Diệp Sát giơ súng lục lên, chĩa vào bóng đen đang rơi xuống và bóp cò liên tục, nhưng tốc độ của bóng đen nhanh đến mức nó liên tục tránh đạn, rồi dừng lại ở góc đường.
Tê!
Diệp Sát há hốc mồm, bóng đen hóa ra là một đứa trẻ to bằng cái đấu.
Đương nhiên, đó là một đứa bé zombie, toàn thân da xám xịt, miệng có mùi hôi thối, ánh mắt đờ đẫn, không có có bất kỳ suy nghĩ gì, chỉ hành động theo bản năng.
Khoảnh khắc tiếp theo, đứa bé zombie lại lao về phía trước.
Diệp Sát nhanh chóng bắn mấy phát, nhưng đứa bé zombie khác với zombie bình thường, tốc độ khá nhanh và không dễ bị bắn trúng, ngay sau đó, đứa bé zombie đã đánh vào người Diệp Sát.
Diệp Sát không vội, mặc dù ngực đau, nhưng nó cũng chỉ là một đứa bé, cho dù trở thành zombie thì thực lực cũng có hạn.
Diệp Sát đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy gáy của đứa bé zombie, sau đó đập đầu nó vào tường thang máy, đứa bé zombie trượt vào tường và ngã xuống đất, Diệp Sát liền lần nữa nâng lên họng súng.
Bang Bang!
Với hai phát súng gọn gàng, Diệp Sát đã bắn nổ tung đầu của đứa bé zombie, đứa bé zombie trên mặt đất co giật một lúc, rốt cục không động đậy được nữa.
Diệp Sát do dự, ngồi xổm xuống vuốt mắt đứa bé zombie nhắm lại(*).
Diệp Sát không đồng cảm với bất cứ ai, cũng không tin tưởng bất cứ ai, bởi vì bài học của kiếp trước đã cho Diệp Sát biết bản chất con người là gì, trên thế giới này, người duy nhất hắn có thể dựa vào là chính mình.
Bất quá, đối phương cũng chỉ là một đứa bé, lý luận về bản chất con người từ đâu mà có? Có chăng chỉ là đáng thương, mới sinh ra không bao lâu liền biến thành zombie.
"Nếu như muốn hận. . ." Diệp Sát nhìn thi thể đứa bé zombie nói: "Thì cần hận cái thế đạo chết tiệt này!"
Diệp Sát nói xong, liền mở cửa thang máy thoát hiểm, trực tiếp leo lên ra khỏi thang máy, bởi vì thang máy không thể di chuyển được nữa.
Cũng may, thang máy đã gần đến tầng dưới cùng, sau khi Diệp Sát ra khỏi thang máy thì đi xuống cầu thang bảo trì xuống phía dưới, sau đó cạy cửa thang máy, tiến vào tầng dưới cùng của viện nghiên cứu.
Sau khi tiến vào tầng dưới cùng của viện nghiên cứu, Diệp Sát hơi sửng sốt.
Phía sau thang máy có một thông đạo, trong thông đạo đó chất đống thi thể của một số zombie, tất cả đều bị nổ bay đầu, có hơn chục con.
Diệp Sát cau mày nói: "Xem ra có người nhanh chân đến trước rồi."
Những zombie này vốn nên chiếm cứ trong thông đạo, nhưng hiện tại đều đã chết sạch, hiển nhiên là có người tới đây giết bọn chúng.
Diệp Sát đứng dậy và nói: "Xem ra ta phải nắm chặt thời gian."
Diệp Sát nhanh chóng đi qua lối đi và bước về phía trước.
Trên thực tế, không có gì sai khi có người nhanh chân đến trước, ít nhất Diệp Sát nghĩ rằng những người này có thể được lý giải thành tiên phong, hoặc là bia đỡ đạn.
Điều duy nhất khiến Diệp Sát lo lắng là xác của những zombie này đều bị bắn vào đầu, trên đầu và thân đều có lỗ đạn.
Cái này đại biểu cho cái gì, tự nhiên là không cần nói cũng biết.
Đối phương có súng trong tay!
Súng không chỉ có tác dụng đối với zombie, mà đối với Diệp Sát cũng tốt, một khẩu súng trường có thể cho một người bình thường sức chiến đấu đáng kể, chỉ cần có đầy đủ đạn.
Diệp Sát vừa đi vừa suy nghĩ, nhưng hắn không hề cảm thấy vì vậy mà khiếp đảm, tiếp tục tiến về phía trước, mọi thứ trên đời này đều phải thử mới biết kết quả.
Một đường đi về phía trước, bởi vì zombie con đường phía trước đã bị quét sạch, Diệp Sát đi khá là thuận lợi, dọc đường cũng không gặp phải bất kỳ phiền phức gì.
Cũng không biết đi được bao lâu, Diệp Sát lại đột nhiên dừng lại sau khi đi qua một lối đi.
Bởi vì, có động tĩnh!
Diệp Sát chăm chú lắng nghe và mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gầm gừ trầm thấp của zombie, tiếng la hét của một số người và đồng thời có tiếng đạn bắn.
Thật dễ dàng để đoán những âm thanh này cùng đại diện cho điều gì.
Có chiến đấu!
Diệp Sát nhanh chóng chạy qua lối đi, sau đó trốn ở lối vào lối vào, ló đầu ra và nhìn ra ngoài.
"Hả?" Diệp Sát nhướng mày và nói: "Lại là đám gia hỏa này."
Diệp Sát thực sự biết những người đã chiến đấu với zombie, họ là những người trong toa số 7. Một Lâm Chi Đào đã chết , và những người còn lại là Cao Văn, Tần Úc, Ngô Lương Nhân, còn có Cam Lâm đều ở đó.
Thông đạo bên ngoài có một cây cầu sắt, không dài, chỉ có ba bốn mét, phía dưới cầu sắt là một cái thông đạo ngang dọc, hai bên đều bị zombie ngăn cản.
"Cứu, cứu với..."
Cam Lâm lớn tiếng kêu cứu, không hiểu vì lý do gì, những người khác đều đã đi qua cây cầu sắt và đến đầu bên kia, nhưng Cam Lâm lại ở dưới gầm cầu sắt, rõ ràng là vì một lý do nào đó nên bị rơi khỏi cây cầu sắt.
Ngô Lương Nhân và Tần Úc dùng súng trường bắn vào lũ zombie, Cao Văn nằm trên mép, cố gắng kéo Cam Lâm lên.
Tuy nhiên, thông đạo dưới cầu sắt cao chừng bốn mét, mặc dù hai người dùng hết sức duỗi cánh tay, nhưng đầu ngón tay vẫn còn cách một đoạn.
Tần Úc hét lên ở bên cạnh: "Tôi cần tìm thứ gì đó giống như một sợi dây."
Cao Văn nói: "Anh kêu tôi đi đâu tìm sợi dây?"
Tần Úc lập tức nghẹn lời, dây thừng mặc dù là đồ vật bình thường, nhưng nếu như không phải sớm chuẩn bị thì cũng không phải là muốn tìm liền có thể tìm được.
Ngô Lương Nhân nói: "Thử dùng súng xem sao."
Đột nhiên, Cao Văn nhanh chóng thả súng xuống, cố gắng để Cam Lâm bắt được nó, nhưng vẫn còn cách xa một chút, Cam Lâm đã nhảy hai lần nhưng vẫn không thể bắt được nó.
Cao Văn cau mày, lập tức cởi áo khoác, buộc vào súng rồi buông thõng xuống.
Lần này, Cam Lâm nhảy lên và chụp lấy bộ quần áo, nhưng...
Tê lạp một tiếng, bộ quần áo không chịu nổi sức nặng và bị xé toạc một phần.
Cao Văn nhìn quần áo rách nát, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, đột nhiên nói với Tần Úc và Ngô Lương Nhân: "Đừng bắn nữa, chúng ta đi thôi!"
Tần Úc và Ngô Lương Nhân kinh ngạc nói: "A?"
Cao Văn nghiêm nghị nói: "Đã không cứu được rồi, nếu đã như vậy thì lãng phí đạn làm gì? Phía trước còn không biết có nguy hiểm gì hay không, bây giờ dùng hết đạn, sau này nên làm sao bây giờ?
Ngô Lương Nhân đồng dạng là nhân vật tàn nhẫn, sau khi nghe xong lập tức thu súng lui về phía sau.
Tần Úc thì do dự.
Cao Văn tiếp tục nói: "Hơn nữa, mang theo người phụ nữ này có ích lợi gì? Ngoại trừ tốn sức chăm sóc cô ấy, cô ấy có thể giúp được gì? Chết thì chết thôi!"
Cao Văn không cố ý hạ giọng, người bên dưới nghe thấy rõ ràng lập tức mắng mỏ gay gắt: "Cao Văn, đồ khốn, thằng súc sinh, mày chết không yên lành."
Cao Văn hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi trước hết cố cứu lấy chính mình a, ta có chết không yên lành hay không còn tùy thuộc vào tương lai, nhưng ngươi sẽ chết ngay bây giờ."
Sau khi Cao Văn nói xong, gã ta dẫn đầu và đi về phía lối đi bên cạnh, Ngô Lương Nhân không chút do dự đi theo, Tần Úc không đành lòng nhìn Cam Lâm, nhưng cuối cùng, y không chọn ở lại mà đi theo bước chân của Cao Văn.
Đây là mạt thế!
-o0o-
P/S: (*) Dịch đến đoạn này, tâm tình mình hơi sao động một chút, mạt thế, đáng thương và cũng đáng buồn.