Đôi mắt của Cao Văn đỏ ngầu và sự phấn khích của gã ta không thể che giấu được.
Đồng thời, giọng nói của Cao Văn cũng thu hút Tần Úc và Ngô Lương Nhân hấp dẫn tới đây.
Ba người họ đồng thời nhìn chằm chằm vào Cam Lâm, như một một con sói đói.
Cam Lâm sợ hãi, sau đó nhớ tới những gì Diệp Sát đã dạy cô, hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại và nói: “Ta không nói không cho, nhưng chỉ có một lọ Thuốc gien hoàng kim, ta nên đưa nó cho ai? "
"Đưa cho ta!" Cao Văn hét lên, sau đó nhận ra điều gì đó, ngay lập tức giải thích: "Ta cứ cầm nó trước, cho dù hiện tại chỉ có một lọ cũng không thành vấn đề. Chúng ta hãy rời khỏi đây và tìm chỗ khác, nhất định chúng ta sẽ lấy được bốn lọ."
Cam Lâm cười nói: "Đương nhiên, chúng ta đã thành lập một đội, đương nhiên nên lấy trước, còn giúp đỡ những người không có, như vậy mới đúng."
Cao Văn lập tức gật đầu nói: "Ta chính là nghĩ như vậy, không phải ý nghĩa tổ đội là như vậy sao? Yên tâm, chí ít đã tìm được một lọ, đây là khởi đầu tốt, tất cả mọi người sẽ tìm được."
Cam Lâm nói: "Nhưng bằng vào cái gì để ngươi lấy trước ? Ta nghĩ Tần Úc đã đóng góp nhiều hơn, vì vậy anh ấy nên được phép lấy nó trước."
Cao Văn cau mày nói: "Ta là đội trưởng, tự nhiên do ta lấy trước."
Cam Lâm nói: "Cho dù Tần Úc lấy trước, anh ta cũng sẽ giúp chúng ta tiếp tục tìm kiếm Thuốc gien hoàng kim. Vậy tại sao ngươi là đội trưởng phải lấy nó trước? Sao ngươi không thể đưa nó cho anh ấy trước?"
Cao Văn hung hăng chau mày, gã đột nhiên cảm thấy Cam Lâm có chút khó đối phó.
Trong ấn tượng của gã, Cam Lâm là một người phụ nữ không có bất kỳ chính kiến nào, người khác nói sao cô ta nghe vậy, nhưng còn bây giờ thì sao? Hoàn toàn khác biệt!
Cao Văn cắn môi, nghĩ cách bác bỏ Cam Lâm, dựa vào miệng lưỡi sắc bén của mình, Cao Văn luôn chiếm thế chủ động.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại thực sự không thể bác bỏ, nếu nghi ngờ Tần Úc sẽ rời khỏi sau khi cầm Thuốc gien hoàng kim? Vậy đội sụp đổ ngay lập tức.
Khăng khăng mình là đội trưởng, cho nên mình phải lấy trước ? Nhưng chức danh đội trưởng đâu có ý nghĩa thực dụng gì, nói mình phụ trách chỉ huy, cho nên công lao lớn sao ? Tần Úc và Ngô Lương Nhân không thể chiến đấu? Họ liều mạng còn ít sao?
Cam Lâm hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Dù sao ta cũng biết mình ít cố gắng, cho nên không có tư cách lấy trước, nếu như Tần Úc không muốn, ta có thể đưa cho Ngô Lương Nhân, ngươi sẽ không lén lấy Thuốc gien hoàng kim rồi bỏ chạy chứ?"
"Tất nhiên là không." Ngô Lương Nhân lập tức cười rộ lên nói: "Mọi người ở cùng một đội, ta cứ lấy trước, lúc đó ta nhất định sẽ giúp mọi người tìm ra lọ Thuốc gien hoàng kim."
Cam Lâm nhìn Cao Văn và nói: "Cao Văn, ngươi nói mình là đội trưởng, lấy lọ Thuốc gien hoàng kim không có nghĩa là giải tán, ngươi nên thể hiện phong thái của đội trưởng và để một trong số họ lấy nó trước."
Cao Văn nhìn Cam Lâm với vẻ oán giận, sao con ả đáng chết này không bị zombie cắn chết?
Cam Lâm đột nhiên cười, lại nói: "Cao Văn, nếu ngươi thực sự không muốn, vậy tại sao không rút thăm, quay một lọ chuyển hướng cho ai, thì người đó cầm lấy."
Trong lòng Cao Văn lúc này lửa giận bùng cháy, gã ta buột miệng nói: "Ngươi cũng muốn tham gia sao? Ngươi cũng muốn cầm?"
Sau khi Cao Văn nói xong, gã biết điều này không nên nói ra. Mọi người đều biết rằng Cam Lâm xuất lực ít nhất, để cho cô ta cầm rồi thì ba người khác đều không cam tâm, nhưng có chút chuyện có thể nghĩ, nhưng không thể nói.
Quả nhiên, sau khi Cao Văn nói xong, bầu không khí trở nên vô cùng khó xử.
Cam Lâm trước đó đã nói cô ta sẽ đưa lọ Thuốc gien hoàng kim cho Tần Úc và Ngô Lương Nhân, bọn họ tự nhiên rất vui, họ chắc chắn sẽ không nghe theo lời của Cao Văn để chế giễu Cam Lâm, vì vậy họ chỉ có thể xấu hổ nhìn Cao Văn.
Lúc này, Cam Lâm nói: "Ta không muốn tham gia, chỉ có ba người các ngươi, bằng không ta quay cái lọ, đầu chuyển hướng cho ai thì người đó lấy."
Trong khi nói chuyện, Cam Lâm lấy một lọ thuốc bị vỡ nắp từ trong hộp và đặt nó xuống đất.
Cao Văn đương nhiên muốn tự mình cầm lấy, thực ra trước khi tìm được Thuốc gien hoàng kim, gã ta còn nghĩ đến cách thuyết phục của mình, nhưng không ngờ lại bị Cam Lâm quấy rối, cho nên xem ra bây giờ chỉ có thể đồng ý.
Cao Văn gật đầu, Cam Lâm cười thầm trong lòng, rồi bắt đầu quay lọ.
Sau một thời gian, Cao Văn vui mừng khôn xiết vì miệng chai tình cờ quay về phía gã một cách ngẫu nhiên.
Cao Văn ngay lập tức đưa tay về phía Cam Lâm và nói: "Ngươi có thể đưa nó cho ta ngay bây giờ."
Cam Lâm một mặt bất đắc dĩ đưa Thuốc gien hoàng kim, nhưng ngay khi Cao Văn chuẩn bị nhận lấy, bàn tay kia của Cam Lâm đột nhiên vươn ra từ phía sau, trên tay cầm một khẩu súng lục.
Bang Bang!
Không chút do dự, Cam Lâm đã bắn hai phát vào bụng Cao Văn.
"Gia hỏa này là tên lường gạt." Cam Lâm hét lên: "Gã rõ ràng đóng góp ít hơn hai người, nhưng phải phân phát thức ăn cho gã, súng ống phải do gã phân phối, bây giờ gã còn lấy lọ Thuốc gien hoàng kim trước, dựa vào cái gì!"
Cao Văn tức giận, giơ súng lên và hét lên: "Xú bà nương, mày đi chết đi."
Tần Úc có chút bất mãn vì từ lâu đã bị Cam Lâm khiêu khích, vào lúc này, anh ta gần như theo bản năng lao tới ra, đánh vào cơ thể của Cao Văn.
Phanh, phanh, phanh, phanh….
Cao Văn bóp cò súng, nhưng theo va chạm, thân thể của gã ngã về phía sau, họng súng đã hướng lên trên, toàn bộ viên đạn đều bắn trúng trần nhà.
Cam Lâm hét lên với Ngô Lương Nhân: "Giết gã ta đi, gã chỉ lợi dụng chúng ta, cho dù không có gã thì chúng ta cũng có thể tìm được Thuốc gien hoàng kim."
Ngô Lương Nhân hơi có vẻ do dự, Cam Lâm lần nữa hô to: "Chỉ cần ngươi không rời đội, ta có thể thuyết phục Tần Úc để ngươi lấy lọ Thuốc gien hoàng kim này trước."
Sự do dự trên khuôn mặt của Ngô Lương Nhân ngay lập tức trở nên tàn nhẫn, gã ta cũng lao về phía Cao Văn.
Ba người bọn họ vật lộn dưới đất, Cao Văn tức giận gầm lên: "Hai tên tạp chủng, chết đi cho ta."
Khẩu súng trường trong tay Cao Văn đã bị Tần Úc đánh bay qua một bên, thực ra có một khẩu súng lục giấu sau thắt lưng, sau khi rút ra liền bắn vào ngực Tần Úc.
Bên kia, đồng tử của Ngô Lương Nhân co lại, định dùng súng bắn thì Cao Văn bất ngờ nhổm người dậy, đập đầu vào cổ tay gã ta, khẩu súng trường trên tay cũng bị văng ra ngoài.
Ngô Lương Nhân cũng được coi là một nhân vật tàn nhẫn, gã ta ôm cánh tay của Cao Văn, rồi cắn vào cổ Cao Văn.
“A!”
Cổ Cao Văn không ngừng chảy máu, lập tức kêu thảm lên.
Tần Úc ôm chặt vết thương, đi tới cầm súng định bắn Cao Văn, nhưng vào lúc này, một bàn chân đột nhiên duỗi ra, khẩu súng trường trước mặt Tần Úc bị đá văng ra xa.
Tần Úc sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên, liền thấy Diệp Sát đang mỉm cười nhìn mình.
“Thật náo nhiệt a.” Diệp Sát cười nói: “Không nghĩ tới, chúng ta lại gặp mặt.”
Diệp Sát đột nhiên xuất hiện, làm cho ba người đấu vật sửng sốt, bọn họ không nghĩ tới Diệp Sát đột nhiên tới.
Khoảnh khắc tiếp theo...
Bang!
Diệp Tra bất ngờ rút súng chĩa vào đầu Tần Úc bóp cò.
Một đạo huyết tiễn bắn ra từ giữa lông mày của Tần Úc, rơi vãi khắp nơi trên mặt đất.
Nhưng, Diệp Sát sẽ cho anh ta một cơ hội như vậy sao?