Vạn San Vô Cương, chính ngọ, mặt trời đăng đỉnh chói chang.
Đúng như tên gọi, Vạn San Vô Cương là một miền rộng lớn bát ngát, điền vào thênh thang là những dãy núi xanh uông uốn lượn tổ hợp với nhau. Chúng chồng chéo xiên xẩu ngang dọc, hệt như từng mảng gai nhọn sau sống lưng mãnh thú, liên tiếp nối đuôi nhau chạy về phía chân trời. Địa hình chất chứa đồ sộ, hung lệ và hiểm mỹ nhưng không vì điểm này mà tạo ra cảnh tượng heo hút, vắng vẻ hay trống trải thê hương.
Minh chứng cho điều này, nếu để tâm quan sát kỹ có thể thấy được sự hiện hữu của bóng người, bóng vật và nhịp sinh hoạt thường tình.
Tỷ như khi nhìn vào những đồi thoải, núi thấp, ngự tại lưng chừng đều có thôn xóm nhỏ, khói bếp bồng bềnh phiêu đãng. Hay chung quanh những bụi cỏ non, các bãi đất trống trải đều có gia súc chăn thả, thong dong gặm trồi tươi. Hoặc nơi bụng thung lũng cũng mọc lên vài thị trấn, cạnh suối nhỏ cũng thoang thoáng được thanh âm "lách cách", cọ nước nhẹ quay phục vụ nhân sinh.
Những hình ảnh này đều rất mờ nhạt, bị mây vụ ẩn ẩn đi, nếu chỉ thoáng qua thì rất khó mà nhận ra được.
Không trung, một đám thanh khí âm u mang dáng vẻ hình người đang phi hành cực nhanh. Nó rẽ gió mà đi, trạng thái chập chùng bất ổn, tựa hồ một cánh diều rách về một bên mà mất đi đối xứng, chao đảo không ngừng.
“Mẫu thân đại nhân, mau xem kìa! Một đầu quỷ!”
Giữa ngàn sơn san sát, ấy vậy cũng có một ngọn đồi lùn lẻ loi cô quạnh, mọc sừng sững trên một vị trí được coi là thoáng đãng. Phủ lên nó là từng tốp cây cối um tùm đan xen với những vùng đất trống trọc trơ. Nhìn từ xa, ngọn đồi này chẳng khác gì một bát lương khô để lâu, bị quên lãng tới mức mốc xanh mốc vàng.
Núi non cao vợi dựng đứng, núi già trĩu nặng trầm đi, có lẽ ngọn đồi này từng là núi già, nhưng bị thời gian, bị "nấm mốc" của thiên nhiên gặm mòn mà biến thành đồi thoải.
Tại nơi lưng chừng dốc, một vị thiếu phụ ngoái theo ngón tay của đứa nhỏ đưa mắt nhìn khoảng không trống vắng. Nàng thở dài trằn trọc.
“Ài... Con của ta vốn không được thông minh như những đứa trẻ khác!”
Tiểu hài nghe vậy không bằng lòng, cái trán nó hơi cau lại như chất đầy ủy khuất. Cố tỏ ra như một người trưởng thành, nó giải thích:
“Thực sự là vậy, người phải tin con!”
“Đúng là ngốc thật! Mặt trời chí cương thế kia, lấy đâu ra quỷ vật nhật hành cơ chứ? Với lại, ai dạy tiểu tử ngươi gọi 'mẫu thân đại nhân' như vậy, đã bảo bỏ cách nói này đi rồi cơ mà!”
Một hài tử tuổi tác rơi vào khoảng mười một, mười hai đang đứng đấy bịt tai mà nghe giáo huấn. Nó mặc một thân áo vải thô sơ cũ kĩ, màu đã ngả bạc do qua nhiều năm giặt giũ, sờn đi không ít. Không trắng trẻo như hài tử khác, nước da nó hơi vàng, có lẽ là bản sắc riêng của thổ địa nơi nhiệt đới nóng ẩm. Nó có mái tóc đen và ngũ quan ngay ngắn, quan sát thoáng qua cũng không quá tầm thường, nhưng không nổi bật là bao, đặt trong đại bộ phận cũng chỉ được nhìn nhận như hình tượng quần chúng.
Nếu để ý vào cử chỉ hay ánh mắt của hài tử này một cách kỹ lưỡng, không khó để nhận ra được sự chậm chạm, trễ bệ trên một số phương diện cơ bản. Đem nó so với những đứa trẻ cùng chang lứa khác sẽ mơ hồ thấy được một chút không đồng điệu, thiếu thốn gì đó và cho người ta cảm giác rằng: Tuổi tác hài tử này thực chất bé hơn rất nhiều.
Tuy vậy, nếu chỉ tính về mặt khí chất hay nhìn tổng thể một cách thoáng qua thì tiểu hải này không hề luộm thuộm chút nào, khá thanh thoát là đằng khác. Nếu giao tiếp đủ gần và đủ lâu, việc nhận ra tiểu hải này luôn khiến người đối diện có hảo cảm là chuyện rất đơn giản. Cạnh bên là mẹ hắn, hai người không mặc gấm vóc lụa là gì nhưng đều có vẻ khác biệt riêng.
Đồng thời điểm với hai mẹ con ồn ào, nơi xa xa, quỷ khí vừa phi hành qua ngọn đồi nhỏ kia đã có được một đoạn đường dài. Bỗng hắn nhíu lại chậm dãi, trong tầm mắt của hắn hiện lên hai bóng người khoan thai, họ đang từ xa tiến lại. Hai người này có biểu hiện đã phát hiện ra hắn nhưng lại rất thong dong, điều này làm hắn rấy lên bất an trong lòng.
Biểu hiện ấy chứng tỏ một điều, một là họ vô tri, hai là hắn không đủ vị.
Không dám cược, hắn lập tức được hạ độ cao xuống rồi từ từ chuyển hướng rời đi, bức tốc thật nhanh quay lại.
Quá cẩn thận phải không?
Vẫn đi với bộ dạng bình tĩnh, hai bóng người kia chẳng hề có một hành động gì bất ngờ, coi như không thấy.
Hai người, đi phía sau là một vị đã già tới mức lọm khọm, miệng móm mém răng nâu, tóc bạc trên đỉnh đầu gần như đã theo thời gian tan biến, chỉ còn lại vài sợi vấn vương. Nó tựa như tính mệnh của kẻ đã quá thất thập, vừa mỏng vừa tàn.
Cái răng cái tóc, một góc con người. Phản ánh rất đúng, là phàm nhân... vốn nên như vậy.
Để ý xuống dưới, lông mày lão đã bạc phơ đồng dạng với tóc, nó lượt thượt kéo dài qua cằm, thực sự rất là dài. Lão có hốc mắt sâu hoẳm, đen nhánh tựa như một cái giếng cổ bỏ hoang, âm u vô cùng. Nhìn vào giếng cổ cạn trơ, thi thoảng để ý kỹ mới thấy một chấm sáng nhỏ như que tăm lấp lóe. Đó có thể là ánh nước cuối cùng, cũng có thể là ánh mắt của lão.
Tay lão giả chống quải trượng, lưng đeo hộp gỗ đào, bước đi chậm chạp phía sau. Đi cùng lão là tiểu hài tử tầm năm tuổi, bước đi phía trước.
Bộ dạng hài tử này rất thoát trần, khuôn mặt bắt mắt nổi bật hẳn lên. Điểm thu hút ánh nhìn nhất có lẽ chính là hai hàng lông mày của hài tử này, nó teo lại chỉ có một chấm nhỏ bầu dục đen nhánh y như hạt đậu, đặt ngay ngắn trên cặp mắt thanh thuần như biển rộng vô bờ. Khuôn mặt tiểu hài tử này mang đúng ý vẻ của độ tuổi năm, tuổi sáu - không hề mang nét từng trải ở trên, hệt như mảnh lụa trắng chưa vẽ gì cả, đơn thuần và chất phác.
Cả người tiểu hài mặc một bộ đồ trơn đơn giản, chỉ có vài họa tiết vân sóng đơn sơ. Trang sức duy nhất của y đeo tại tay phải ngón giữa, là một nhẫn bạch lam, trên khảm một hình giọt nước.
Lão giả đi sau hướng thanh âm về tiểu hài, nói:
“Phong chủ, đi bên phải là tới Đoạn Sơn Thành, lại từ Đoạn Sơn Thành theo phía tây nam trăm dặm mới đến Tam Thanh Sơn, là nơi đã hẹn.”
Đôi mắt thanh như thu thủy, tiểu hài nhìn xa săm một chút, cất tiếng non nớt:
“Thong dong, còn sớm. Bỏ qua Vạn San Vô Cương này, giờ đi. Có khí tức cổ lão, ban đầu tưởng bảo vật hay lăng mộ. Nay tới, biết là người, không phải vật. Nên tránh... cứ tránh, nhưng không cần khẩn trương.” Tiểu hài nói năng ngắt quãng, cảm giác như hắn rất ghét mở miệng, hoặc là vẫn đang tập nói.
Hai người âm trầm rẽ hướng, cất bước rời đi. Quỷ khí vừa rồi kia như gặp thiên địch, bức tốc thật nhanh quay lại. Hóa ra nó lựa chọn là chính xác đấy. Tuy là như vậy, nhưng nó cũng không phải là nội dung cuộc nói chuyện của hai người kia, nó chỉ là một hồn linh đang chạy trốn mà thôi.
“Nương, nhìn... Mau nhìn mau nhìn, chính là nó, thực không có gạt người! Nhi tử không hề ngốc!” Tiểu hài vội vã xen lẫn vui mừng reo lên.
Vị thiếu phụ lại ngoảnh lại thì khoảng không đã lặng thinh, ngán ngẩm mà vỗ bốp lên cái đầu nhi tử của mình. Tiểu hài tên Viên Thanh Minh ôm mặt đầy ấm ức.
Thiếu phụ nhận định nhi tử của mình quả thực có vấn đề, nhưng lẩm bẩm tuyệt đối không phải di truyền từ nàng mà là từ cha đứa trẻ, tuyệt đối là vậy. Nếu ai hỏi, nàng nhất định bảo rằng thừa hưởng từ cha nó, chuyện mất mặt này sao nàng có thể nhận vào được cơ chứ?
Ngược lại, nếu hỏi về vẻ bề ngoài, thôi thì chín phần có thể nói là từ mẹ của nó cũng coi như là chấp nhận được, ủy khuất một chút.
Bề ngoài nhi tử nếu đánh giá kỹ có thể coi là có chút thanh tú nha!
Con của nàng từ khi sinh ra đã không được khỏe mạnh, ốm vặt thường xuyên như cơm bữa, lớn lên một chút thì chậm nói, chậm đi, các cử chỉ hoạt động cũng không được tự nhiên, cứ như là thiếu sức, hơn nữa thỉnh thoảng còn thấy được sự trì trệ trên khuôn mặt.
Hai vợ chồng nàng cũng hỏi thăm chữa trị nhiều nơi, đủ loại phương thức nhưng kết quả không khả quan cho lắm. Sau bao lần thăm hỏi, luận bệnh cũng không khác nhau là bao, hai vợ chồng chỉ nhận được những phán xét và đơn thuốc rất chung chung. Nhưng lần này lại khác, lần này là vận dụng mối quan hệ trong quá khứ của cha Thanh Minh để tìm kiếm tin tức dược sư. Hai mẹ con đã đi hơn một tháng, tới nơi này không tiện ngựa xe nên phải leo bộ mà đi.
Nhưng mà đường xa núi cao, bàn chân thấm mệt, sức người lại có hạn, biết đi đến bao giờ? Thanh Minh chỉ mong rằng sớm kết thúc, từ ngày rời nhà hắn vẫn chưa được ăn một bữa có thịt nào.
“Nhanh qua đèo, lần này tiền khám của tiểu tử ngươi không hề nhỏ đâu.”
Nói về chi phí cũng chỉ để hù dọa trẻ nhỏ, cho nó thấy tầm quan trọng của lần đi này, một phần cũng là đôn thúc. Thực chất hai vợ chồng nàng phong thanh tin tức một vị dược sư giỏi đã từng chịu ân họ trong quá khứ, bèn cất công tới một chuyến xem liệu có hữu duyên. Còn về vấn đề bệnh tình, thực là một vấn đề tranh cãi tay đôi rất đau đầu không có hồi kết giữa cả nhà.
“Con thực không bị bệnh. Mà nếu thật, làm gì có dược nhân nào chữa được bệnh ngốc đâu?”
Đi cũng đã đi rồi, vả lại cũng mất gần một tháng trời, mặc kệ Thanh Minh, mẹ hắn kéo nhẹ hắn tiến lên trong khi Thanh Minh vẫn đang ngoái nhìn phía chân trời, trong lòng suy đoán linh tinh: “Quỷ hồn du hành bạch nhật, có biến vạ lây tới đây chăng?”
Hai người lại đi tiếp, vượt qua mấy ngọn đồi xanh ngắt, băng qua rừng cây um tùm, lại qua con suối mát lạnh. Thời gian như nước suối, cứ thế chảy xuôi về phía hạ du buổi chiều chiều.
Đi nhiều chân mỏi, chuyện thường tình chẳng thể bình thường hơn, vậy nên hai mẹ con dừng lại một tửu quán nhỏ. Tửu quán nằm ngay lưng trừng một ngọn núi non, cọc nêu treo cờ chữ “trà” thọc lên cao bắt mắt phập phồng trong gió.
Tầm nhìn quán nhỏ này thoáng đãng, có thể vút tầm mắt đi xa xôi: dưới nhìn thung lũng đường đi nhỏ, dòng suối lờ đờ uốn lượn chảy xuôi, bên trên nhỉnh cao ngẩng xa lại trông mây mờ quấn thắt cổ núi, chim theo từng đàn bay về phương xa.
Quán có lộ thiên bên ngoài mấy bàn, trong cũng có mấy bàn tương tự. Tuy nhỏ mà giờ đã có gần hai chục người đang ngay tại, đa phần là người dáng vẻ làm nông, cũng có các võ nhân cầm binh khí.
Hai mẹ con Thanh Minh chọn một bàn bên ngoài, gọi vài cái màn thầu, hai bát canh măng rừng, lại một đĩa dưa muối nhỏ. Mẹ Thanh Minh tên Hoa Tranh, sau khi uống chút canh măng thì lúc này nàng thực sự đang thư giãn nghỉ ngơi, hai tay xoa xoa bắp đùi. Trong khi ấy, cái tai Thanh Minh lại vểnh vểnh mà hóng bát quái tiếu lâm xung quanh. Thanh Minh vốn tò mò, lại khá thích náo nhiệt, đây là bản tính của hắn, vì điều này mà mẹ hắn hay ví von Thanh Minh như một con hươu sao non.
“Tiểu nhị ca, nơi này thanh tịnh bồng bềnh như vậy, liệu có Tiên nhân không?”
Cách mấy bàn phía xa, một hài tử dáng vẻ hơi béo, tuổi tác trông nhỏ hơn Thanh Minh tới vài tuổi, nhưng khuôn mặt có thể đánh giá là không hề “ngốc” như Thanh Minh, nó đang cất tiếng hỏi. Tiểu hài béo đi cùng với một vị trung niên, chắc là cha hắn. Hai người đều mang giỏ trúc, có lẽ tới đây hái dược kiếm sống hoặc nhặt các loại đá hiếm bên bờ suối đem bán lấy tiền.
Nghe tiểu hài hỏi như vậy, cả quán đều hứng thú thoáng ánh mắt lại nhìn hắn. Gặp nhiều ánh mắt như vậy, tiểu hài béo trở nên lúng túng, ngại ngùng.
Thấy vậy, tiểu nhị không trả lời ngày mà đon đả bày một đĩa màn thầu trước bàn rồi cười khì vươn vai một cái, lúc này mới cất giọng đẩy đi im lặng, rất khéo léo khiến béo đệ bớt ngượng ngùng. Đúng là kẻ lành nghề lâu năm, rất biết giúp khách nhân thoải mái, nhưng không quên việc chính của mình.
“Tiểu đệ, nơi này nếu có Tiên nhân sống, chắc cũng chính là ta rồi?”
Tiểu hài béo tò mò hỏi lại, lần này nó tự nhiên hơn. Có lẽ nó đã bị tính cách hoạt bát của tiểu nhị này đồng hóa rồi, hoặc là bị tò mò kích thích mà quên đi. Nói cho cùng vẫn là tiểu hài tử, nhiều lúc hành động vẫn là vô tri tự phát.
“Vì sao lại là tiểu ca, tiểu ca là tiên nhân thật sao?”
“Ta từ nhỏ ở đây lớn lên, vậy mà chưa từng thấy Tiên bao giờ. Nếu bảo nơi này có Tiên nhân sống, vậy không là ta thì là ai? Sương sớm chưa tan, ta đã dậy hái những lá trà đọng đầy tinh hoa, tối khuya thanh vắng ta lại yên giấc trong động đá, nghe âm núi tiếng gió để hồn rơi vào du dương, có khi lại ra ngoài nhìn trời ngắm quần tinh, tắm dưới ánh trăng sáng. Tiểu đệ thấy ta phải tiên nhân không?”
Nói xong tiểu nhị cười lớn ha ha vỗ đầu đứa nhỏ, khách trong quán cũng ùa cười theo.
Nơi đây núi non trùng điệp cao vút, cách trời không xa, mây vụ tụ rồi tan bồng bềnh huyễn ảo, gió ru cất điệu, chim thú thêm lời, trong không gian mênh mông, thanh âm núi rừng vang vọng thành từng lớp đan xen, rất phiêu rất thoát. Cảnh như họa lại họa thêm cảnh, trong họa lại có huyền âm. Như vậy, ai nói không phải tiên cảnh?
Cũng vì một câu hỏi của đứa trẻ, cả quán lại bàn phiếm về chuyện này.
“Tiểu đệ, để mà nói Tiên nhân, đó chính là chỉ những người thần kì. Võ nhân luyện võ nhiều cao thủ cũng rất phi phàm, tay không phá đá hay cách không đốn mộc, đó cũng là chuyện có thể xảy ra. Với ta, đó đã là Tiên nhân rồi. Đây là nhận định thật của ta, không đùa với đệ nữa.”
Lão hán bụng phệ đang ngậm ngậm que tăm, xỉa xỉa vẩy vẩy xong, thở dài bình một câu.
“Tiên nhân! Tiên nhân! Quả thực quá xa vời. Phàm phu đến nỗi sống qua ngày còn khó, nghĩ ngày mai ăn gì ở lấy đã vạn khổ, nói gì nghĩ về Tiên. Cuộc đời ta chỉ mong ngày mai mở mắt, biết được ngày hôm qua vẫn sống, vậy là đủ.”
Mỹ phụ áo đỏ đang ngậm hồ lô rượu cũng dừng lại, thêm lời:
“Nếu Tiên nhân ở đây, lão nương sẽ quyến rũ lấy hắn, huyên hoặc hắn, cho hắn ngày đêm quyến luyến không dời. Một bước đỉnh cao nhân sinh, thực sự tựa như tu tiên gần ngay trước mắt... Ha ha ha!”
“Đúng là đầu óc nữ nhân, thiểm cận! Lại nói lại, ngươi nghĩ Tiên nhân lại chú ý tới ngươi hay sao. Đạo tâm thoát tục, sao lại bị sắc dục vẩy lên?”
“Vị huynh đài này nói không đúng. Theo ta thấy, ngàn lộ Tiên đạo cực khổ cũng chỉ vì đứng trên người khác, nắm lấy chí tôn vận mệnh. Trái ôm phải ấp nữ nhân, vậy có là sao! Đứng cao nhìn nhân thế, vậy có là sao! Cái gì mà nhập tục thoát tục, toàn là bình phong nhãn trướng. Chung quy là sức mạnh, quyền lực, lòng tham.”
“Người là nho sĩ nói thì hay rồi, ta thấy tiên, phàm gì chứ. Chung quy là sợ chết, cũng vì hai chữ trường sinh.”
Cả quán trọ nhao nhao, người vì phần mình tỏ quan điểm, người vì lý mình mà cố tranh phong. Cũng có người im mà nghe, lặng mà nhìn.
Chập chờn chiều đã về xế. Nghỉ ngơi cũng chỉ nhất thời, đường vẫn là phải lên.