Mục lục
Đoàn Tàu Tử Vong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi đám người Cao Văn hoàn toàn đi qua lối đi và bóng dáng của họ hoàn toàn biến mất, Diệp Sát do dự một lúc rồi đột nhiên bước ra khỏi lối đi và đi lên cây cầu sắt.

Cam Lâm đã tuyệt vọng, cô không thể tự mình nhảy lên cây cầu sắt, và cô không có bất kỳ vũ khí nào ngoại trừ một khẩu súng lục và một vài viên đạn trong tay, cô không thể chống lại lũ zombie đến từ cả hai phía.

Chết chắc.

Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Cam Lâm.

Lúc này, thanh âm của Diệp Sát đột nhiên vang lên: "Chúng ta lại gặp nhau."

Cam Lâm ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia oán hận nói: "Là ngươi! Ngươi cũng tới đây làm gì? Đến xem trò cười của ta sao? "

Khi có người đột nhiên xuất hiện, Cam Lâm vẫn còn một tia hy vọng trong lòng, nhưng sau khi nhìn rõ đó là Diệp Sát, Cam Lâm đã tuyệt vọng.

Trước đây hai bên đã xảy ra mâu thuẫn, mấy người bọn họ còn mưu toan cướp đoạt nguồn thức ăn và nguồn nước của Diệp Sát, bây giờ hai người gặp nhau, Diệp Sát không bỏ đá xuống giếng cũng không tệ rồi, làm sao lại cứu mình?

Tia hy vọng mà Cam Lâm vừa mới thắp lên đã vụt tắt.

Nhưng vào lúc này, Diệp Sát đột nhiên treo ngược hai chân lên cầu sắt, thân thể ngã về phía sau, trực tiếp treo ngược, vươn tay về phía Cam Lâm.

Cam Lâm không khỏi sửng sốt.

Diệp Sát nói: "Làm sao? Muốn chết phải không?"

Cam Lâm hoàn hồn, lập tức nắm lấy tay Diệp Sát. Ngay sau đó, Diệp Sát ngả người ra sau, kéo Cam Lâm lên rồi chạm vào mông Cam Lâm, đem người đưa trên cầu sắt.

Cam Lâm nhìn Diệp Sát leo trở lại cây cầu sắt bằng cách nắm lấy lan can, không khỏi hỏi: "Tại sao ngươi lại cứu ta? Ngươi tốt như vậy sao?"

Diệp Sát là người tốt?

Cam Lâm không ngu ngốc như vậy, nếu người đàn ông trước mặt cô thực sự là một người tốt thì hắn đã cho họ thức ăn và nước lần trước.

Diệp Sát nói: "Cứu ngươi là có lý do, đương nhiên, một người vô dụng không đáng để ta cứu, đi thôi, trước hết tìm một chỗ an toàn."

Khi Diệp Sát nói, hắn đi qua cây cầu sắt và đi vào lối đi đối diện.

Sau khi Cam Lâm do dự một lúc, cô đi theo.

Diệp Sát vừa đi vừa nói: "Các ngươi không giúp đỡ lẫn nhau sao? Tại sao họ lại bỏ ngươi lại?"

Cam Lâm đột nhiên đỏ mặt, nhớ lại những gì cô ấy đã nói trước đó, cô ấy không thể không cảm thấy mình thật ngu ngốc, cố gắng tin tưởng vô ích cái gọi là bạn đồng hành của mình, để sống, vì chính mình, bất cứ ai cũng có thể làm bất cứ điều gì.

Diệp Sát đột nhiên dừng lại, nhìn nghiêng về phía Cam Lâm và nói: "Ngươi không phải muốn thành lập một đội sao? Ta sẽ thành lập một đội với ngươi."

Cam Lâm hoàn toàn bối rối, không thể hiểu ý của Diệp Sát, không thể nhịn được nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Diệp Sát cười nói: "Ngươi là tới tìm Thuốc gien hoàng kim sao? Ta có thể nói cho ngươi rất rõ ràng, trong viện nghiên cứu này xác thực có Thuốc gien hoàng kim, nhưng chỉ có một lọ. Như vậy, bốn người các ngươi người làm sao phân?"

Cam Lâm nói: "Bọn hắn đã vứt bỏ ta rồi."

Diệp Sát nói: "Ngươi có thể quay lại tìm họ."

Cuối cùng Cam Lâm cũng hiểu ý tứ Diệp Sát, hừ lạnh một tiếng nói: "Bốn người làm sao chia? Ngươi là muốn cho ta đi ly gián bọn chúng, sau đó đục nước béo cò?"

Diệp Sát nói: "Đúng, dù sao các ngươi ai cầm thì những người khác cũng sẽ không hài lòng, đã như vậy, không bằng do ta đem đi đi."

Cam Lâm hỏi ngược lại: "Nghe ý tứ của ngươi, ngươi đương nhiên sẽ không đem Thuốc gien hoàng kim cho ta, đã như vậy, ta tại sao phải giúp ngươi ?"

"Bởi vì ta cứu ngươi?" Diệp Sát nghiêng đầu và nói: "Ừm, đây không phải là lý do, nhưng ngươi vẫn có lý do để làm những gì ta nói, nếu không, với khả năng của ngươi, ngươi sẽ không thể rời khỏi đây."

Cam Lâm nói: "Con đường đi qua khi đến đây thì những zombie đó đã bị quét sạch và tiêu diệt từ lâu."

Diệp Sát cười và nói: "Ta xin lỗi, khi ta đến thì thang máy đã bị hỏng rồi."

Sắc mặt Cam Lâm lập tức biến đổi.

Trên thực tế, nếu thang máy bị hỏng thì có thể sử dụng lối đi bảo trì thang máy để leo ra ngoài. Tuy nhiên, Cam Lâm rõ ràng là không biết điều này, hoặc người bình thường làm sao có thể quan tâm đến cấu trúc của thang máy?

Diệp Sát cũng là vì kiếp trước đã trải qua rất nhiều kinh nghiệm

Cam Lâm do dự một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta có thể trở về đội, không cần ở bên cạnh ngươi"

Diệp Sát gật đầu và nói: "Đương nhiên, nhưng ngươi có nghĩ mối quan hệ của ngươi sẽ vẫn hài hòa sau khi trở lại đội không? Không, bọn chúng sẽ ghét ngươi, không ưa ngươi, loại trừ ngươi, và thậm chí, nếu tàn nhẫn hơn, họ sẽ giết ngươi."

Cam Lâm hơi biến sắc mặt, trở nên tái nhợt hơn và nói: "Nói bậy nói bạ."

Diệp Sát nói: "Ngươi không tin sao?" Bọn chúng bỏ rơi ngươi, càng thù địch với ngươi, chính là như vậy, bởi vì bọn chúng bỏ rơi ngươi nên không rõ trong lòng ngươi đang nghĩ gì, trong lòng bọn chúng sẽ cảm thấy ngươi hận họ, cho nên sẽ cảnh giác ngươi, sợ ngươi, để không bị ngươi trả thù, tốt nhất là nên giết ngươi một lần nữa. "

Khuôn mặt của Cam Lâm càng tái nhợt hơn, bởi vì cô ấy thấy những gì Diệp Sát nói rất có lý.

Cô ta coi như trở về, đám người Cao Văn sẽ không tin tưởng cô ta nữa, và bọn chúng sẽ không cảm thấy tội lỗi. Thay vào đó, nếu bọn chúng đã bỏ rơi Cam Lâm, đã từng lo lắng về việc liệu cô ta có tìm cơ hội trả đũa hay không, lúc đó sẽ luôn đề phòng cô ta.

Thậm chí, như Diệp Sát đã nói, có thể bọn chúng sẽ tàn nhẫn và dứt khoát lại giết Cam Lâm một lần nữa.

Diệp Sát vỗ vai Cam Lâm và nói: "Ngươi hãy tự suy nghĩ đi. Quay lại tìm bọn chúng, sau khi lấy được lọ Thuốc gien hoàng kim thì ta sẽ đưa ngươi đi. Ít nhất ngươi có thể tiếp tục sống, hoặc là, cầm lấy súng lục của ngươi, chính mình tìm ra đường đi thôi."

Sau khi Diệp Sát nói xong, hắn phớt lờ Cam Lâm và tiếp tục đi về phía trước.

Cam Lâm có đồng ý hay không, Diệp Sát cũng không thực sự quan tâm lắm, cho dù Cam Lâm không đồng ý, Diệp Sát vẫn tự tin mình có thể lấy được Thuốc gien hoàng kim.

Lôi kéo Cam Lâm giúp đỡ chỉ là để tăng tỷ lệ thành công, không phải là một bước tất yếu.

Cam Lâm nhìn Diệp Sát bỏ đi mà không dừng lại, sau khi nghiến răng, cô ấy cuối cùng cũng đuổi kịp và nói: "Ngươi có thể lấy cho ta một lọ Thuốc gien hoàng kim không?"

"Không." Diệp Sát kiên quyết từ chối: "Bởi vì ngươi không có đủ giá trị để ta giúp."

Cam Lâm nghiến răng và nói: "Chỉ cần ngươi giúp ta, ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn."

Diệp Sát nhìn Cam Lâm, không thể phủ nhận rằng Cam Lâm là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Cô ấy có khuôn mặt đẹp, còn có dáng người rất không tệ, đặc biệt là hai chân thon dài, rất cao.

Tuy nhiên, Diệp Sát vẫn lắc đầu và nói: "Ta không có hứng thú với những thứ này, đừng nói đến việc mạo hiểm với những thứ này, nhưng ta có thể thêm một điều kiện, lấy Thuốc gien hoàng kim từ viện nghiên cứu, ta có thể nói cho ngươi một vị trí có Thuốc gien hoàng kim."

Cam Lâm nói: "Ngươi sẽ không quan tâm nếu có thể lấy nó, phải không?"

Diệp Sát nói: "Trừ khi ngươi có một mức giá có thể khiến cho ta động tâm."

Diệp Sát tiếp tục : "Nếu như hạ quyết tâm, có thể nhanh lên đuổi theo a, bọn chúng cơ hồ đã tới gian phòng có Thuốc gien hoàng kim rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK