, anh muốn đưa ra một yêu cầu."

"Hả?"

"Em có thể thoải mái giao tiếp với những anh chàng trong đội bóng rổ, bóng đá, bóng bàn, anh sẽ không hạn chế em."

Vu Kiều ngẩng đầu nhìn anh, đuôi mắt hơi nhướn lên một chút đầy thắc mắc.

"Khi thấy người khác ngưỡng mộ em, anh vừa vui vừa lo. Vui vì Kiều của anh ngày càng tuyệt vời, lo vì sợ em ngốc nghếch không biết nhìn người mà bị lừa. Nhưng anh sẽ không giới hạn em, anh tôn trọng việc em tự mình trải nghiệm thế giới này, tự đưa ra những nhận xét về thế giới này, kể cả việc em trở nên tốt đẹp và mạnh mẽ hơn, cuối cùng rời xa anh."

"Anh Tiểu Thiên, anh nghĩ anh đã giải thích rõ chưa?"

Trần Nhất Thiên cau mày: "Anh nói chưa rõ sao?"

Vu Kiều áp má lên ngực anh: "Anh hoàn toàn chưa nói rõ. Những chàng trai trong đội bóng rổ, bóng đá, bóng bàn kia, dù họ có đẹp trai, chu đáo, hay mạnh mẽ đến mấy, thì trong lòng em, họ vẫn cách em một cây cầu Nại Hà. Anh Tiểu Thiên, anh có tin vào không gian bốn chiều không? Ngoài thế giới này và thế giới bên kia, còn có một nơi khác. Em đã chảy hết máu, nhưng chưa chết đi, và em ở đó."

Vu Kiều ngẩng đầu lên, tay chạm vào mặt Trần Nhất Thiên.

Cô nhẹ nhàng nâng khuôn mặt anh lên, lòng bàn tay bị râu của anh chạm vào khiến tê tê, cảm giác lan tận vào tim. Cô nhìn thẳng vào mắt Trần Nhất Thiên, nói: "Anh cũng ở đó. Nơi đó, chỉ có hai chúng ta."

———

Khi ba của Trần Nhất Thiên về quê ăn Tết, Trần Nhất Thiên đã dẫn ông đi tham quan nhà máy của Thiên Công Cơ Khí.

Giữa hai cha con ít khi nói chuyện với nhau, nhưng trong lòng ba Trần, ông rất tự hào về con trai, chỉ là như một ấm trà nấu bánh chẻo, không biết làm sao để diễn đạt được điều đó thành lời.

Trước khi đi tham quan nhà máy, ba Trần còn gặng hỏi Trần Nhất Thiên có cần hỗ trợ tài chính không. Trước đây, khoản đầu tư của ông đã được Trần Nhất Thiên khăng khăng coi là cổ phần, và mỗi năm trả cổ tức đúng hạn không sai một xu, khiến ông cho rằng con trai mình là kiểu người "lừa mình dối người". Tuy nhiên, sau khi tham quan nhà máy, ông không nhắc đến chuyện đầu tư cứu trợ nữa.

Trong cuộc trò chuyện về điều hành doanh nghiệp, Trần Nhất Thiên đã trình bày với ba mình những định hướng đơn giản: Công ty sẽ dựa vào mảng sản xuất thiết bị công nghiệp để đảm bảo doanh thu ổn định, đồng thời mở rộng phát triển nghiên cứu kỹ thuật, tư vấn và dịch vụ.

Vào dịp trước Tết, nhà họ Trần tiến hành tổng vệ sinh.

Ba của Trần Nhất Thiên cố gắng lẩn tránh, mục tiêu của ông là không gây phiền toái cho ai. Bà Trần giữ vai trò chỉ huy, còn Trần Nhất Thiên thì bận rộn dọn dẹp và trèo cao, Vu Kiều lo phần sắp xếp các vật dụng lặt vặt.

Cạnh giường của Vu Kiều vẫn còn cái tủ kiểu cổ cũ kỹ, ngăn dưới cùng có cánh cửa trượt bằng kính, bên trong chứa vài món đồ lặt vặt.

Khi Vu Kiều đang dọn dẹp tủ, cô phát hiện ra vài viên kẹo còn sót lại từ dịp Tết mấy năm trước.

Đó là khoảng thời gian khi công ty Thiên Công Cơ Khí vừa mới thành lập, Trần Nhất Thiên phải vắt óc tìm cách xây dựng mối quan hệ và tìm kiếm công việc. Khi ra vào khu Hồng Phiên, anh đã tiện tay bỏ những gói kẹo cao su, thực chất là bao cao su do mấy cậu nhân viên phục vụ đưa, vào trong túi quần.

Sau đó, khi Vu Kiều giặt quần áo, cô tình cờ tìm thấy "kẹo cao su" và đặt chúng vào hũ đựng kẹo. Theo phong tục của người Đông Bắc, dịp Tết người ta thường dùng những chiếc dĩa nhựa để bày các loại hạt hướng dương, hoa quả khô và kẹo mềm, kẹo cứng. Những dĩa này thường được bày từ trước Tết cho đến tận mùng hai tháng hai, thậm chí lâu hơn.

Bà nội của Trần Nhất Thiên là một tín đồ trung thành của phong tục này.

Đến những năm sau, bà nội đổi sang dùng dĩa mới, còn cái dĩa cũ cùng với đống kẹo hết hạn sử dụng bị cất vào ngăn tủ dưới đáy và không được động đến nữa.

Vu Kiều đã lấy chiếc dĩa kẹo đó ra, chính là chiếc dĩa mà vào năm Vu Kiều thi đại học, Trần Nhất Thiên đã vô tình nhón tay lấy một viên kẹo khi bà thắp hương cầu khấn và trò chuyện cùng anh.

Những viên kẹo đó rõ ràng không còn ăn được nữa. Vu Kiều bới tìm qua lại mấy lần rồi hỏi bà có nên vứt chúng đi không.

Bà Trần vốn là người rất tiết kiệm, cũng tiến lại gần bới thử vài cái rồi nói: "Trời ơi, tiếc quá đi mất. Năm nay mấy đứa không ăn nữa, vậy năm tới chúng ta khỏi phải mua thêm. Chỉ cần tượng trưng là được rồi. – Ủa, cái này là gì vậy?"

Bà Trần cầm ra một cái bao cao su được bọc trong lớp vỏ màu xanh lục tươi, bên trong mờ mờ hiện lên hình dáng tròn tròn như một chiếc bánh xe, cầm lên tay cảm giác giống như một chiếc lốp xe.

Trần Nhất Thiên lập tức lao tới, giật lấy nó, nhét vào túi, cảm thấy không ổn liền lại rút ra cầm chặt trong tay, rồi vội vàng tìm thùng rác. Khi ánh mắt lướt qua, anh phát hiện Vu Kiều đang đứng cầm dĩa kẹo, nhìn anh biểu diễn với đôi mắt tinh quái.

Mọi chuyện chỉ có bà Trần là không hiểu, còn ba Trần thì đã nhìn rõ từ đầu đến cuối, từ người này đến người kia.

Trước dịp Tết, nhân lúc bà Trần dẫn Vu Kiều đi tắm, ba Trần ngồi xuống đối diện với Trần Nhất Thiên, nói với giọng nghiêm túc: "Ba có chuyện muốn bàn với con."

Kể từ khi Vu Kiều vào đại học, bà Trần liên tục lải nhải về chuyện cưới hỏi. Bà nói rằng khi bà bằng tuổi Vu Kiều, thì bác cả của Trần Nhất Thiên đã sắp chào đời rồi. Hồi đó người ta kết hôn sớm, nhưng bây giờ thời thế đã khác, thế hệ của Vu Kiều và Trần Nhất Thiên không ai vội vàng kết hôn. Tuy nhiên, dù chưa kết hôn thì cũng không thể không có người yêu.

Quan điểm của bà Trần là: Trong số những người cùng tuổi với Vu Kiều, người tốt thì không nhiều. Người mà con chọn, người khác cũng nhắm tới. Vì vậy, cần phải nhanh chóng ra tay trước, dù chưa kết hôn thì cũng nên hẹn hò trước, yêu vài năm rồi mới kết hôn cũng không sao. Bà thường nói: "Cắt cỏ thì phải cắt trước cho khô." Ý bà là cứ đặt cọc trước sẽ thấy yên tâm hơn.

Những lời này, bà không chỉ nói với Vu Kiều một lần, mà còn nhắc đi nhắc lại trong các bữa ăn của gia đình, và thậm chí trong các cuộc gọi với mẹ của Vu Kiều. Khi ba Trần về nhà mấy hôm nay, bà lại nói thêm một lần nữa, vẫn là công thức cũ, vẫn là hương vị cũ, vẫn là yêu cầu cũ: "Kiều Kiều nhà mình không thể lấy chồng xa quá. Đừng tìm người nào từ phía Nam núi Sơn Hải Quan trở xuống, người miền Nam quá khôn ngoan, chúng ta đấu không lại họ. Tốt nhất là tìm người ở vùng Đông Bắc này, như Thẩm Dương, An Sơn, Đan Đông... Gần nhà, sẽ không bị bắt nạt."

Bà tự thuyết phục mình: "Đúng vậy, càng gần càng tốt."

Mặc dù trí nhớ của bà đã giảm sút, nhưng tư duy logic vẫn rất rõ ràng.

Trần Nhất Thiên dùng chân ở dưới gầm bàn khều khều chân của Vu Kiều. Vu Kiều liếc anh một cái rồi cúi đầu ăn cơm.

Trần Nhất Thiên bình tĩnh đáp: "Bà ơi, bà nhìn kìa, em ấy cầm đũa mà tay cách xa đầu đũa như vậy, chắc phải gả sang Trung Đông thôi."

Bà đập đũa xuống bàn: "Trời đất, vậy thì không được! Bà không đồng ý đâu! Trung Đông là chỗ nào chứ, bà thấy phụ nữ ra đường đều phải che mặt, chỉ lộ mỗi đôi mắt, lại còn mặc áo choàng đen kín mít, nóng bức thế kia!"

Vu Kiều tiếp lời: "Bà ơi, như vậy mới phù hợp với lý thuyết tiến hóa."

Bà hỏi: "Lý thuyết gì cơ?"

Vu Kiều giải thích: "Tức là ở đó, phụ nữ đời đời kiếp kiếp chỉ lộ mỗi đôi mắt, nên họ sẽ phải làm gì để thu hút đàn ông? Chính là bằng đôi mắt! Bà thấy không, mắt của họ đều rất đẹp!"

Mỗi khi đến đoạn này, Trần Nhất Thiên lại cảm thấy như mình và Vu Kiều có một sự chênh lệch thế hệ nghiêm trọng.

Cuộc trò chuyện đột nhiên chuyển hướng, đến nỗi không biết phải đáp lại câu tiếp theo như thế nào.

Anh quay sang bà nội: "Bà đừng nghe em ấy nói bậy! Toàn nói linh tinh thôi."

Vu Kiều liếm đầu đũa, rồi nháy mắt với anh một cái, khiến anh lập tức im lặng.

Bữa ăn hôm đó, chỉ có ba Trần là càng lúc càng im lặng hơn, nhưng ông nghe thấy hết và cũng nhìn thấy hết.

Người lớn tuổi vẫn là khôn ngoan nhất, sau vài ngày sống cùng, ông quyết định phải có một cuộc nói chuyện nghiêm túc với con trai.

"Con điều hành công ty tốt lắm, vẫn kế thừa được gen kinh doanh của nhà họ Trần." Ba Trần cảm thấy nói thẳng vào chủ đề chính thì quá đột ngột, nên ông vòng vo một chút.

Trong lần về nhà này, Trần Nhất Thiên nhận thấy tóc của ba mình đã thưa dần ở đỉnh đầu. Anh lo lắng liệu mình có sẽ gặp phải tình trạng này khi về già không, vì nghe nói điều này cũng là do di truyền.

"Nhưng chuyện cá nhân của con, ba mong con sẽ suy nghĩ nghiêm túc."

Trần Nhất Thiên có chút cảnh giác, cuối cùng anh cũng ngồi thẳng người lên.

Ba Trần tiếp tục: "Tuy người ta nói phụ nữ sợ gả sai người, nhưng bước đi sai lầm trong hôn nhân cũng ảnh hưởng rất lớn đến đàn ông. Ba và mẹ con... không thể làm gương tốt."

Trần Nhất Thiên khẽ ho một tiếng: "Ba... con cũng cảm thấy đã đến lúc..."

Ba Trần không để anh nói tiếp: "Chuyện của con và Vu Kiều, có phải nên sớm giải quyết không?"

Trần Nhất Thiên cau mày, quả nhiên, những cuộc trò chuyện giữa hai cha con luôn chỉ dừng lại ở ba câu là đụng phải ngõ cụt.

Ba Trần không chần chừ mà tiếp tục: "Vu Kiều là một đứa trẻ tốt, nhưng con không thể... Thứ nhất, có mối quan hệ thân thích này, bối phận không đúng; thứ hai, sức khỏe của con bé không tốt, hôn nhân cần phải nhìn vào hiện thực nhiều hơn; thứ ba, việc xây dựng gia đình là chuyện nghiêm túc, một khi xuất hiện vấn đề, thì người phải gánh chịu đau khổ chỉ có bản thân..."

Ba Trần không ngại làm gương xấu, gần như lấy chính mình làm bài học thất bại để răn dạy.

Trần Nhất Thiên đứng dậy: "Ba, ba cũng đã nói rồi, ba không làm gương tốt, nên ba có thể đưa ra cả trăm lý do phản đối, nhưng lại chẳng thể đưa ra một lý do khẳng định nào. Những điều ba nói, con chưa từng nghĩ tới. Bối phận không đúng? Không có quan hệ huyết thống thì nói bối phận gì? Sức khỏe không tốt? Em ấy bây giờ ăn ngon ngủ khỏe, cả năm không cảm cúm lần nào, con thấy em ấy còn khỏe hơn con ấy chứ. Còn điều thứ ba là gì nhỉ? À, đúng rồi, chuyện lập gia đình là chuyện nghiêm túc, nên con cũng đâu có đùa giỡn. Bọn con rất nghiêm túc..." Nói đến đây, anh nhớ lại những lời Vu Kiều nói với mình trước đó, trong lòng càng thêm vững tin.

Ba Trần thua trắng. Ông nhớ lại tình huống khó xử với những thứ trong dĩa kẹo, cùng với cách Trần Nhất Thiên và Vu Kiều tương tác trong hoàn cảnh đó. Sau khi suy nghĩ một lúc, ông vẫn không kìm được mà hỏi: "Hai đứa đã ngủ với nhau chưa?"

Trần Nhất Thiên chẳng thèm đáp lại ông.

Trần Nhất Thiên cũng cảm thấy đây không phải là câu mà ba mình nên hỏi, nhưng trong lúc cấp bách, anh không tìm được cách diễn đạt nào phù hợp hơn.

Anh cố gắng kiềm chế, nói với ba mình: "Ba, có một điều mà con thấy bà nói rất đúng. Đó là... bông lúa mà con nắm trong tay có lẽ là bông lớn nhất rồi. Ngay cả khi không phải, nếu con buông tay, cũng không thể nào nắm được bông lúa lớn nhất. Bà nói rồi, nếu chờ nữa, những người tốt đều bị người khác chọn hết."

Ba Trần cảm thấy khó hiểu.

Trần Nhất Thiên nói tiếp: "Ba xem Đại Pháo, đối tác của con... đẹp trai hơn con đúng không? Ba có biết bạn gái cậu ấy là người thế nào không?"

Ba Trần đầy nghi ngờ.

Trần Nhất Thiên tiếp tục: "Gần đây, cậu ấy rất thân thiết với một cô gái làm việc tại hộp đêm. Nói thật, điều kiện của cậu ấy tốt đúng không? Nếu cậu ấy quyết định lấy cô ấy làm vợ, thì ba mẹ cậu ấy sẽ nghĩ thế nào? Thế nên, chúng ta nên biết đủ..." Trong lòng anh thầm niệm một câu "A di đà Phật", chắc giờ Đại Pháo đang hắt xì hơi.

Chẳng có gì gây đau đớn bằng sự so sánh, ba của Trần Nhất Thiên đã bị anh kéo vào cuộc trò chuyện. Trần Nhất Thiên nói tiếp: "Em ấy cũng không dễ dàng gì đâu. Trong trường có không ít kẻ nhòm ngó em ấy. Con lái một chiếc xe nhỏ như cái Wuling, mà em ấy vẫn một lòng theo con. Ba nói xem, con không phải nên có trách nhiệm với em ấy sao? Ngủ cùng nhau cả đời?"

———

Trấn Bắc qua bao năm vẫn chưa thay đổi, có những tòa cao ốc và các ngành công nghiệp hiện đại phát triển mạnh mẽ, nhưng lại mọc lên như nấm sau mưa, trông thịnh vượng nhưng hỗn loạn.

Sau nhiều năm, Trần Nhất Thiên và Vu Kiều ngồi trên một chiếc xe ba bánh, cảm nhận bầu không khí quen thuộc ùa về.

Hai người cùng đi bộ qua khu chợ lớn ở trấn Bắc, giữa ban ngày ban mặt, xung quanh là các cửa hàng, quầy bán đồ tạp nham, đủ các tiếng rao bán, tiếng nhạc xập xình vang lên khắp nơi. Các quầy hàng không theo bất kỳ trật tự nào: Quầy bán bánh chiên đặt cạnh quầy bán đế lót giày, cửa hàng bán đồ hai tệ ngay sát cửa hàng bán gạo dầu... Còn có nhiều loại rau dại và hoa quả địa phương được chất thành đống nhỏ hoặc để trong giỏ, trắng tinh, đỏ tươi, đầy màu sắc rực rỡ.

Vu Kiều dừng chân trước một tiệm bánh ngọt. Tiệm này tối tăm, thực phẩm bày cả ra ngoài với lớp nilon che phủ sơ sài. Cô nhìn qua một lượt, thấy các loại bánh cũ như bánh mì đen, bánh ngọt, quẩy to, quẩy nhỏ... Trần Nhất Thiên hỏi: "Em muốn ăn không?"

Bà chủ tiệm đeo tạp dề, đứng trước một nồi dầu lớn, dùng đũa dài để đảo những chiếc quẩy to đang chiên. Mặt mũi và tóc tai của bà ấy bị ám dầu mỡ lâu năm, giọng nói to khỏe: "Đến đây nào, cô bé. Quẩy to mật ong đây, tiệm chúng tôi dùng mật ong thật, không phải đường hóa học đâu, mật ong đắt lắm..."

Vu Kiều hỏi giá cả, bà ấy đáp: "Mười tệ bảy cái."

Trần Nhất Thiên trả tiền, Vu Kiều đứng chờ đợt quẩy mới chiên xong.

Hai người đi qua khu chợ bán hải sản tươi sống, lại tiếp tục đi qua bãi đỗ xe buýt công cộng, trước mặt họ là hiệu thuốc trấn Bắc.

Vu Kiều miệng nhai quẩy, tay ngắt ra một miếng đưa cho Trần Nhất Thiên, tay cô dính đầy dầu mỡ. Trần Nhất Thiên lắc đầu tránh: "Anh no rồi, vừa ăn xong, bụng không còn chỗ nữa."

Vu Kiều vừa nhai vừa nói không rõ lời: "Không ăn thì thôi! Ôi, anh nhìn kìa!"

Cô còn chưa nói hết câu, miếng quẩy trong miệng như làm tắc luôn cả khả năng nói chuyện.

Trần Nhất Thiên nhìn theo hướng tay cô chỉ, thấy một chiếc xe đạp lớn vụt qua bãi đỗ, để lại đằng sau cả đống rác rưởi... Anh nhìn theo bóng dáng người đạp xe qua khe hở của những chiếc xe khác, nói: "Đó là ông Vương phải không?"

Vu Kiều ngừng nhai, gật đầu liên tục, nuốt mạnh miếng quẩy trong miệng rồi mới nói: "Em vừa thấy bóng ông đi qua, đúng là ông rồi."

Trần Nhất Thiên lẩm bẩm: "Ông ấy còn nhanh nhẹn hơn cả anh."

Ông Vương vừa từ bệnh viện trở về hiệu thuốc, đợi gặp Trần Nhất Thiên và Vu Kiều.

Tính ra ông chỉ nhỏ hơn bà nội một chút, nhưng lúc nào trông ông cũng khỏe khoắn, mặt mày hồng hào, nếp nhăn cũng ít, tinh thần phấn chấn. Ông không cao, nhưng vóc dáng vẫn giữ được tốt.

Khám bệnh chỉ là việc phụ, Vu Kiều thực sự muốn gặp ông vì đã lâu không gặp. Bây giờ cô đã vào đại học, cô muốn đến thăm ông để trò chuyện.

Quả nhiên, ông Vương bắt mạch, hỏi triệu chứng rồi viết đơn thuốc ngay lập tức. Ông còn hỏi thăm sức khỏe của bà nội Vu Kiều, cũng kê vài loại thuốc cho bà. Khi ông cảm thấy nhẹ nhõm, Trần Nhất Thiên cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Hiệu thuốc không mở cửa kinh doanh, cả buổi chiều hôm đó, họ ngồi tán gẫu về những câu chuyện gia đình và cuộc sống hiện tại.

Cuối cùng, Trần Nhất Thiên đứng dậy từ ghế ngồi, bước đến trước mặt ông Vương rồi gọi Vu Kiều lại gần.

Vu Kiều không hiểu anh định làm gì, nhưng khi cô bước đến, Trần Nhất Thiên đột ngột nắm lấy tay cô. Vu Kiều hơi giật mình, nhưng anh nắm rất chặt, khiến cô không thể rút ra ngay lập tức, đành để anh nắm tay mình.

Trần Nhất Thiên nói: "Ông à, bây giờ chúng con đều đã trưởng thành. Giờ đây, Kiều Kiều là bạn gái của con."

Ông Vương ngồi đó, bình thản, dường như trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện từ lâu, khuôn mặt hiền từ, vẫn như lần đầu tiên họ gặp nhau nhiều năm trước.

Tay của Trần Nhất Thiên vốn đang ấm nóng, giờ lại bắt đầu toát mồ hôi, Vu Kiều khẽ siết tay anh.

Nhận được chút động viên, Trần Nhất Thiên tiếp tục nói: "Căn bệnh năm xưa của em ấy quá nguy hiểm, lúc đó con còn nhỏ, không có khả năng gì, khi đó rơi vào bước đường cùng mới quen biết ông."

Ông Vương chỉ nói: "Con ngoan lắm."

"Nếu không có ông, sẽ không có em ấy của ngày hôm nay, cũng sẽ không có con của ngày hôm nay. Năm ấy, tất cả mọi người đều lắc đầu, chỉ có ông là người duy nhất nói có thể thử xem."

Vu Kiều đã khóc không thành tiếng, ngược lại Trần Nhất Thiên lại bình tĩnh hơn.

Ông Vương bước ra khỏi bàn, xoa đầu Vu Kiều và nói: "Đừng khóc, đừng khóc nữa, cháu ngoan, bây giờ không phải vẫn ổn đó sao?"

Vu Kiều càng khóc dữ dội hơn.

Trần Nhất Thiên quay sang ông Vương nói: "Ông à, con muốn nhờ ông làm chứng cho chúng con. Sau này khi bọn con kết hôn, cũng mong ông làm người chứng hôn."

Nghe đến chữ "kết hôn", Vu Kiều rơi nước mắt nhìn anh.

Ông Vương mỉm cười nói: "Chuyện nhỏ thôi mà. Nào, ngồi xuống nào."

Ba người ngồi xuống, ông Vương đầy cảm xúc, nói rằng trong suốt cuộc đời hành y của mình, hai điều khiến ông tự hào nhất là chữa lành bệnh cho cháu ngoại của mình và chữa khỏi bệnh cho Vu Kiều. "Điều còn hạnh phúc hơn cả là thấy hai đứa giờ đây đã trưởng thành. Thật tuyệt vời, hai đứa phải trân trọng và chăm sóc cho nhau nhé."

———

Tin đồn về Vu Kiều lan tràn khắp nơi, và cô lại là người biết cuối cùng.

Từ sau khi từ trấn Bắc trở về, mỗi ngày cô đều uống "cà phê Trung Quốc" – một cách gọi vui cho thuốc bắc.

Cuối cùng, một người bạn khá thân thiết, chờ lúc ký túc xá không có ai, đã giận dữ khuyên cô đừng uống thuốc bắc lộ liễu như vậy nữa.

Vu Kiều không hiểu, nên hỏi, bạn cô liền kể hết những lời đồn đại về cô.

Có nhiều phiên bản khác nhau, mốc thời gian lộn xộn, mối quan hệ nhân vật phức tạp, nhưng cốt lõi xoay quanh vài "sự thật":

Vu Kiều bị người ta bao nuôi, người bao cô là một ông chủ thầu hơn bốn mươi tuổi. Vu Kiều đã mang thai, bị ông ta ép phá thai, và đây là lý do bạn cô khuyên cô đừng uống thuốc bắc công khai.

Còn nói Vu Kiều có đời sống cá nhân hỗn loạn, giữ quan hệ mập mờ với nhiều nam sinh trong trường, lừa tiền của họ, còn váy dạ hội và mỹ phẩm ngoại trong tủ đều do họ tặng.

Nghe xong, Vu Kiều chỉ "Ồ" một tiếng, rồi lấy túi thuốc bắc ngâm trong nước ấm ra, cắt túi, đổ thuốc vào ly.

Bạn cô hoảng hốt: "Cậu vẫn uống à?"

Vu Kiều nhướng mày, cô chỉ tỉa phần lông mày thừa trên mí, giữ lại dáng lông mày rậm tự nhiên. Cô hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ phiên bản nào là thật?"

Mặc dù người bạn kia nhìn chằm chằm vào mắt Vu Kiều, cố tìm ra chút gian xảo hoặc sơ hở, nhưng không thấy gì.

"Xem ra chẳng có chuyện nào là thật. Vậy phiên bản thực sự là gì?"

Lúc này, tiếng còi xe từ dưới lầu vang lên. Vu Kiều ngửa cổ uống cạn ly thuốc bắc, rồi nói với cô bạn: "Ông chủ thầu của mình đến rồi! Tạm biệt nhé, nói chuyện sau!"

Mùa hè giữa năm thứ hai và năm thứ ba đại học, Vu Kiều thi lấy bằng lái xe.

Trần Nhất Thiên vẫn lái chiếc Wuling cũ của mình. Sau khi chạy cho xe mới ổn định, anh giao xe cho Vu Kiều lái.

Vu Kiều mang giày cao gót, khoác váy dự tiệc sang trọng để đi ăn buffet ở khách sạn cao cấp. Khi đổi sang đôi Converse, quần short bò và áo phông đen rộng thùng thình, cô lại lượn vào những con hẻm nhỏ để ăn lẩu xiên cay.

Cô còn điều hành một blog mang tên "Sưởi ấm dạ dày, sưởi ấm tâm hồn Thẩm Dương", ngày càng nổi tiếng, và đôi khi còn xuất hiện trên mục bình luận của các tờ báo với bút danh này.

Vậy nên, khi Trần Nhất Thiên đề nghị đưa cô về Nam Kinh để nói chuyện rõ ràng với mẹ cô, Vu Kiều ngay lập tức phản bác: "Để sau đi, em bận lắm."

Trần Nhất Thiên đáp: "Em bận hay anh bận? Em cứ giấu giếm, trì hoãn, cuối cùng tất cả đều đổ lên đầu anh. Nếu anh mà thành kẻ thù của mẹ vợ, thì anh còn có ngày yên ổn sau khi cưới không?"

Vu Kiều lẩm bẩm: "Anh hoàn toàn có thể đổi một bà mẹ vợ khác mà."

Trần Nhất Thiên giữ lấy cổ cô, hạ giọng: "Em vừa nói cái gì đấy?"

Cuối cùng, hai người quyết định chia nhau hành động. Trần Nhất Thiên một mình đi Nam Kinh nói chuyện với mẹ Vu Kiều, trong khi đó Vu Kiều ở lại Thẩm Dương để thú nhận mọi chuyện với bà nội.

Con dao như đặt ngang cổ cả hai, thật khó nói ai trong hai người có tình cảnh nguy hiểm hơn.

Buổi tối mùa hè, tại khu dân cư cũ ở Thẩm Bắc, những tòa nhà đã hấp thụ đủ hơi nóng ban ngày, giờ đây vẫn còn tỏa nhiệt, nhưng làn gió thổi qua các con hẻm đã mát mẻ hơn.

Vu Kiều ăn tối xong cùng bà nội, rồi xuống lầu dạo bộ và tìm người tán gẫu.

Đi chưa được bao xa, đã bị bà cụ Vu hàng xóm đang chơi mạt chược trong câu lạc bộ gọi lại.

Câu lạc bộ này do một người hàng xóm ở tầng một mở. Bà ấy phá bỏ cửa sổ, thay bằng cửa ra vào, biến căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách thành nơi đặt bàn mạt chược, cung cấp dịch vụ kèm theo như đồ ăn, nước uống và thuốc lá.

Bà Vu vừa gọi, thím Trương trong nhà đã đi ra: "Mau vào đây, mau vào đây. Đợi bà thôi đó."

Bà bị lôi vào bàn cờ. Vu Kiều không vào theo, cô không chịu nổi mùi khói thuốc lâu năm trong câu lạc bộ. Cô nói mình muốn đi dạo trong khu.

Tiếng máy mạt chược tự động kêu lạch cạch chưa được bao lâu, bà đã chạy ra, mang theo chai thuốc xịt muỗi "Lục Thần" và xịt lên lưng, chân và bàn chân của Vu Kiều, vừa xịt vừa dặn buổi tối muỗi nhiều, đừng để bị cắn đầy người.

Vu Kiều bước tới chỗ vắng, nhắn tin cho Trần Nhất Thiên.

Anh lúc này đã đến Nam Kinh, đang chuẩn bị gặp mẹ cô.

Tin nhắn gửi đi mà không thấy hồi âm.

Cô càng đi càng nhanh, vượt qua ông chú dắt chó, hai mẹ con đang thi đi bộ nhanh, một bệnh nhân tập đi với xe lăn và một chàng trai vừa chạy bộ vừa đeo tai nghe...

Khi điện thoại đổ chuông, Vu Kiều không nhìn màn hình, vội vàng bắt máy. Nhưng đầu dây bên kia lại là bà nội.

Bà nói không chơi nữa, bảo Vu Kiều đến đón về nhà.

Vu Kiều tính lại thời gian, bà mới đánh được vài ván, chắc chắn chưa đã tay. Nghe giọng điệu của bà có phần không vui, cô nhanh chóng đến câu lạc bộ mạt chược đón bà.

Trên đường về nhà, bà cuối cùng cũng bộc bạch: "Không thèm chơi với thím Trương nữa, giữ quân bài mãi không chịu ra, làm ba người còn lại ngồi chờ dài cổ, đến nỗi bà muốn ngủ gật luôn! Lần sau mà có bà ấy, bà nhất định không chơi nữa, phiền chết được!"

Vu Kiều mỉm cười, trong lòng hiểu rõ. Người già mà, đôi khi còn trẻ con hơn cả con nít. Nhóm bạn chơi bài của bà cộng lại chắc cũng gần 300 tuổi, nhưng giận dỗi chẳng khác gì trẻ mẫu giáo.

Cô phụ họa: "Đúng rồi! Sau này không chơi với bà ấy nữa! Mình tìm người nhanh nhẹn mà chơi, thắng thua phải dứt khoát!"

Bà không hề nguôi giận: "Bà Trương ấy à, không chỉ chơi mạt chược lề mề, mà làm gì cũng chậm chạp. Tháng trước còn nói với bà có đứa cháu trai học ở Thẩm Dương, hình như nghiên cứu sinh hay tiến sĩ gì đó, người thì đàng hoàng, đẹp trai. Bà ấy bảo muốn giới thiệu nó cho con. Thế mà cả tháng trời rồi, giới thiệu tận mặt trăng à? Tính bà ấy chậm vậy, chồng bà ấy sống nổi với bà ấy cả đời cũng lạ thật. Bà thì tính nóng, lại không tiện hỏi, hỏi lại như kiểu mình sốt ruột ấy..."

Lời này Vu Kiều không biết nên đáp thế nào, chỉ lặng lẽ theo bà lên lầu.

Về đến nhà, cô chuyển chủ đề: "Bà ơi, mình chơi cờ nhảy nhé! Lâu lắm rồi không chơi."

Bà nói: "Được đó. Nhưng đợi bà rửa nốt mớ hẹ đã, để ráo mai còn trộn nhân gói bánh. Có bỏ tôm nõn vào không nhỉ?"

"Bỏ hay không đều được! Để con giúp bà rửa!"

Trong bếp, tiếng nước chảy róc rách hòa cùng tiếng xoong nồi leng keng.

Vu Kiều ngồi xổm trên chiếc ghế nhỏ, cầm một nắm hẹ quật vài cái, làm lộ ra mấy cọng lá vàng khô rồi nhặt bỏ từng cọng. Cô nói: "Bà đừng lo giới thiệu bạn trai cho con nữa. Con có bạn trai rồi."

Bà đang nhấn một bó hẹ vào chậu nước, vòi nước vẫn chưa khóa: "Hả? Con nói gì cơ?"

Vu Kiều câm lặng.

Bà quay người lại, nói: "Ôi, con dao phay nhà mình đâu rồi nhỉ? Lần trước cho nhà đối diện mượn, không biết họ trả chưa nữa. Cái đầu óc bà..."

Vu Kiều cúi đầu, thở nhẹ một hơi.

Trên bàn trong phòng bà, điện thoại Vu Kiều đang rung lên bần bật. Cô đã để chế độ im lặng. Chiếc điện thoại rung đến mức từ từ dịch chuyển, suýt nữa rơi xuống đất.

Buổi tối mùa hè, tại một khu dân cư cũ ở Nam Kinh.

Những tòa nhà vẫn nóng ran, gió thổi cũng nóng, cả mùi hôi từ cống bốc lên cũng nóng, như vừa luộc vịt bằng nước sôi.

Trần Nhất Thiên ngồi trên bệ xi măng gần bồn cây, mông nóng hầm hập.

Nhưng anh rất mệt và lười, chẳng muốn nhúc nhích.

Xa xa, một cô gái với vóc dáng điển hình của người Giang Nam, mặc sườn xám cách tân, bước qua. Khi đi ngang qua, cô ấy quay đầu nhìn anh một cái, có lẽ vì chiều cao của anh thu hút sự chú ý.

Mồ hôi trên lưng Trần Nhất Thiên theo cột sống chảy xuống, vào tận trong quần, rồi tiếp tục chảy. Anh chẳng buồn nhớ đây là lần thứ mấy đổ mồ hôi trong ngày. Nếu không phải vì lý do nào đó, thì chẳng đời nào anh đến Nam Kinh vào cái thời điểm này.

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không có người trả lời. Xin vui lòng gọi lại sau. Tút... tút... tút..."

Trần Nhất Thiên bực bội, ấn nút tắt máy bằng ngón tay ướt đẫm.

Sau đó, anh cầm điện thoại giữa ngón cái và ngón trỏ, để nó lơ lửng trước mặt và chờ đợi trong im lặng.

Trong lúc chán nản, anh lại mở danh bạ, suy nghĩ một chút rồi xóa chữ "A" trước tên "Vu Kiều", thêm vào phía sau mấy chữ: "Vợ tôi."

Rồi anh tiếp tục cầm điện thoại, nhìn chăm chăm vào màn hình, lặng lẽ chờ đợi.

(Hết)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang