Quả nhiên, ngay lúc Diệp Sát đang suy nghĩ, thanh âm thần bí đó đột nhiên vang lên.
"Công bố quy tắc của Trận chiến sinh tồn, quy tắc như sau: "
" Khu vực chiến đấu giới hạn ở thành phố Sakura, cứ sau 12 giờ sẽ xuất hiện khu vực cấm, người tiến vào khu vực cấm trong 30 phút và không rời đi tự nhiên sẽ chết."
"Mỗi khi giết một người sẽ ngẫu nhiên nhận được một vật phẩm do đối thủ mang theo."
Diệp Sát bật cười khi nhìn thấy quy tắc này.
Bà chủ đã đưa ra những lời nhắc thích hợp cho Diệp Sát, nhưng chủ yếu là để nhắc nhở hắn về phần thưởng khi sống sót sau Trận chiến sinh tồn, bởi vì bà chủ không thể tiết lộ các quy tắc cho Diệp Sát.
Tuy nhiên, ngay cả bà chủ cũng không biết rằng Diệp Sát đã sống lại.
Vì vậy, sau khi Diệp Sát được bà chủ nhắc nhở, hắn lập tức nghĩ đến quy tắc này, và mục đích của quy tắc này thực sự rất nham hiểm, đó là buộc mọi người phải chiến đấu, bởi vì bạn càng giết nhiều người, bạn càng nhận được nhiều thứ.
Trên thực tế, sự khởi đầu của Trận chiến sinh tồn này có phần khó giải thích.
Mới đi qua hai sân ga tử vong, có bao nhiêu người có thể có đồ tốt? Do đó, quy tắc này thực sự bị suy yếu.
Đương nhiên, không có nghĩa là quy tắc này không hấp dẫn, hiện tại Diệp Sát đang trông chờ vào mấy tên thiển cận đi tìm hắn, cho dù thứ hắn nhận được sau khi chết không tốt, nhưng tích lũy những thứ nhỏ nhặt sẽ cộng lại, mang về toa ăn uống bán đi, vẫn như cũ là một phen phát tài.
"Cứ sau 3 giờ, mọi người sẽ đổi mới vị trí của mình, sau đó chọn vị trí của ba người chơi để tiến hành công bố."
"Mỗi gian phòng cách sáu tiếng đồng hồ sẽ đưa lên một lần rương vật tư, vật tư trong rương vật phẩm bao gồm: Đồ ăn, nước uống, vũ khí, trang bị, đạo cụ (chỉ dùng trong Trận chiến sinh tồn)."
"Cuối cùng, chúc các ngươi có thể sống sót, tạm biệt."
Hai quy tắc cuối cùng dường như vẫn thúc đẩy trận chiến, và ý nghĩa làm mới vị trí là chọn ba kẻ xui xẻo đồng thời công bố thân phận địa điểm, tương đương với nói cho người khác biết, nhanh lên giết người đi.
Sau đó là rương vật tư, cũng rất quỷ quyệt, tất nhiên đồ vật trong rương vật tư rất hữu dụng, nhưng vị trí là công khai, nghĩa là muốn lấy được rương vật tư thì đầu tiên phải tiến hành một vòng chém giết.
Sau khi nghe các quy tắc, Diệp Sát lắc cổ và bắt đầu đi dọc theo con phố.
Khoảng năm phút sau, Diệp Sát nhìn thấy một nhóm zombie lang thang trên đường phố.
Điều này không được quy định trong quy tắc, nhưng trên thực tế, Diệp Sát biết Trận chiến sinh tồn thuộc về Trận chiến sinh tồn, và zombie thuộc về zombie, song phương không có quan hệ gì với nhau.
Không, không thể coi là hoàn toàn không liên quan, dù sao bị zombie giết chết cũng coi như bị loại.
Diệp Sát trực tiếp rút Bụi Gai Bạc ra.
"Vừa vặn thử uy lực một chút!"
Diệp Sát đưa tay liền hướng một zombie bóp cò súng.
Súng đôi Bụi Gai Bạc, súng bên trái được trang bị viên đạn phá ma, có tác dụng đối với zombie, súng bên phải là viên đạn bạc, có tác dụng cường hóa đối với bất kỳ sinh vật nào, hoặc là, kỳ thực có thể lý giải thành là dùng để giết người.
Ầm!
Tiếng súng vang lên, viên đạn bay về phía trước bắn trúng ngực của một zombie.
Khoảnh khắc tiếp theo, dưới vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Sát, lồng ngực của zombie nổ tung, cơ thể của nó trong nháy mắt trở thành hai mảnh.
"Uy lực này. . . " Diệp Sát lẩm bẩm: "Rất khủng bố a."
Điểm yếu của zombie chính là đầu và cổ, nhưng hiển nhiên, cho dù đạn Bụi Gai Bạc có bắn vào những bộ phận khác, nó vẫn có thể giết chết bởi vì uy lực to lớn của nó.
Dù sao, thân thể đều đánh nát, coi như không chết cũng vô pháp di động.
Diệp Sát chuyển sang khẩu súng bên phải và bóp cò về phía một zombie khác, một viên đạn bạc bay ra và trúng vào ngực của zombie.
Lần này uy lực của viên đạn không quá đáng sợ, nó chỉ đâm vào ngực zombie một lỗ máu to bằng nắm tay, mà zombie vẫn giương nanh múa vuốt lao về phía Diệp Sát.
Diệp Sát lại ra tay, lần này bắn vào đầu, trực tiếp bắn nổ đầu zombie.
Uy lực của viên đạn bạc tăng lên không đáng sợ bằng viên đạn phá ma, cũng không nằm ngoài dự đoán Diệp Sát, dù sao viên đạn phá ma chỉ nhằm vào zombie, bắn người là tác dụng bình thường, mà đạn bạc là tăng lên trên mọi phương diện. Nói chung, Diệp Sát khá hài lòng với Bụi Gai Bạc, hai khẩu súng lục ban đầu là súng thông thường, ngoại trừ việc đối phó với những zombie bình thường thì chúng hoàn toàn vô dụng khi đối mặt với những zombie biến dị, Diệp Sát vẫn luôn không hài lòng, bây giờ vấn đề này đã được giải quyết
Lúc này, tiếng súng trước đó cũng hấp dẫn những zombie khác, chúng loạng choạng đi về phía Diệp Sát.
Diệp Sát không nói nhảm, trực tiếp dùng hai khẩu súng bắn ra, giết chết tất cả những zombie lao tới.
Sau khi xử lý xong đám zombie, Diệp Sát đột nhiên nhìn về phía căn phòng bên cạnh và nói: “Đạn dược của ta đã hết, các ngươi có thể đi ra rồi hả.”
Sau khi Diệp Sát nói xong, xung quanh trở nên yên tĩnh.
Diệp Sát cười lạnh nói: "Các ngươi chẳng phải đang chờ cơ hội này sao? Thật sự nếu không ra, ta lại nạp đạn."
Lúc này, Diệp Sát vừa dứt lời, ba người liền từ trong nhà gỗ đi ra, đi đến trước sau Diệp Sát và lập tức xếp thành đội hình tam giác, bao vây Diệp Sát ở trung tâm.
"Tiểu tử, chỉ trách ngươi xui xẻo."
Một người trong đó cười lạnh nói: "Ta lấy ngươi làm khởi đầu tốt đẹp."
Vừa nói, nam tử một bên nói, một bên rút đao ra, tựa hồ không có hoàn toàn chuẩn bị giết người, có chút do dự. Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, gã ta đã nhanh chóng bước tới và chém về phía Diệp Sát.
Đây là tận thế, bất luận là mình còn sống hay là người khác còn sống, nếu như giết chính người có thể để cho mình sống sót, đại đa số người đều sẽ không do dự.
Khoảnh khắc tiếp theo, lưỡi đao chém xuống.
Nam tử nhanh chóng nhận ra gã ta đã không chém trúng bất cứ thứ gì, thậm chí còn lao về phía trước hai bước theo quán tính.
Ba người đều sửng sốt, người đâu?
Lúc này, thanh âm của Diệp Sát đột nhiên vang lên: "Các ngươi tìm ta sao?"
Nghe tiếng vừa nhìn, liền thấy Diệp Sát dựa vào vách phòng bên cạnh, khoanh tay nhìn ba người bọn họ .
Không ai biết làm thế nào Diệp Sát đến được vị trí đó!
Đây chính là giai đoạn tiến vào phi phàm khi Tố chất thân thể tăng cường hơn 5 điểm kinh khủng.
“Các ngươi chẳng lẽ không ngẫm lại, ta biết các ngươi ẩn nấp, còn bắn hết đạn là vì cái gì?”
Diệp Sát khóe miệng nhếch lên, cười lạnh một tiếng: “Giết các ngươi thật lãng phí đạn.”
Bóng dáng Diệp Sát bỗng nhiên lóe lên, hắn gần như ngay lập tức bước về phía trước ba, bốn mét, trực tiếp đến chỗ kẻ định giết mình trước đó.
Người kia sợ hãi nhảy dựng lên, theo bản năng, gã ta giơ dao lên chém Diệp Sát một lần nữa.
Diệp Sát đột nhiên cúi người xuống, nắm lấy cổ tay của đối phương, đè lên vai gã đập mạnh xuống đất, sau đó vặn cánh tay của đối phương về phía sau, dùng sức đâm vào ngực đối phương.
Phốc!
Một tiếng vang trầm, khi thanh đao được cắm vào ngực của đối thủ, con ngươi của đối thủ không ngừng co lại, máu từ miệng không ngừng phun ra, quần áo trên ngực gã ta cũng đỏ một mảnh.
“Nếu ngươi muốn giết ai đó, ngươi phải có giác ngộ bị giết.” Diệp Sát nói: “Điều này là công bằng, phải không?”