Mục lục
Đoàn Tàu Tử Vong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thi thể của tên lưu manh vẫn đứng đó, nhưng đầu cứ như vậy rớt xuống, trên cổ có một đường máu, cực kỳ nhẵn nhụi, không một con dao sắc bén nào có thể cắt được mặt cắt nhẵn nhụi như vậy.

Thậm chí, trên vết thương chỉ có vài vệt máu li ti thay vì phun ra, quả thực là phản vật lý học.

Mọi người trong toa xe đều sững sờ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Trong toa Đoàn tàu tử vong nghiêm cấm đánh nhau, ai không nghe lời khuyên can sẽ bị trừng phạt rất nặng."

Thanh âm thần bí vang lên bên tai mọi người, mọi người không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Hình phạt khủng khiếp?

Tử vong!

Diệp Sát thờ ơ kéo xác chết, sau đó mở cửa kính toa xe, ném xác chết ra ngoài, đương nhiên còn có cả cái đầu lăn sang một bên.

Những người khác trong toa xe có chút kinh hãi nhìn Diệp Sát, quá mức lãnh đạm, rõ ràng là thi thể, nhưng Diệp Sát lại ném ra ngoài giống như ném ra giấy gói đồ ăn vặt.

Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Diệp Sát im lặng quay trở lại góc và tiếp tục ăn.

Trên xe không ai có đồ ăn, nhìn thấy Diệp Sát nhai nuốt, bọn họ đều cảm thấy bụng sôi ùng ục, nhưng không ai dám xin thức ăn của Diệp Sát?

Trong yên lặng, thời gian từng chút một trôi qua, trên số người toa xe cũng dần dần tăng lên.

Trong số này có một số người vốn đã cường hãn, chẳng hạn như quân nhân, võ sĩ, thậm chí có một số vũ sư, chỉ cần làm những nghề có thể bồi dưỡng thể lực, đến lúc tận thế vẫn sẽ có một ít ưu thế.

Tất nhiên, có một số nhân tài đặc thù, Diệp Sát nhìn thấy một thanh niên mập mạp, có vẻ như vừa mới trưởng thành, bên hông treo một đống chai thủy tinh và trái cây đóng hộp.

Đó không phải là thức ăn, mà là bom, tất cả đều là bom tự chế.

Vào ngày thứ ba, thanh âm thần bí lại xuất hiện, như trong ký ức của Diệp Sát, thanh âm thần bí xuất hiện lần nữa, thông báo Đoàn tàu tử vong sẽ chính thức khởi hành sau 12 giờ nữa, đồng thời thông báo vị trí của sân ga Đoàn tàu tử vong.

Với vị trí cụ thể của sân ga, việc lên Đoàn tàu tử vong thực sự dễ dàng hơn nhiều, một số người may mắn tình cờ ở gần đó thì không cần phải băng qua những con đường đầy zombie.

Diệp Sát một mực rất trầm mặc, lên Đoàn tàu tử vong chỉ là bắt đầu, mặt sau mới thật sự là khảo nghiệm.

Trong 12 giờ, Diệp Sát không biết nhiều về tình hình trong những toa xe khác, nhưng số người trên toa xe số 7 đã lên tới 37 người, điều này khiến toa xe khá rộng rãi trông có vẻ hơi đông đúc.

Mãi đến nửa đêm, Đoàn tàu tử vong mới bắt đầu từ từ chuyển bánh, có hai người đàn ông đến chậm một bước lập tức hô to đuổi theo đoàn tàu.

Nhưng, vô dụng.

Phốc, phốc!

Khi họ đến gần đoàn tàu và cố gắng tìm cách bước vào Đoàn tàu tử vong, đầu họ bay lên, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.

Quy củ chính là quy củ, không ai được phép lên Đoàn tàu tử vong dù trễ một giây.

Đồng thời...

"Hoan nghênh mọi người lên Đoàn tàu tử vong, ta sẽ dẫn dắt các ngươi đi trên con đường sinh tồn."

"Đoàn tàu tử vong sau sáu giờ nữa sẽ đến Bất Dạ Thành."

"Tuyên bố nhiệm vụ: Tiến về Bất Dạ thành tìm kiếm Thuốc gien hoàng kim, hành khách kiếm được Thuốc gien hoàng kim mới có thể leo lên Đoàn tàu tử vong một lần nữa."

"Ba hành khách đầu tiên lên Đoàn tàu tử vong sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt."

Khoảnh khắc Đoàn tàu tử vong rời sân ga, thanh âm thần bí lại vang lên.

Vừa dứt lời, trong toa xe truyền đến rất nhiều nghị luận, tựa hồ cực kỳ ồn ào.

Đây là cái tên thành phố chưa ai từng nghe qua, có thành phố nào được mệnh danh là Bất Dạ Thành không? Hay thành phố nào là biệt danh của Bất Dạ Thành?

"Mọi người, xin yên lặng..." Lúc này, một người mặc âu phục đứng lên hô: "Xin mọi người suy nghĩ kỹ, ngày tận thế đột nhiên giáng lâm đã thuộc vào phạm trù siêu nhiên, mà đoàn tàu này tồn tại hiển nhiên là vượt qua nhận thức của con người, đúng không?"

Những người xung quanh dần dần yên tĩnh lại, đúng là những gì đang xảy ra bây giờ đã vượt qua cái gọi là lẽ thường. Một khi đã như vậy, lại phát sinh thêm sự tình thần kỳ thì cũng không đáng kỳ quái, không phải sao?

Người đàn ông mặc âu phục tiếp tục: “Để sống sót, chúng ta chỉ có thể làm theo những gì tên đó nói…”

Có người xen vào: “Tên đó muốn chúng ta xuống tàu và tìm kiếm những thứ chết tiệt đó, nếu Bất Dạ Thành khắp mọi nơi đều có lũ zombie thì sao? Chết tiệt, ta không muốn rời khỏi đây."

“Ta khuyên ngươi tốt nhất là nên rời đi.” Nam nhân mặc đồ thể thao lúc trước gặp qua tên kia lưu manh đã chết kia lên tiếng nói: “Nếu ngươi cưỡng ép lưu lại thì đoàn tàu này sẽ giết ngươi, không tin, ngươi có thể thử xem.”

Người đàn ông mặc âu phục nói: "Cho nên chúng ta phải đoàn kết, chỉ cần đem lực lượng mọi người kết hợp lại, nhất định có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, những zombie kia cũng không phải đáng sợ như vậy, chúng ta bây giờ chẳng phải vẫn còn sống sao?"

Người đàn ông mặc âu phục nói rất mê hoặc, rất nhiều người bị y kích động, âm thầm gật đầu.

Người đàn ông mặc âu phục nói tiếp: "Bây giờ, ta hy vọng mọi người có thể lấy ra những thứ hữu ích, vũ khí, nước, thức ăn, chúng ta chia đều, một cá nhân không thể sống sót sau thảm họa này, giúp đỡ người khác là giúp đỡ chính mình."

Phần lớn mọi người vẫn còn do dự, nhưng có người bị người đàn ông mặc âu phục lay động mà lấy hết đồ đạc, có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, trong bản chất con người, sự phục tùng mù quáng cũng là một trong số đó.

Xét cho cùng, con người là sinh vật quần cư và luôn muốn đi theo bầy đàn.

Tuy nhiên, Diệp Sát càng ngưỡng mộ người đàn ông mặc âu phục hơn, miệng lưỡi của gia hỏa này thực sự rất giỏi, làm người hoài nghi có phải hay không y là bán hàng đa cấp.

Sau một thời gian, hầu hết mọi người đều chọn tin tưởng người đàn ông mặc âu phục và thành lập một đội, chỉ có một số người chọn đứng ngoài cuộc, và Diệp Sát là một trong số đó.

Người đàn ông mặc âu phục đi đến trước mặt Diệp Sát với nụ cười trên môi và nói: “Người em trai này…”

“Cút ngay.” Trước khi đối phương nói xong, Diệp Sát đã lạnh lùng nói: “Chớ chọc ta."

Người đàn ông mặc âu phục trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ xấu hổ, nhìn thấy Diệp Sát nhắm mắt lại, căn bản không có ý định nói chuyện, chỉ có thể lựa chọn rời đi.

Những người khác trừng mắt nhìn Diệp Sát, từ góc độ của họ mà nói, Diệp Sát không muốn tham gia tất nhiên là ích kỷ, bởi vì hắn không muốn đóng góp đồ đạc, Diệp Sát có đồ ăn và rất nhiều trang bị.

Chỉ có Diệp Sát cười lạnh trong lòng, những kẻ ngốc này sẽ sớm hiểu rằng trong những ngày cuối cùng khi nền văn minh sụp đổ, tất cả mọi người là địch nhân.

Ở kiếp trước, Diệp Sát từng chứng kiến ​​cảnh đồng bọn rút dao chém nhau để tranh miếng bánh mì, thậm chí chỉ vì tranh miếng bánh mà người đàn ông rút súng bắn nát đầu vợ mình.

Quan trọng nhất, Diệp Sát đã tự mình trải nghiệm.

Bạn đồng hành? Nó không tồn tại, nếu không tại sao hắn lại quay trở lại trước khi tận thế?

Lập nhóm?

Diệp Sát lại cười lạnh trong lòng, rồi sẽ xem lũ ngu ngốc các người chết như thế nào.

Bởi vì, đây là tận thế a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK