Diệp Sát tò mò hỏi: “Tại sao lại có ảnh của con gái Công tước?”
Mick nói: “Đây là bức ảnh được gửi lần đầu cho Công tước Clark, chắc là để chứng minh con gái của Công tước vẫn còn sống. Ta không biết. "
Diệp Sát gật đầu, cất bức ảnh đi và nói với Aegis: "Đi."
Aegis sửng sốt và nói: "Đi? Chúng ta đi đâu? Chúng ta phải trốn ở đây. "
Diệp Sát nói: "Tin ta đi, chúng ta phải rời đi."
Aegis lắc đầu như trống bỏi nói: "Ta sẽ không đi đâu cả."
"Đúng, ngươi không thể đi đâu cả." Mick đột nhiên rút súng nhắm ngay đầu Aegis nói: "Cho đến khi ta thông báo cho người của Công tước đến."
Aegis nhìn chằm chằm và nói: "Mick, ta nghĩ chúng ta là bạn."
Mick nói: "Trước khi Công tước không treo giải thưởng, chúng ta thực sự là bạn."
Aegis nghiến răng nghiến răng nói: "Chỉ vì năm mươi vạn đó thôi sao?" "Phải, chỉ vì năm mươi vạn đó thôi." Mick nghiến răng nói: "Aegis, ngươi đúng là một thứ rác rưởi vô dụng, ngươi nghĩ một chút khi ngươi sắp chết đói, đều là ta đã gửi cho ngươi nhiệm vụ sắp hoàn thành, còn ngươi thì đã làm được gì cho ta? Tôi nghĩ đã đến lúc ngươi phải chứng minh giá trị của mình. "
Diệp Sát nhìn Aegis nói: "Đây là những gì ngươi nói sao, nơi an toàn?"
Aegis bất đắc dĩ nói: "Ta đã nói nó có lẽ an toàn."
Mick nói: "Đừng nói nhảm nữa, lùi lại cho ta, ngồi ở đằng kia, ta sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi cho đến khi người của Công tước đến."
Aegis và Diệp Sát bất đắc dĩ lui về phía sau, sau ba bốn mét, Mick tựa hồ cảm thấy đã là một khoảng cách an toàn, liền lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, nhưng cũng trong nháy mắt này, Diệp Sát đột nhiên lao về phía trước.
Lúc này, Diệp Sát giống như một con báo đang săn mồi!
Khoảng cách ba bốn mét, với một khẩu súng trong tay quả thực là khoảng cách an toàn đối với Mick, nhưng đáng tiếc, thể chất của Diệp Sát không thể lấy tiêu chuẩn của người bình thường mà đo lường được.
Gần như ngay lập tức, Diệp Sát lao đến chỗ Mick.
Mick giật mình, vừa định lập tức bóp cò, nhưng vào lúc này, Diệp Sát đột nhiên nắm cổ tay Mick nhấc lên trên.
Phanh!
Họng súng phun ra lửa, nhưng họng súng đã hướng lên trên, và phát đạn bắn thẳng vào trần nhà.
Diệp Sát nắm lấy cổ tay Mick và đập mạnh vào chiếc rương bên phải, vì quá đau nên khẩu súng lục của Mick đã rơi xuống.
Diệp Sát giơ chân đá khẩu súng ra xa, trong khi Mick giơ nắm đấm giáng mạnh vào mặt Diệp Sát khiến Diệp Sát loạng choạng.
Diệp Sát liếm khóe miệng nứt toác, nghiêng đầu cười nói: “Nắm đấm của ngươi hình như còn chưa đủ nặng.”
Lời vừa dứt, Diệp Sát bất ngờ giơ chân đá mạnh vào bụng dưới của Mick.
Cảm nhận được bụng kịch liệt đau đớn, thân thể Mick lập tức cong như con tôm, quỳ rạp xuống đất.
Diệp Sát rút khẩu súng từ sau thắt lưng ra, chĩa vào đầu Mick và nói: "Bây giờ ngươi không có súng, nhưng ta thì có."
"Chờ một chút." Aegis do dự nắm lấy tay Diệp Sát nói: "Buông tha hắn a."
Diệp Sát nói: "Trên đời này, ngươi có thể tin tưởng người duy nhất là chính mình, thả hắn một lần, ngươi sẽ bị hắn phản bội lần thứ hai."
Aegis lại nói: "Dù sao đi nữa, anh ta đã chiếu cố ta rất tốt."
Diệp Sát nói: "Tốt a, dù sao người mà hắn phản bội là ngươi, ngươi có quyền quyết định, nhưng để tránh thêm rắc rối, đi kiếm sợi dây đến đây."
Aegis gật gật đầu, nhanh chóng tìm một sợi dây thừng trong nhà kho, trói Mick lại, sau đó nhét một miếng giẻ không biết từ đâu tìm được vào miệng anh ta.
Diệp Sát khoát tay nói: "Đi thôi, có lẽ ta biết rõ con gái của Công tước đang ở đâu rồi."
Aegis kích động nói: "Thật sao?"
Diệp Sát gật đầu và nói: "Đi với ta trước."
Hai người nhanh chóng rời đi, sau khi trở lại trong xe, Diệp Sát đưa bức ảnh cho Aegis và nói: "Hãy nhìn kỹ bóng lưng của cô gái."
Aegis nói: "Tất cả đều là màu đen."
Diệp Sát nói: "Hãy chú ý đến vị trí ở góc dưới bên phải, có gì ở đó không?"
Aegis nheo mắt và nói: "Trông nó giống như một chiếc xe đẩy với vài cái hộp trên đó."
Diệp Sát nói: "Xe đẩy, hộp, nơi giam giữ con gái của Công tước có lẽ là một nhà kho."
"Làm ơn." Aegis không nói nên lời: "Ngươi biết cái thành phố này có bao nhiêu nhà kho không?"
Diệp Sát nói: "Nhìn kỹ đi có một hình bóng dưới xe đẩy, nó không giống như một chiếc găng tay không?
Aegis nói: "Có cảm giác hơi giống, nhưng không phải đeo găng tay khi di chuyển đồ vật là bình thường sao?" Diệp Sát giải thích: "Thứ nhất, nhà kho chứa đầy đồ, có nghĩa là nó đang được sử dụng bình thường. Thứ hai, những kẻ bắt cóc giam giữ con gái của Công tước, mọi người không được ra vào nhà kho thường xuyên. Thứ ba, cái hộp này không phải là hộp các tông, trên đó có những đường thẳng đứng, đây hẳn là một cái hộp gỗ được đóng đinh.
Aegis gãi đầu, rồi nói: "Vậy à?"
Diệp Sát nói: "Dùng não đi, người ra vào không thường xuyên, hộp gỗ chống va chạm, nếu phải đeo găng tay mới vận chuyển được thì ngươi có thể liên tưởng đến cái gì? Rất đơn giản, một nhà kho để cất giữ những vật có giá trị."
Đồ có giá trị sẽ không phải thường xuyên di chuyển ra vào, không thể đựng trong thùng các tông, phải chống va đập, nhồi bằng rơm hoặc xốp, khi chạm vào đồ có giá trị phải đeo găng tay.
Diệp Sát nói: "Vì vậy, đây có thể là nhà kho riêng của một tư nhân phú hào, hoặc nhà kho giống như phòng triển lãm."
Aegis suy nghĩ một lúc và nói: "Có quá nhiều khả năng cho cái trước, còn cái sau, cái này thực sự là có một phòng triển lãm trong thành phố."
Diệp Sát nói: "Triển lãm là cái gì ?"
Aegis nói: "Đó chủ yếu là xương khủng long và hóa thạch cổ đại."
Diệp Sát nói: "Suy luận của ta không chắc chắn 100%, nhưng ít nhất thì cũng có khả năng, chúng ta đi xem trước đi.”
Aegis gật đầu nói: “Đi về phía trước, phòng triển lãm ở trên đường số 2 trung tâm, cách đây không xa.”
Diệp Sát gật đầu, dựa vào sự hướng dẫn của Aegis, hắn nhanh chóng tìm thấy phòng triển lãm.
Phòng triển lãm vắng tanh.
Thành phố Mất Trí Nhớ là một thành phố hỗn loạn, ai có thể rảnh rỗi để sống trong một thành phố như vậy và thậm chí đến thăm phòng triển lãm.
Trên thực tế, cửa phòng triển lãm đã đóng chặt, sau khi cạy cửa ra, trên sàn có một lớp bụi dày, hiển nhiên đã bị bỏ hoang lâu ngày.
Aegis ngửi được trong không khí mùi mốc meo, xua tay nói: "Xem ra đã lâu không có người ra vào nơi này, có phải tìm nhầm chỗ hay không?"
Diệp Sát cười nói: "Không ai ra vào, không phải vừa vặn giấu người sao?"
Aegis nói: "Có đạo lý, nhưng nếu như bọn cướp trốn ở chỗ này, thời điểm đi vào cũng nên lưu lại dấu chân a? Nơi này tro bụi quá dày rồi."
Diệp Sát rút súng ra và nói: "Có lẽ họ đã vào thông qua các lối đi khác, đi vào xem sao."
Diệp Sát vừa nói vừa đi về phía sâu của phòng triển lãm.
-o0o-
P/s: Đọc đến đây có bạn nào thắc mắc tại sao tin tức ngày hôm qua mà đến hôm sau có người lại nhớ được không? Đừng hỏi mình, mình cũng không biết đâu, hãy hỏi tác giả ấy haha. Có lẽ về sau tác giả sẽ giải thích chăng, chúng ta hãy đọc tiếp để tìm hiểu nhé ^^