Một thế địa võng vây lấy Yên Hưu Lộc, hắn muốn chạy ra cũng khó.
Kể cả chạy được, với tu vi của Thành chủ và các vị tu sĩ ở đây, muốn bắt hắn lại quả thực là quá dễ, chứ đừng nói tới việc ngay tại bây giờ chấn áp hắn. Nhưng không hiểu tại sao không ai làm, mà mặc kệ cho Tam hoàng tử cùng mấy người trẻ tuổi thao tác.
Thanh Minh vẫn giống như lần đó, chỉ lặng im nhìn Yên Hưu Lộc bị đánh.
Yên Hưu Lộc đứng lên, muốn đột phá từ chỗ Tam hoàng tử. Hắn nghĩ những người khác vì công danh lợi lộc có thể làm liều với hắn, còn Tam hoàng tử đã có sẵn lợi lộc công danh, phải hưởng thụ, vậy nên nếu quá nguy hiểm, Tam hoàng tử sẽ lùi lại giữ mạng.
“Lên!”
Yên Hưu Lộc lấy ra con dao găm, hắn hiện tại mới Luyện Tạng. Cầm ngược cán dao, hắn dũng mãnh xông tới vị Tam hoàng tử kia, một bộ muốn liều mạng ngươi chết ta sống. Nhưng hắn không biết một điều, Tam hoàng tử là người cầm binh luyện võ thường xuyên.
Dao găm đấu với trường thương, chênh lệch về vùng làm việc của vũ khí đã thấy được rõ, chưa kể ở mức võ giả phàm nhân thì độ vượt bậc của binh khí là rất nguy hiểm.
Dao găm chuyên dùng để ám sát, chứ không phải trực diện so đấu. Yên Hưu Lộc quá thiếu lịch luyện, cộng thêm ngày trước hắn thích dùng dao găm bởi vì phong thái và độ ngầu giống như các bộ truyện, hắn cũng tin tưởng dùng dao găm sẽ địch lại được đao kiếm như người ta hay đồn thổi.
Nhưng không, thực tế khác xa. Hắn lao tới Tam hoàng tử, vị Tam hoàng tử này lùi một bước xúc đà, bẩy mạnh chân sau lao đi như một mãnh thú, mũi thương nhọn hoắt sắc lạnh.
Cũng may Yên Hưu Lộc còn giữ được vài phần tỉnh táo, so ai đâm ai trước, chắc chắc hắn thua. Hắn đành lùi lại thật nhanh rồi chạy thục mạng về phía sau, tránh đi mũi thương. Tam hoàng tử đâm lệch, mũi thương xẻ đôi cái bàn, hết đà, hắn tút thương ra lại quay về phía Yên Hưu Lộc.
“Tam hoàng tử thật lợi hại”
“Tên này thật ngu ngốc, Tam hoàng tử ở đây là mạnh nhất trong số thanh niên, nghe nói Tam hoàng tử bế quan luyện qua bước cuối Ngũ tạng, đã là cường giả nội công Nạp Khí rồi. Ngài ấy thành công rồi cấp tốc tới dự yến tiệc này.”
“Là như vậy sao.”
Vài kẻ ở gần Thanh Minh đang bàn luận, hắn nghe được điều này rơi vào trầm tư.
“Kẻ Nạp Khí cường thân là kẻ có khí huyết xung mãn cả cơ thể, bó cơ bó thịt đều hừng hực khí thế. Tam hoàng tử này hình như vẫn chưa Nạp khí cường thân. Vậy điều gì khiến hắn vứt bỏ tu luyện tới đây?” Thanh Minh khó hiểu.
Chúc mừng thành chủ? Chắc không phải.
Cầu thân Ngự Hoa Nhi? Điều này còn có thể, nhưng chưa chắc đúng.
Phía này, Yên Hưu Lộc vẫn trong vòng vây chưa thoát ra được. Tam hoàng tử kia vẫn chưa ra tay luôn, hắn vẫn đang đùa bỡn Yên Hưu Lộc, chính hắn cũng muốn từ lần này thu thêm mấy người ở Đoạn Sơn Thành, vậy nên hắn mới vờn Yên Hưu Lộc để xem biểu hiện của các thiếu niên gia tộc khác.
Đế vương thuật, hắn cần các gia tộc nơi đây làm bàn đạp để làm việc dễ dàng, đồng thời các gia tộc nơi đây cũng có thể mượn danh tiếng của hắn làm chỗ dựa. Quan hệ tương hỗ.
Hắn không tin ngày hôm nay Yên Hưu Lộc có thế thoát khỏi, chưa kể trong chủ điện toàn những cao nhân chưa thèm để ý tới bên này một chú nào. Hắn biết Ngự Cần Vi quan hệ rộng rãi, nhưng không ngờ lại giao hảo nhiều như vậy.
Giao thủ một hồi, Yên Hưu Lộc cả người giờ đã chằng chịt vế thương, tình hình không khả quan cho lắm. Tam hoàng tử vẫn chống thương thủ thế, tùy lúc xuất thủ.
Nhưng mà đêm dài lắm mộng, có biến cố xảy ra.
Từ đại môn một đoàn ăn mày tới vài trăm người đùn ngùn tràn vào. Bọ họ đông như kiến vỡ ổ, tay cầm bát, tay cầm gậy trúc, miệng hò hét đủ kiểu ngôn ngữ.
“Tời rồi tới rồi, vệ quan rút đi là lúc thành chủ phân phát đồ ăn.”
“Đồ ăn, đồ ăn.”
“Ngươi hét gì vậy, để ta chen trước.”
“Ta lớn hơn ngươi hai tuổi, để ta chen trước lấy đồ ăn.”
"…"
Đang là khung cảnh vây bắt, giờ bị cả trăm tên ăn mày tràn vào, đồng thau lẫn lộn giờ không phân ra được ai với ai. Ngay tại cổng đại môn lúc này vẫn còn chật cứng người chen nhau muốn tiến vào không được.
“Vệ quân đâu, sao để những kẻ ăn mày này vào đây.” Ngự Hữu Trí hét to bất mãn.
Ngự Hữu Trí bị đoàn người xung quanh kẹp cho nghẹ thở. Nghẹ thở vì khó thở, cũng nghẹt thở vì mùi quá khó ngửi. Hắn là một tên ăn chơi sạch sẽ, làm sao chịu được điều này.
Biến cố xuất hiện, trưởng vệ quân đao kiếm sắc bén bước ra, y là một trung niên toàn thân trang bị mặc giáp trụ, nói.
“Các ngươi đây là thế nào, nếu không giải thích được, tới đại lao chịu phạt.”
Một tên ăn mày khó hiểu, nghi hoặc nói to:
“Chính các ngươi phải giải thích, hôm qua đã nói rằng hôm nãy sẽ có đồ ăn miễn phí, vậy giờ chắc hết thực phẩm mà giả ngốc chăng?”
“Đúng vậy, mấy người các ngươi còn nói lúc ồn ào tiệc sắp tàn, vệ quân đại môn rút đi bọn ta có thể vào ăn đồ thừa.”
Mấy người quản sự, tổng quản nhìn nhau khó hiểu. Phủ thành chủ không nói cái này.
Sự việc diễn ra đột ngột, Yên Hưu Lộc cũng rất nhanh nhạy, lợi dụng việc này cố lẻn đi thật im lặng trong sự nhốn nháo.
Thanh Minh thấy vậy lòng cũng cười nhẹ.
“Ít ra còn biết nhân cơ hội, không ngu ngốc ở xem náo nhiệt. Ta năng lực có hạn, giúp ngươi được thế thôi.”
Nhìn Yên Hưu Lộc thành công lẻn qua đoàn người chật chội ra khỏi đại môn, Thanh Minh thờ dài, vươn vai một cách ê ẩm.
“Vậy là xong.”
Thành chủ lúc này mới lên tiếng, không biết phát hiện ra không. Lực chú ý của Ngự Cần Vi đều tại những người ăn mày này.
“Các vị, ngày bình thường phủ thành chủ đối đã các ngươi thế nào.”
“Rất tốt, tuần nào cũng có đồ ăn miễn phí.”
“Vậy sao lại quấn rầy trong ngày vui của ta? Nhưng không sao, đến rồi cũng được. Đợi tới chiều, ai cũng có phần. Các ngươi nói có người nói cho các ngươi điều này, nhưng Tô tổng quản khẳng định không phân phái ai thông báo điều này cả. Về phần đồ ăn miễn phí, dự kiến là ngày mai mới mở.”
“Là vậy sao.”
“Thì ra là vậy, nhưng hôm qua vị kia là ai mới được?”
“Làm ta cất công một chuyến.”
"Ai dà thật mệt, ta còn mặc kệ cái chân đau tới đây kiếm chút, vậy mà bùng kèo."
Thành chủ lại nói to, mang theo uy hiếp.
“Các vị, ngày vui của Ngự mỗ, còn muốn gây sự nữa không?”
“Tạ lỗi thành chủ.”
“Tạ lỗi thành chủ.”
“Không sao, các ngươi bị người khác lừa thôi, Phủ thành chủ sẽ điều tra việc này.”
Bị lừa… lúc này mọi người mới nhớ được gì đó.
“Mau, không thấy Yên Hưu Lộc kia đâu rồi.”
Lúc này những người khác mới chỉnh đốn lại được mạnh suy nghĩ, căn bản lúc trước ăn mày đông nghịt ập đến bất ngờ, tất cả người dưới quảng trường cũng đều nhích không được, lại thêm mùi nồng nặc khiến ai cũng thủ lấy mũi của mình, giờ không thấy Yên Hưu Lộc đâu, bọn họ mới sực nhớ ra hắn đã nhân cơ hội.
“Không sao, hắn đây.”
Bụp!
Yên Hưu Lộc bị vứt bụp xuống sân từ trên không, theo đó hạ xuống là một nam tử xích bào. Đó là Yên gia chủ.
Ngự Cần Vi nhìn cảnh này nhíu mày.
“Ta là gia chủ Yên gia, không thiên vị hay dung túng tộc nhân, mà là có trách nhiệm chỉnh đốn tộc nhân mình. Ta sẽ không vì nó mà cầu tình, mọi người yên tâm.”
“Bắt lấy, đoạn tứ chi rồi vứt vào đại lao. Đích thân ta sẽ thẩm vấn.” Tam hoàng tử ra lệch cho mấy tên hộ vệ.
Thanh Minh thấy Yên Hưu Lộc bị đưa về, vẻ mặt vẫn không đổi. Hắn lặng im nhìn thân ảnh đang nằm dưới nền kia.
Bất chợt Yên Hưu Lộc cũng nhìn lại, ánh mắt hai người giao nhau.
Lần trước giao nhau cũng ở tình cảnh này, nhưng gần hơn rất nhiều. Đó là lần Yên Hưu Lộc bị bốn người xúm lại đánh đập nhưng hắn không phản kháng, hắn chỉ hé mắt nhìn Thanh Minh đứng đó cười hắn.
Nhưng mà hắn không hề biết Thanh Minh không phải cười hắn bị đánh.
Lần này cũng vậy, thấy ánh mắt hắn nhìn lại, Thanh Minh lại nở nụ cười.
Thấy nụ cười này, tự nhiên lòng hắn khó chịu.
Tại sao ngươi lại đứng đấy? Tại sao ngươi lại cười?
Đứng lại cười ta, cho rằng ta ngu rốt, làm việc đần độn ngu si, tính cách xốc nổi ... Hay là cười ta liều mạng vô ích, cười ta tài năng không có mà mơ tưởng hão huyền?
Ngươi và ta, đã dứt khoát như vậy, còn ở lại nhìn ta lần cuối làm gì?
Lòng hắn phức tạp đến kì lạ, ngay cả chính hắn cũng không nhận ra rằng, mấy ngày trước hắn có mời Thanh Minh chứng kiến lần cuối của hắn.
Nhưng mà giờ đây cả mớ suy nghĩ như tơ vò đang xoắn lại trong đầu, hắn chẳng còn thanh tỉnh được.
"Đúng rồi, đã dứt khoát như vậy, sao hắn phải dìu ta dậy lần nữa?"
Yên Hưu Lộc trong lòng khó chịu, cứ tưởng rằng khó chịu vì Thanh Minh chỉ đứng đấy, khó chịu vì Thanh Minh chỉ lặng im, khó chịu vì Thanh Minh cười hắn.
Nhưng tất cả đều không phải, hắn khó chịu vì chính hắn muốn được dìu dậy lần nữa, nhưng mà hắn nhận ra: đã dứt khoát.
Lòng hắn giờ đây như bị vạn điều rối bời trói lấy.
Thân thể hắn cũng sắp bị như vậy, mấy tên hộ vệ mang theo xích sắt tới cùng tiếng "leng keng" quệt đất.
Thanh Minh lúc này quay người rời đi.
Yên Hưu Lộc ánh mắt nhìn bóng lưng thiếu niên ấy, cảm xúc chập chùng.
Cùng với lúc đó, một tên ăn mày từ cổng chạy vào.