Mục lục
Đoàn Tàu Tử Vong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Sát buông dây cung, mũi tên xuyên qua mái nhà bắn xuống.

Tuy nhiên, khoảnh khắc mũi tên xuyên qua mái nhà, bóng đỏ mãnh liệt lóe lên và tránh được nó trước, mũi tên xuyên thấu ngay lập tức bị cắm trên mặt đất.

“Hả?” Diệp Sa trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nói: “Gia hỏa này cũng có đạo cụ tương tự sao?”

Mũi tên kia cũng không nên gọi là tránh đi, bởi vì đối thủ đã hoàn toàn ngay khi Diệp Sát vừa buông lỏng dây cung đã né tránh, như thể anh ta biết Diệp Sát sẽ bắn một mũi tên.

Cùng lúc đó, sau khi bóng đỏ tránh mũi tên xuyên thấu, lập tức giơ tay bắn về phía mái nhà.

Bang, bang, bang...

Tiếng súng vang lên, Diệp Sát chạy thật nhanh rồi lăn xuống cuối phòng.

“Hô.” Diệp Sát hít sâu một hơi nói: “Không nghĩ tới, nhanh như vậy đã đụng phải cao thủ rồi."

Một lúc sau, Diệp Sát lại đứng lên, chậm rãi dựa vào tường quan sát bóng đỏ.

Bóng đỏ lúc này lui về phía góc tường, có vẻ rất cảnh giác.

Diệp Sát cố gắng giương cung nhắm vào đối thủ, nhưng bóng đỏ không hề di chuyển.

Diệp Sát cau mày, gia hỏa này đã có thể tránh được những mũi tên trước, có vẻ như gã ta cũng có đạo cụ tương tự như kính bảo hộ Tinh diệu, có thể xác định vị trí của mình.

Tuy nhiên, khi đối thủ bắn về phía mái nhà, anh ta đã bắn không chính xác đường chạy của Diệp Sát, bây giờ hắn giương cung lên nhắm nhưng đối thủ không phản ứng gì, giống như anh ta không biết vị trí của mình.

Diệp Sát do dự một lúc, rồi buông dây cung.

Mũi tên xuyên thấu lại bắn xuyên qua bức tường và hướng thẳng về phía đối thủ.

Bóng đỏ di chuyển nhanh chóng vào lúc mũi tên xuyên qua bức tường, cho dù như thế, bả vai vẫn bị mũi tên lướt qua trực tiếp chảy ra một vết máu, máu đỏ tươi lập tức chảy ra.

Sự nghi ngờ của Diệp Sát ngày càng mãnh liệt, gia hỏa này một hồi có thể dự phán công kích của mình trước, một hồi lại căn bản hoàn toàn không biết phương hướng của mình, anh ta đang làm cái quái gì vậy?

Diệp Sát đang thắc mắc, sau đó đột nhiên nhìn vào bức tường và đột nhiên hiểu ra.

“Thì ra là thế!” Hai mắt Diệp Sát sáng lên, nói: “Là tiếng bước chân!”

Phòng ở làm bằng gỗ, cửa chính có bậc thang bằng gỗ, cửa hành lang hai bên, mái nhà cũng bằng gỗ, tiếng cót két khi bước lên phát ra rất thẳng, đối phương nghe thanh âm liền có thể đại khái phân biệt ra mình ở vị trí nào rồi

Tuy nhiên, khi mình đứng yên, bên kia không còn xác định được vị trí của mình.

Thấy vậy, Diệp Sát không chút do dự, lập tức giương cung lắp tên, bắn về phía ngôi nhà một lần nữa.

Phốc!

Mũi tên xuyên thấu xuyên qua bức tường và tiếp cận đối thủ, trực tiếp một tiễn đâm thủng cánh tay trái của bóng đỏ.

Bóng đỏ nhanh chóng bổ nhào về phía mặt đất, sau đó chạy vội về phía trước, định lao ra khỏi cửa.

Diệp Sát hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi làm sao có thể dễ dàng chạy trốn như vậy?"

Diệp Sát một lúc cầm lấy ba mũi tên, chạy nhanh theo bóng đỏ, đồng thời kéo dây cung liên tục, lại là ba mũi tên liên tiếp, xuyên tường bắn về phía đối thủ.

Đáng tiếc đối thủ rõ ràng là lão luyện, lại còn chạy thành hình chữ S, đồng thời không ngừng đứng thẳng thân thể cùng thấp cúi người khiến Diệp Sát không thể nhắm chính xác, cả ba mũi tên đều trượt.

Sau một khắc, bóng đỏ xoay người nhảy ra khỏi cổng, Diệp Sát cũng từ trong ngõ phụ lao ra.

Hai người cuối cùng đã gặp nhau và nhìn nhau.

Sửng sốt một hồi, Diệp Sát cười nói: "Thì ra là ngươi."

Diệp Sát biết đối phương, bởi vì đối phương cũng ở toa xe số 7.

Đồng thời, Diệp Sát khá ấn tượng với thanh niên trước mặt mình.

Diệp Sát lần đầu tiên lên Đoàn tàu tử vong, khi bước vào Đoàn tàu tử vong, hai người đàn ông và một phụ nữ đã ngồi ở toa số 7, và người đàn ông trước mặt hắn là một trong số họ.

Ở độ tuổi hai mươi, anh ta mặc một bộ đồ thể thao màu trắng đơn giản, nhưng không có dấu vết của màu xám hay máu thây ma trên bộ đồ thể thao đó.

Khi đó Diệp Sát mới biết, thanh niên trước mắt này hoặc là may mắn đến nữ thần may mắn cũng ghen ghét, hoặc là anh ta mạnh, rất mạnh.

Ngay bây giờ, có thể chứng minh thanh niên trước mặt hắn thuộc về người sau.

Diệp Sát nghiêng đầu nói: "Ta nhớ rõ, ngươi hình như gọi là Bạch Tử Lăng?"

Diệp Sát mơ hồ nghe được trên toa xe có người gọi người trước mặt tên này.

Bạch Tử Lăng liếc nhìn Diệp Sát, sau đó nhìn mũi tên nhô ra khỏi vai, vặn mũi tên ra, dùng sức rút nó ra và ném nó xuống đất.

“Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi là một kẻ nguy hiểm.” Bạch Tử Lăng nhìn Diệp Sát và nói: “Bởi vì, ngươi cho ta một cảm giác khác với những người khác.”

Diệp Sát cười nói: "Ngươi cùng những phế vật kia không giống nhau."

"Cám ơn lời khen." Bạch Tử Lăng nói: "Đáng tiếc, hiện tại chúng ta nhất định một người phải chết..."

Bạch Tử Lăng còn chưa nói xong, đột nhiên xuất thủ, vung tay về phía trước. Một phi đao to bằng nửa lòng bàn tay bay ra khỏi tay Bạch Tử Lăng.

Lần tấn công này rất đột ngột, Bạch Tử Lăng lợi dụng cuộc trò chuyện để thu hút sự chú ý của Diệp Sát, và bất ngờ phát động công kích.

Khoảng cách bảy, tám mét, hai phi đao cơ hồ là lập tức tới, may mà Diệp Sát tố chất phi phàm làm cho năng lực phản ứng của hắn nhanh đến đáng sợ, trước khi phi đao tới, Diệp Sát theo bản năng ngã thân thể lui về phía sau.

Mặc dù vậy, Diệp Sát không thể tránh được cả hai thanh phi đao.

Phốc!

Một phi đao bay ra lướt qua mặt Diệp Sát và cắm vào bức tường phía sau, trong khi thanh còn lại được cắm vào vai Diệp Sát.

Diệp Sát kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống đất, sau đó như lý ngư đả đỉnh(*) từ dưới đất lật lên.

(*) Một động tác trong võ thuật Trung quốc, khi nằm trên mặt đất, sau đó dùng lực tay, chân, lưng để bật dậy.

Ngay khi đứng dậy, Diệp Sát đã rút Bụi Gai Bạc ra khỏi bao, nhanh chóng bóp cò về phía Bạch Tử Lăng.

Phanh, phanh, phanh. . .

Tiếng súng nổ liên tiếp, Bạch Tử Lăng nhanh chóng chạy sang một bên, và nhanh chóng trốn trong con hẻm giữa hai ngôi nhà gỗ.

Diệp Sát không để ý đến vết thương trên vai, lập tức đuổi theo về phía trước, giẫm lên tường nhảy lên mái nhà, sau đó giẫm lên mái nhà đuổi về phía sau nhà.

Nhưng không có ai!

Diệp Sát không khỏi sửng sốt, hắn nhảy qua tường và mái nhà chỉ để đuổi kịp đối phương bên kia tòa nhà nhanh hơn, nhưng hiện tại không có ai? Bạch Tử Lăng có thể chạy nhanh như vậy không?

Không, không thể!

Diệp Sát không nghĩ tới tốc độ của Bạch Tử Lăng có thể nhanh như vậy, cho nên đáp án chỉ có một, gia hỏa kia còn ở trong ngõ nhỏ.

Diệp Sát ngay lập tức chạy đến một bên con hẻm, nhưng ngay khi hắn thăm dò, Bạch Tử Lăng đột nhiên nhảy lên, nắm lấy mắt cá chân của Diệp Sát và kéo hắn ra khỏi mái nhà.

Ầm!

Diệp Sát ngã thẳng xuống đất, còn chưa kịp kêu lên đau đớn, Bạch Tử Lăng đã lao tới, đầu tiên đá súng Bụi Gai Bạc trong tay Diệp Sát ra xa, sau đó đấm mạnh vào người Diệp Sát.

Diệp Sát quay đầu sang một bên, giơ tay lên đỡ, chặn cú đấm của Bạch Tử Lăng, sau đó dùng đầu gối húc vào eo Bạch Tử Lăng, đẩy Bạch Tử Lăng ra xa. Khoảnh khắc tiếp theo, Diệp Sát đứng dậy, hai người đồng thời lao về phía nhau, trực tiếp đánh tay đôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK