Rầm, Rầm!
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, sau đó có người hét lên: "Aegis, cái tên vương bát đản, ta biết ngươi đang ở bên trong, ta đã thấy ngươi đi vào, ngươi đã nợ ba tháng tiền thuê nhà ..."
Diệp Sát liếc nhìn Aegis, nói : "Ngươi tính toán thật tốt."
Aegis gượng cười nói: "Đây nhất định là trùng hợp, tuyệt đối."
Diệp Sát hừ lạnh một tiếng, đánh chết cũng không tin Aegis không phải cố ý mời hắn về nhà.
Cũng may ít nhất Aegis có trí nhớ là thật, chỉ cần có thể lấy được tin tức, những thứ khác đều không trọng yếu.
Diệp Sát lắc đầu, đi tới và mở cửa, có một người phụ nữ với khuôn mặt hung dữ ở cửa, Diệp Sát nói thẳng: "Y nợ cô bao nhiêu?"
Diệp Sát vừa nói vừa yêu cầu Aegis đưa chiếc ba lô cho mình, lấy ra một xấp tiền.
Diệp Sát không kiếm được nhiều tiền, nhưng hắn đã giành được rất nhiều tiền thưởng từ cuộc thi săn cáo, số tiền này đủ để trả tiền thuê nhà.
Sau khi trả tiền và tiễn bà chủ đi, Diệp Sát nhìn Aegis và nói: "Ngươi bây giờ thiếu nhất không phải tiền rồi a?"
Aegis cười làm lành nói: "Yên tâm, ta sẽ trả, nhất định sẽ trả lại."
Diệp Sát nói: "Tiền bạc không quan trọng, bây giờ hãy nói về nơi ngươi đã trốn đi, chúng ta phải tìm ra chỗ ấy..."
"Chờ một chút." Aegis nhanh chóng ngắt lời Diệp Sát: "Ta thật cao hứng khi ở trong thành phố này tìm thấy người giống như mình, điều đó có nghĩa là ta có một người bạn đồng hành, nhưng chỉ vậy thôi."
Diệp Sát nói: "Có ý gì."
Aegis nói: "Ý ta là, nếu ngươi có thể cho ta biết về những gì đang diễn ra như thế nào, ta thật cao hứng, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm kiếm nơi đó."
Diệp Sát nói: “Vì sao? Ngươi nếu muốn biết sao lại thế này, đại biểu ngươi rất tò mò, không phải sao?”
Aegis gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng lúc đó có rất nhiều người đuổi theo ta, mang theo chó và súng, tại sao họ lại đuổi theo ta? Ngươi có nghĩ ta lúc đầu rất có thể đã bị những người đó bắt giam không?"
Diệp Sát nói: " Đánh giá từ thông tin ngươi cung cấp, khả năng ngươi bị bắt giam quả thực rất cao."
Aegis nói: "Đã như vậy tại sao ta lại phải trở về ? Làm ơn, ta vất vả biết bao mới thoát ra được, lại chạy trở về để những người đó bắt ta sao ? Ta mới không để bụng những người đó vì cái gì giam cầm ta, dù sao ta hiện tại sống cũng khá tốt.”
Diệp Sát nói: "Tốt đến mức thậm chí không thể trả tiền thuê nhà?"
Aegis lập tức nghẹn lời, sau đó lắc đầu nói: "Dù sao ta cũng không có ý định đi tìm nơi đó."
Diệp Sát nói: "Nhưng ta muốn đi, đồng thời, ngươi tựa hồ cũng không có tư cách cự tuyệt ta."
Diệp Sát vừa nói vừa rút súng ra chĩa vào Aegis khi hắn nói.
Aegis gượng cười nói: “Chúng ta có thể nói chuyện mà không có súng được không?”
“Được.” Diệp Sát đột nhiên giơ nắm đấm lên, đập xuống bàn cà phê bằng gỗ, đập vỡ một góc bàn cà phê và nói: “Nếu ngươi thích sử dụng nắm đấm, ta cũng có thể thỏa mãn ngươi."
Aegis thống khổ nói: "Ngươi tại sao phải tìm phiền toái cho mình ?"
Diệp Sát nói: "Đó là việc của ta, ngươi chỉ cần biết rõ chính mình chỉ có thể hỗ trợ là được."
"Được rồi, được rồi, được rồi, vì mục đích trả tiền thuê nhà cho ta." Aegis nói: "Nhưng vấn đề là ta không biết nơi đó ở đâu."
Diệp Sát nhìn vào thời gian và nói: "Ta thực sự bị bệnh, căn bệnh rất nghiêm trọng, sau khoảng mười phút, ta sẽ mất kiểm soát tay phải của mình và có thể làm một số việc mà ta không chắc chắn.”
"Được rồi!” Aegis nói: “Để ta suy nghĩ, để ta suy nghĩ đã."
Aegis đi tới đi lui trong phòng khách, thời gian trôi qua, khi đã gần mười phút, Diệp Sát mở chốt an toàn của súng lục.
"Chờ một chút, ta nghĩ ra rồi." Aegis từ trong ngăn kéo lấy ra một tập hồ sơ, đặt ở trước mặt Diệp Sát, nói: "Đây là một phần ủy thác."
Diệp Sát nói: "Điều ta muốn biết thì có liên quan gì?"
Aegis nói: "Trước tiên nghe ta nói, con gái nhỏ của Công tước Clark đã bị bắt cóc, ông ta cần chuyên gia đàm phán đi đàm phán. Chỉ cần đem con gái nhỏ của ông ta trở về thì nguyện ý trả thù lao kếch xù."
Diệp Sát nói: "Đầu của Công tước đó bị vô nước à?"
Aegis nói: "Tại sao?"
Diệp Sát nói: "Một người bình thường sẽ thuê một chuyên gia đàm phán như ngươi à?"
Aegis đảo mắt, sau đó nói: "Chậc, ủy thác này không phải cho ta, mà là cho tất cả những người đàm phán trong thành phố. Ai có thể đưa con gái nhỏ của ông ta trở về an toàn sẽ được năm triệu. Bất kể có giết được bọn bắt cóc hay không thì ông ta sẽ đưa toàn bộ số tiền chuộc xem như thù lao. "
Diệp Sát nói: "Câu hỏi cũ, liên quan gì đến ta."
Aegis nói: "Ta thật sự không nhớ rõ nơi đó là nơi nào, nhưng ta nhớ rõ thời điểm khi chạy trốn, ta đi ngang qua một cái sân lớn, thậm chí sân trong còn được trang trí bằng một mê cung nhỏ làm từ những bức tường cây bụi. Thật trùng hợp, Công tước Clark ở đó, là một lâu đài cổ lớn. "
Diệp Sát nói: "Cho nên, ngươi hoài nghi ông ta?"
Aegis cười khổ nói: "Ta căn bản không có hoài nghi ông ta, nhưng ta lại không nghĩ ra được manh mối nào cả."
Diệp Sát suy nghĩ một lúc và nói: "Ngươi không phải cố ý lừa ta để kiếm tiền cho ngươi chứ?
Aegis vội vàng nói: "Không, tuyệt đối không, ta làm sao dám lừa ngươi."
Diệp Sát im lặng một lúc, hắn cảm thấy Aegis có thể là mấu chốt giải khai Thành phố Mất Trí Nhớ, mà lại, Diệp Sát không còn chỗ nào khác để đột phá.
Diệp Sát hạ quyết tâm, nói: "Vậy chúng ta đi xem một chút, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu không có phát hiện gì thì ngươi liền gặp xui xẻo."
Aegis sợ run cả người, cảm giác chính mình dẫn sói vào nhà, kẻ trước mắt này vậy mà đã xử lý rồi sáu tên cướp, há không có nghĩa là gia hỏa này còn nguy hiểm hơn?
Diệp Sát đứng dậy, thu dọn đồ đạc của mình và nói: “Đi thôi, còn đứng đó làm gì?”
Aegis nhanh chóng đồng ý, cùng Diệp Sát bước ra khỏi phòng.
Sau khi trở lại đường phố, Diệp Sát nói: "Chúng ta nên làm gì bây giờ? Đi đến lâu đài của Công tước đó?"
Aegiss cười khan nói: "Đi cũng vô ích, sẽ không cho chúng ta vào đâu, đi thôi, chúng ta phải tìm ra bọn cướp. Công tước Clark không quan tâm đến quá trình, mấu chốt là mang cô con gái nhỏ của ông ấy trở về."
Diệp Sát nói: "Nếu Công tước đã không thiếu tiền, kỳ thực trực tiếp giao tiền không phải tốt hơn sao?"
Aegis nói: "Ta có nghe nói qua chuyện này. Công tước Clark là người có thế lực ở thành phố này, giàu có lại có những kẻ liều lĩnh dưới trướng. Vì vậy, ban đầu ông ta không tin sẽ có người dám bắt cóc con gái ông ta. Nhưng khi những kẻ bắt cóc gọi điện đến thì phi thường phách lối."
Diệp Sát nói: "Sau đó thì sao?"
Aegis nói: "Sau đó, ngày hôm sau ông ta nhận được đôi tai của cô con gái nhỏ."
Diệp Sát nhíu mày nói: "Vậy bây giờ kỳ thực đã không đơn thuần chỉ là bắt cóc, phải không?
Aegis gật đầu và nói, "Sau khi đưa lỗ tai thì những kẻ bắt cóc sẽ không tin được nữa rồi. Công tước Clark lo lắng đứa con gái nhỏ của mình đã bị giết. Tuy nhiên, nếu những kẻ bắt cóc thực sự có ý định giết cô bé, thứ được gửi đến là xác chết chứ không phải đôi tai."
Diệp Sát đột nhiên nói: "Cho nên, vấn đề bây giờ là, trước khi thương lượng hoặc giải cứu, chúng ta phải tìm ra kẻ bắt cóc đúng không? "