Trong đêm tối, bỗng có tiếng 'Ù Ù' vang lên.
Trên cây cầu đường sắt bắc qua sông, một đoàn tàu tối đen đi qua cầu tiến về phía trước.
Trên đầu tàu, Diệp Sát đón gió vung đao, xung quanh có năm người theo thế hợp vây, bao vây Diệp Sát.
Diệp Sát búng thanh đao, rũ bỏ vết máu dính trên đó và nói: "Xem ra các ngươi quyết tâm muốn giết ta rồi."
"Có lẽ..." Có người âm hiểm cười hai tiếng nói: "Giao thuốc X ra, chúng ta có thể chỉ đánh gãy tay chân ngươi thôi."
Diệp Sát nhướng mày, ở bên trong mạt thế này, mất tay cụt chân cùng tử vong có gì khác nhau?
Diệp Sát hít một hơi thật sâu và nói: "Nếu không có ta thì các ngươi đã chết từ lâu, bây giờ các ngươi phản bội ta chỉ vì một lọ thuốc?"
Một người khác nói: "Nếu ngươi muốn trách thì trách cái thế đạo chết tiệt này, nếu giết ngươi có thể để cho chúng ta sống lâu hơn, như vậy…”
Đột nhiên, năm người bọn họ lao về phía Diệp Sát.
“Ngươi đi chết đi!”
…
“A!”
Diệp Sát đột nhiên ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt, lồng ngực phập phồng, nặng nề thở dốc, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Một lúc sau, Diệp Sát nhìn xung quanh, những bức tường trắng ở khắp mọi hướng đã có nhiều vết lốm đốm do lâu năm.
Trong phòng bài trí đơn giản, một chiếc giường đơn, một chiếc bàn máy tính cũ kỹ, trên ghế là một chiếc ghế gỗ kiểu cũ đã bị đóng đinh vô số lần, hiển nhiên là đã sửa chữa mấy lần.
Điều quan trọng nhất là căn phòng này là thứ mà Diệp Sát nhớ, đó là ngôi nhà mà mình đã sống nhiều năm.
“Đều là mộng sao?”
Diệp Sát từ trên giường đứng lên, sau đó mở rèm cửa.
Cửa sổ hướng ra một con đường, tuy không được coi là đông đúc xe cộ nhưng vẫn tấp nập người qua lại, cả thế giới thật yên bình và hài hòa.
"Không, không, thế giới này không đúng..." Diệp Sát không tự chủ được lẩm bẩm nói: "Thế giới này hẳn là bị hủy diệt rồi, hết thảy đều bị hủy diệt, trừ phi đây cũng là một giấc mộng?"
Trong ký ức Diệp Sát, thế giới văn minh này đã sụp đổ từ lâu, nhân loại không ngừng chết đi, biến thành cái xác không hồn, đủ loại quái vật hoành hành, thậm chí cả những giống loài cổ xưa khủng bố cũng đột nhiên sống lại.
Diệp Sát cảm giác hết thảy đều không thích hợp.
Hắn nhớ rõ ràng, ký ức cuối cùng của mình rõ ràng là ở trong sa mạc, những tên khốn kiếp mà mình từng gọi là đồng đội đột nhiên tấn công để cướp thuốc X, sau đó đuổi giết mình ba ngày ba đêm, cuối cùng dẫn đến mình kiệt lực mà chết.
Diệp Sát không tự chủ được nhìn về phía bàn máy tính, cuối cùng ánh mắt rơi vào lịch bàn trên bàn máy tính.
Tê!
Diệp Sát không khỏi há hốc mồm, ngày ghi trên lịch bàn là...
Ngày 25 tháng 12 năm 2125!
Những người khác không có bất kỳ suy nghĩ nào về ngày này, nhưng Diệp Sát biết ngày này có ý nghĩa gì.
Vẫn còn sáu ngày nữa là đến ngày 1 tháng 1 năm 2126!
Điều đó có nghĩa là!
Sáu ngày nữa là tận thế!
"Trở về ba năm trước? Trở về trước khi kết thúc?" Diệp Sát lại lẩm bẩm: "Làm sao có thể!"
Trong đầu Diệp Sát đột nhiên linh quang lóe lên, hiện lên hình ảnh.
Trên một mảnh hoang vu, ngọn cỏ khô héo đung đưa trong gió, những zombie da thịt trắng xám lắc lư lảo đảo trên đường, bên đường có một trạm xăng dầu, trong tiệm tạp hóa kế bên trạm xăng dầu có một chiếc máy xoay trứng.
Diệp Sát đến chỗ máy xoay trứng, sau đó bỏ tiền xu vào, trứng xoay mà hắn lấy nhận được không chứa bất kỳ đạo cụ nào, bên trong chỉ có một tờ giấy ghi: Lại tới một lần!
"Đây chẳng lẽ là nguyên nhân ta trọng sinh sao?" Diệp Sát nhướng mày, sau đó nắm chặt tay nói: "Mặc kệ có phải nguyên nhân này hay không, ta nếu sống lại, ông trời lại cho ta một lần cơ hội, như vậy, liền tính thế giới lại lần nữa diệt vong thì ta cũng có niềm tin để tiếp tục sống."
Không ai có thể tự sát lần thứ hai!
Diệp Sát đi đến lịch để bàn, lấy bút và vẽ một vòng tròn ở vị trí ngày 31 tháng 12, lúc 24 giờ ngày 31, thời điểm mà ngày đầu năm mới mùng 1 tháng 1 kế tiếp, thế giới sẽ bước sang năm tận thế.
Vì thế, mình vẫn còn sáu ngày để chuẩn bị.
Nhắc tới tận thế sẽ nghĩ đến cái gì? Phản ứng đầu tiên tự nhiên là nước và thức ăn, bởi vì có đủ thức ăn và nước ngọt mới có thể tồn tại.
Tuy nhiên, Diệp Sát biết rất rõ dù có tích trữ bao nhiêu nước và thức ăn cũng vô dụng, bởi vì sớm muộn gì cũng sẽ cạn kiệt, hơn nữa Diệp Sát cũng biết sự tồn tại của Đoàn tàu tử vong, chỉ cần hắn đủ cường đại là có thể lấy được mọi thứ trên Đoàn tàu tử vong.
Nước, thức ăn, kể cả quyền lợi sống sót.
Do đó, Diệp Sát biết thứ mình cần nhất bây giờ là vũ khí.
Nói đến vũ khí, thứ đầu tiên nghĩ tới đương nhiên là súng, dù sao ở thời đại vũ khí nóng, súng ống không thể nghi ngờ là thuận tiện nhất, đồng thời cũng là vũ khí có thể nâng cao sức chiến đấu trước mắt nhất.
Đáng tiếc, súng ống không phải là thứ muốn là có được, nhất là khi chỉ còn sáu ngày nữa là tận thế hàng lâm, thời gian rất eo hẹp.
Đã như vậy, Diệp Sát chỉ có thể đường cong cứu quốc, sau khi bật máy tính và kết nối Internet, hắn đã mua một khẩu súng bắn đinh trước, thứ này sau khi sửa đổi thì nó vẫn có uy lực nhất định.
Tiếp theo là một cây Recurve bow(*), thuộc về dụng cụ thể thao và cũng có thể mua được, vấn đề duy nhất là mũi tên sau khi mua về cần phải mài sắc lại để có thể bắn giết mục tiêu chứ không phải dùng nó để bắn bia.
(*) Cung Olympic: là một loại cung một dây có cánh cung hình dáng cong ngược (Recurve bow), bắn mũi tên nhọn đến mục tiêu cách xa 70m
Đồng thời, còn có áo giáp chống đạn, khiên chống bạo động, đương nhiên cũng không thể thiếu túi xách tay và găng tay chiến thuật cùng các thiết bị phòng hộ khác, hơn nữa Diệp Sát còn định đến cửa hàng dao thủ công mỹ nghệ.
Dao là mặt hàng bị kiểm soát và không được bán trực tuyến, tuy nhiên vẫn có thể mua dao ở các cửa hàng thủ công mỹ nghệ mà không cần phải đăng ký.
Diệp Sát dành ba ngày để chuẩn bị những thứ này, và trong ba ngày còn lại, Diệp Sát tiếp tục rèn luyện thân thể.
Bởi vì Diệp Sát phát hiện ra mặc dù mình có ba năm kinh nghiệm và kiến thức về việc sinh tồn trong thế giới tận thế vẫn còn, nhưng cơ thể của mình đã trở lại trạng thái như ba năm trước, tất cả các loại thuốc mà mình đã uống để tăng cường cơ thể thì toàn bộ đều vô hiệu rồi.
Trên Đoàn tàu tử vong, con người sẽ được Đoàn tàu tử vong theo thứ tự phán định là Thanh đồng, Bạch ngân, Hoàng kim, Bạch kim, Tinh toản, Tôn vương, Siêu phàm bảy đẳng cấp, và mỗi đẳng cấp có năm sao.
Ở kiếp trước, thực lực của Diệp Sát đã đạt đến cấp độ Tôn vương năm sao đỉnh bậc, chỉ kém một bước liền có thể bước vào Siêu phàm.
Thật đáng tiếc, cuối cùng Diệp Sát đã bị những đồng bạn đáng tin cậy của mình ám toán, thất bại trong gang tấc.
Nhưng bây giờ, mặc dù Diệp Sát được trọng sinh, nhưng tất cả mọi thứ trong quá khứ dường như đã bị xóa bỏ, kỹ năng biến mất, đạo cụ biến mất, và cơ thể cường hóa đã trở về trạng thái ban đầu, đừng nói là Tôn vương, ngay cả cấp bậc Thanh đồng cũng không tính.
Hiện tại Diệp Sát chỉ là một người bình thường vừa mới tốt nghiệp đại học, ba ngày huấn luyện có thể không cải thiện được gì, nhưng đối với Diệp Sát, đối mặt với ngày tận thế sắp tới thì không nên lãng phí từng phút từng giây.
Tương lai, chỉ cần hắn có thể thành công như trước khi trọng sinh bước lên Đoàn tàu tử vong, hoàn toàn có thể thông qua hoàn thành nhiệm vụ đổi lấy một ít dược tề đạo cụ cường hóa thân thể.
“Đương nhiên!” Diệp Sát nắm chặt tay, ở trong phòng hít đất nói: “Điều kiện tiên quyết là mình nhất định có thể một lần nữa lên được Đoàn tàu tử vong!”
Đó mới là hi vọng duy nhất khi tận thế hàng lâm!
Tất nhiên, nó cũng có thể là...
Tuyệt lộ!