Mục lục
Đoàn Tàu Tử Vong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Sát đóng cửa lại, dùng thứ gì đó chặn tấm kính vỡ lại, sau đó dựa vào tường của căn phòng và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Đêm tối, thời gian dần trôi qua.

Trong đêm tối, Diệp Sát bị một tiếng động đánh thức, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố dày đặc zombie.

“Quả nhiên.” Diệp Sa cười rộ lên nói: “Bất Dạ Thành này vẫn như cũ.”

Trong Bất Dạ Thành, không biết vì sao, sau một đêm sẽ có một lượng lớn zombie xuất hiện, gấp ba đến năm lần so với ban ngày, vô cùng nguy hiểm.

Đây cũng chính là ngọn nguồn của cái tên Bất Dạ Thành.

Kiếp trước Diệp Sát đã từng ăn thua thiệt qua, cho nên hiện tại sớm trốn, những người còn hoạt động ở bên ngoài sợ rằng sẽ gặp xui xẻo.

“Chúc bọn họ may mắn.”

Diệp Sát bĩu môi, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn đã phong tỏa cửa ra vào cùng cửa sổ, chỉ cần không nháo ra động tĩnh quá lớn thì những zombie kia sẽ không xâm nhập trong nhà.

Tuy nhiên, không dễ để chìm vào giấc ngủ ban đêm ở Bất Dạ Thành.

Ngay sau đó, trên đường phố truyền đến những tiếng la hét, kinh hô, cùng với đó là tiếng zombie loạng choạng và chân cọ sát vào mặt đất, khiến không người nào có thể ngủ yên.

Diệp Sát thậm chí còn phát hiện ra ngay dưới lầu, dường như có ai đó đang chiến đấu và bị zombie bao vây.

Chỉ là Diệp Sát không có ý định giúp đỡ, nhiều zombie như vậy, cho dù hắn có giúp đỡ cũng vô dụng.

Thứ hai, mọi người chỉ có thể dựa vào chính mình!

Kiếp trước, Diệp Sát mặc dù biết rõ tận thế tàn khốc, nhưng vẫn cảm thấy có thể tin tưởng một số người, chỉ cần chân chính thiết lập quan hệ thì mọi người còn có thể tương trợ lẫn nhau, kết quả thế nào đây?

Diệp Sát sẽ không phạm sai lầm tương tự hai lần.

“Cứu, có ai không, giúp ta với…”

Lúc này, ngoài cửa sổ lại truyền đến một tiếng kêu to, Diệp Sát mở mắt ra, lại nhắm lại.

"Nếu như chết rồi, thì trách thế đạo này a!"

Diệp Sát thở dài một tiếng, tiếp tục nghỉ ngơi.

Nhưng vào lúc này, người kia đột nhiên kêu lên: "Giúp ta với, ta biết nơi tìm thấy Thuốc gien hoàng kim, xin hãy giúp ta."

Đôi mắt nhắm nghiền của Diệp Sát đột nhiên mở ra.

Đi nơi nào tìm Thuốc gien hoàng kim?

Diệp Sát kỳ thực cũng biết rõ, hơn nữa, anh ta còn biết nhiều hơn một chỗ.

Những nơi mà Diệp Sát biết là viện nghiên cứu của CommScope, tòa nhà trụ sở chính của CommScope và biệt thự của chủ tịch chi nhánh của CommScope.

Tuy nhiên, Diệp Sát biết đó là do ký ức của kiếp trước, kiếp trước Diệp Sát đã lang thang trong Bất Dạ Thành suốt năm ngày, vì đâu đâu cũng thấy các cửa hàng của CommScope nên anh đã tìm ra manh mối Thuốc gien hoàng kim là một sản phẩm của CommScope.

Nhưng lúc này, mới ba bốn tiếng đồng hồ, mọi người đều xuống xe, còn có người biết xuất xứ của Thuốc gien hoàng kim?

“Là gạt người đi hỗ trợ sao?”

Diệp Sát lầm bầm, sau đó đột ngột đứng dậy và mở cửa sổ.

Tuy rằng hắn cũng biết Thuốc gien hoàng kim ở nơi nào, nhưng bởi vì lần này Thuốc gien hoàng kim xuất hiện ở nhiệm vụ sân ga thứ nhất, Diệp Sát cũng không dám hoàn toàn khẳng định lịch sử quỹ đạo có giống như kiếp trước của mình hay không.

Thứ hai, không hề nghi ngờ, đối với giai đoạn đầu tất cả mọi người cần tăng nhanh thực lực mà nói, không thể nghi ngờ là không chê nhiều, hoặc là nói càng nhiều càng tốt.

Cuối cùng, Diệp Sát cũng khá tò mò, gia hỏa đó có thực sự biết Thuốc gien hoàng kim ở đâu? Nếu quả như thật biết rõ, lại là làm sao biết rõ ?

Diệp Sát quay ra ngoài cửa sổ, sau đó nhanh chóng trèo lên mái nhà theo đường ống nước, sau đó cầm lấy cây Recurve bow trong tay.

Với sự trợ giúp của ánh đèn đường mờ ảo, Diệp Sát nhìn thấy một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang chạy nhanh trên đường cách mình hai mươi đến ba mươi mét, theo sau là hàng chục zombie đang loạng choạng đuổi theo anh ta.

Với tốc độ của zombie hẳn là không thể đuổi kịp, nhưng có những zombie ngay trước mặt thanh niên này.

Thanh niên nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên thay đổi phương hướng lao về phía một con hẻm bên cạnh, nhưng vừa quay người lại thì hai con zombie đã lao ra khỏi con hẻm.

“A!”

Người nọ kinh hãi nhảy dựng lên, kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất, đồng thời xuất hiện hai zombie đột nhiên xông về phía thanh niên.

Nhưng vào lúc này, vù một tiếng, mũi tên phá không, zombie kia giương nanh múa vuốt đang muốn nhào xuống thì một mũi tên từ cửa trong bắn ra, trực tiếp xuyên qua đầu, thậm chí, lực lượng khổng lồ hất văng zombie lên không trung, cơ thể bị đẩy ra phía sau.

Thanh niên sững sờ đứng đó, tiếng xé gió lại vang lên, ngay sau đó một mũi tên thứ hai bay tới giết chết gọn gàng zombie thứ hai.

Thanh niên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lập tức nhìn xung quanh và thấy Diệp Sát đang đứng trên mái nhà.

Diệp Sát hét lên: "Lại đây."

Thanh niên không chút do dự vội vàng chạy về phía Diệp Sát, zombie phía sau anh ta đi lại tập tễnh, nhưng vẫn không từ bỏ đuổi theo.

Diệp Sát lập tức rút Recurve bow ra, bắn tên liên tục.

Khoảng cách 10 đến 20 mét không quá khó đối với Diệp Sát, và những mũi tên gần như bắn vào đầu những zombie đó.

Khi thanh niên đến gần ngôi nhà, Diệp Sát nhanh chóng nhảy xuống, sau khi đáp xuống ban công, chân không ngừng nghỉ, lần nữa hướng phía trước nhảy lên bức tường ở rìa ngôi nhà.

Diệp Sát nằm ở trên tường vươn tay nói: "Nắm tay ta."

Thanh niên lập tức nhảy lên nắm lấy cánh tay của Diệp Sát, nhưng lúc này, một zombie đuổi theo trực tiếp níu quần của thanh niên.

Roẹt một tiếng, quần của thanh niên bị xé toạc, và Diệp Sát dùng một lực mạnh kéo anh ta lên tường, sau đó hai người cùng nhau ngã xuống sau bức tường.

Phản ứng đầu tiên của Diệp Sát là nhìn vào bắp chân của đối thủ, xem anh ta có bị zombie cào không, nếu bị thương, anh ta sẽ bị nhiễm virus và trở thành zombie.

Như vậy, mặc kệ đối phương có biết Thuốc gien hoàng kim hay không, đối với Diệp Sát mà nói, chỉ có một lựa chọn —— giết!

Diệp Sát sẽ xóa sổ bất cứ thứ gì đe dọa hắn từ trong trứng nước.

Tuy nhiên, vận may của thanh niên dường như rất tốt, con zombie đuổi theo anh ta chỉ xé toạc quần chứ không xé nát máu thịt của anh ta.

Diệp Sát nhìn lại những bộ phận khác trên cơ thể thanh niên, hắn cảm thấy nhẹ nhõm khi xác định không có vết thương nào.

"Cảm ơn, cảm ơn..." Lúc đó, thanh niên khoảng hai mươi tuổi cũng đang thở hổn hển, bình tĩnh lại, liên tục nói với Diệp Sát: "Ta tên là Trần Tiểu Phong, cảm ơn ngươi đã cứu ta, cảm ơn ngươi rất nhiều."

Diệp Sát đang muốn nói chuyện, lại đột nhiên nghe thấy thanh âm 'Cạch, cạch' bên cạnh, sắc mặt lập tức đại biến.

"Hỏng bét rồi." Diệp Sát nói: “Chuyện khác nói sau, đi với ta trước.”

Diệp Sát vừa nói vừa chạy về phía cửa chính, liền nhìn thấy cửa sắt trước cửa nhà không ngừng rung chuyển, có vô số zombie đang đẩy và cố gắng phá cửa.

“Mau!” Diệp Sát lập tức tiến lên đẩy cửa sắt, nói: “Tìm cái gì chèn vào đi!”

Diệp Sát đang nói chuyện, một cánh tay màu xám đột nhiên từ cửa sắt chạm trổ khe hở thò ra, lướt qua gương mặt Diệp Sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK