Yên Hưu Lộc hiện mười lăm tuổi, cao hơn Thanh Minh nửa cái đầu. Y lẽo đẽo theo sau Thanh Minh, nhìn bóng lưng thiếu niên trước mặt một cách chăm chú. Cuộc nói chuyện vừa rồi làm Yên Hưu Lộc có rất nhiều suy nghĩ, giờ đây trong lòng y đặt Thanh Minh lên vị trí rất cao.
Hắn nhìn Thanh Minh kém hắn hai tuổi nhưng tuổi tác đâu phải thước đo giá trị? Thanh Minh cho hắn cảm giác giống một vị đưa đò qua sông hơn.
Nếu hắn bước lên con thuyền của Thanh Minh, vĩnh viễn sẽ là đồng hành. Đưa đò là đồng hành, học hải vô nhai, biết đâu là bờ mà cập?
Vậy nên sẽ không có việc hợp rồi tan, gặp rồi ly biệt. Nhưng mà hắn nửa muốn ngỏ lời nửa muốn không, bởi vì chuyện hắn vướng vào giờ đây rất phức tạp, một mớ bòng bong.
Đang suy nghĩ miên man, hắn đập bụp vào lưng Thanh Minh mà loạng choạng ngã xòe tại phía sau. Không phải hắn đi quá nhanh, mà là Thanh Minh dừng lại bất ngờ.
“Khụ… ta quên mang tiền rồi.”
“…”
Yên Hữu Lộc mặt nghệch ra tại đấy nhìn Thanh Minh.
Hình tượng cao cả trong lòng hắn là đây sao? Lại còn đương lúc người ta cảm xúc dâng trào, tự nhiên bị cắt phăng đi mất. Nó khó chịu như đang ngộ đạo bị chen ngang, như mộng đang đẹp lại bị đại tỷ hung dữ gọi dậy.
Đã không mang tiền còn cố trang bức mời khách, huynh đệ không biết ngươi thực sự là trưởng thành trước tuổi hay là vẫn còn con nít vậy?
Thấy Yên Hưu Lộc vẫn ngồi xõa ở đất, khuôn mặt nổi lên toàn là vẻ nghi ngờ nhân sinh, Thanh Minh đưa tay ra kéo hắn dậy.
“Hôm nay ta dạy ngươi chiêu kiếm sống. Trước tiên ta hỏi ngươi, hiện tại ngươi là kẻ xấu hay người tốt.”
Yên Hưu Lộc víu lấy tay Thanh Minh, đứng dậy trả lời.
“Ta chưa bao giờ là người tốt cả.”
“Đi.”
Đáo Sơn Lâu, một tửu lâu khách điểm nổi tiếng tại Đoạn Sơn Thanh.
Những ngày gần đây Đoạn Sơn Thành ngựa xe như nức, khách ra khách vào nườm nượp. Phủ thành chủ tổ chức yến tiệc, khách khứa muôn nơi tới dự khiến các hoạt động buôn bán, ăn uống, khách điếm luôn tấp nập, Đáo Sơn Lâu cũng không phải là ngoại lệ.
Trên lầu hai của Đáo Sơn Lâu, các bàn đã gần như kín chỗ, đa phần người tới đều xa hoa thanh nhã. Nơi đây có góc nhìn rất rộng, có thể nhìn thấy dãy núi từ Vạn San Vô Cương phía tít xa, cũng có thể thấy thoáng Phủ thành chủ, lại có thể nhìn đường cái chính ngay bên dưới ngựa xe tấp nập.
Một bàn nọ, vô số thức ăn được bày lên trước mặt hai thanh niên. Một kẻ đang đánh chén ngon miệng, một kẻ thì run run không dám đụng đũa, vẻ mặt nghi hoặc không thôi.
Hai người đó chính là Yên Hưu Lộc và Viên Thanh Minh. Yên Hưu Lộc đã đổi một bộ đồ sạch sẽ, là trên đường đi tới Thanh Minh xúi dục hắn trộm quần áo nhà dân. Thay đổi ngoại hình xong Thanh Minh cũng tấm tắc vẻ bề ngoài của Yên Hưu Lộc - rất tuấn tú.
Yên Hưu Lộc ngồi trước một bàn ăn thịnh soạn, nhìn Viên Thanh Minh ăn uống một cách không kiêng dè gì.
“Huynh đệ, ngươi thật không có tiền?”
“Ừm, lừa ngươi làm gì. Nhà ta điều kiện cũng không giàu đâu, bữa như thế này ta còn chưa được ăn bao giờ. Mau ăn đi, hôm nay ta mời.”
“Này, ngươi định tính quỵt nợ hả? Ta tuy không biết nhiều nhưng Đáo Sơn Lâu này nhìn đã kinh doanh nhiều năm, vẫn đứng vững như vậy thì cũng không đơn giản đâu. Ta trộm một hai cái bánh bao cũng làm chỉ bị một trận hung, nhưng mà nhìn đống mỹ thực này đi, muốn mạng đấy.”
“Nam nhi đại trượng phu, ngươi cứ lo trước lo sau gì thế. Sau này muốn theo ta lăn lộn, ngươi cần phải gan to một chút. Nhưng không sao, không bắt ngươi trả tiền.”
Muốn theo ta lăn lộn? Đây là hắn muốn kết bạn? Yên Hưu Lộc nghe vậy vui vẻ hắn lên, mấy câu khác sau đó đã coi như nghe không thấy.
Hắn muốn ngỏ lời với Thanh Minh, nhưng lại sợ bị từ chối.
Tâm tình tốt, hắn cũng mặc kệ mọi thứ linh tinh mà lao vào đánh chén.
“Viên huynh, ngươi nói xem lát chúng ta bị gãy một chân hay tàn phế hết? Họ không đánh mặt là được rồi, vài hôm nữa ta còn cần nó để kiếm cơm.” Yên Hưu Lộc thay đổi cách nói.
Yên Hưu Lộc giờ đã đã triệt để buông xuống hình tượng, hắn giờ đây xông xênh không khách sáo nữa, ăn nói tùy tiện hơn.
Lúc trước hắn vẫn luôn duy trì vẻ trưởng thành già dặn để người ta nhìn vào không có ý bắt nạt, cùng với đó là kiêng dè khi muốn tính ý lên hắn, cộng thêm với việc đi ra bên ngoài phải chỉnh chu giữ ý, đâu thể tùy tiện như ở một mình trong nhà.
Còn bây giờ, hắn đã gỡ bỏ hết xuống. Kỳ thực hắn vẫn rất non nớt đấy. Tính cách của hắn đôi lúc trưởng thành, đôi lúc còn cần phải học hỏi. Điều này có vài phần tương tự Thanh Minh.
Thanh Minh đang ăn, nhìn hắn như vậy bèn cười. Đừng nhìn Thanh Minh luôn tùy hứng như vậy, suốt từ lúc gặp lại Yên Hưu Lộc, Thanh Minh vẫn luôn quan sát khảo nghiệm hắn. Từng lời nói hay hành động đều là có mục đích, cho dù là đứng nhìn hắn bị đánh, nói mấy điều bên bờ Ngự Khê hay ban nãy cố tình dừng lại khiến hắn va vào, đều là Thanh Minh cố ý làm ra.
Thanh Minh vẫn đang muốn tìm một tên thuộc hạ, sau này đi ra ngoài hành tẩu còn có thể dùng. Thanh Minh muốn đứng sau màn thao túng, để hắn ở ngoài sáng hành động, tránh đi nguy hiểm, bớt đi tai mắt cũng như có người làm thay một số việc không thể thuê người ngoài.
Hoặc khi đại nạn ấp tới, kim thiền thoát xác hoặc đẩy kẻ đó chịu thay, hoặc phủ sạch quan hệ,… nói chung là dùng như một ngoại hóa thân.
Vậy nên từ đêm đầu gặp Yên Hưu Lộc, Thanh Minh vẫn luôn quan sát hắn. Nghe câu chuyện của hắn, Thanh Minh biết kẻ này điều kiện đầu tiên đã có thể xem như lọt qua. Tiếp đền cần khảo nghiệm hắn.
Yên Hưu Lộc rất dễ dạy bảo, Thanh Minh thích điều này từ hắn, lại thêm việc hắn cực kì non nớt, nếu đào tạo thêm sau này chắc có thể dùng được ở một mức độ nào đó, rộng về sau còn tùy thời mà xem nên xử trí tiếp như thế nào. Hắn nghĩ có lẽ sẽ không bức ép Yên Hữu Lộc quá hay gì nếu hắn chịu đi theo.
Là như vậy, nhưng mà Thanh Minh nhìn Yên Hữu Lộc khá thuận mắt, cả về tình cách, vậy nên cũng đang lưỡng lự muốn giúp hắn chuyện phủ thành chủ hay không, dù sao ở đó liên lụy quá nhiều, cũng rất nguy hiểm.
“Kỳ thực ngươi không cần đi Phủ thành chủ cũng được, đó cũng đâu phải con đường duy nhất. Muốn sống sót, ngoài kia rất nhiều con đường.”
“Đa tạ, nhưng ý ta đã quyết. Ta trải qua rất nhiều chuyện, mộng tưởng hoàn toàn bị đập vỡ. Lần này nếu lùi, con đường tu luyện gần như bị đoạn, chẳng lẽ phải chấp nhận sống qua ngày như phàm nhân? Không, nếu ngay từ đầu sống như phàm nhân, ta sẽ chấp nhận. Nhưng một khi bước lên con đường tu luyện, nó giống như một ma lực thúc đẩy con người đi tiếp, không thể dứt ra. Ta không muốn như vậy, cộng với việc ta đã mệt. Ta rất mệt suốt thời gian qua.”
Đến đây, vẻ mặt Yên Hữu Đạo đầy đìu hiu cùng cô quạnh, mặc dù cả lầu hai Đáo Sơn Lâu ồn ào không thể tả.
Cô quạnh giữa chốn đông người.
“Ta biết có một người ngược với ngươi, hắn luôn một mình nhưng không cô đơn.” Thanh Minh vừa nói vừa đặt đũa xuống.
“Ai?”
“Đại sư huynh của ta.”
“Đa tạ ngươi. Có thể nói từ khi tới thế giới này, ngươi là người cho ta cảm giác rất tốt. Nhưng mà chí lập đạo ngày đầu bước lên con đường tu luyện của ta đã nứt, chỉ sợ lần này không vượt qua được rồi. Nó vỡ rồi, ta biết phải làm sao?”
“Có một cách.” Thanh Minh mở miệng nói.
Yên Hưu Lộc nghe vậy nhưng cho rằng chỉ là an ủi, hắn nhìn Thanh Minh cảm kích nói.
“Không sao! Việc ta thực hiện hôn ước này còn rất nhiều lý do kéo theo đằng sau. Ví dụ như kẻ thù của ta đang đuổi giết gắt gao, nếu không vùng lên được nhờ Đoạn Sơn Thành thì ta cách chết cũng không lâu nữa. Vả lại hôn thư này là phụ mẫu trước khi lâm chung căn dặn, không thể không nghe theo. Dù không thành, ta cũng phải hỏi một lý lẽ để sau này có lời ăn nói với họ. Còn rất nhiều điều khác nữa không kịp nói, nhưng hôn sự này ta muốn Đoạn Sơn Thành trả lời.”
Thanh Minh nghe vậy tán dương hắn trong lòng. Quả thực rất hợp Thanh Minh ở phương vị phụ mẫu kia.
“Thôi căng thẳng gì, nãy giờ ta chỉ nói chơi chơi thôi. Mau ăn mau ăn.”
Vậy là hai thiếu niên từ nghiêm tục trở về bình thường, một bộ mặt lầy lội tranh nhau đánh chén, kẻ cướp người dữ như hai con ma đói vừa ăn vừa cười đùa.
“Viên huynh, ngươi tuy trẻ hơn ta nhưng ta kính ngươi gọi một tiếng huynh.”
Yên Hưu Lộc cầm một ly rượu, khuôn mặt hơi đỏ, hắn vừa uống vừa nói chuyện lè nhè. Hắn chưa dám uống quá một chén rượu bao giờ, hôm nay hắn uống tận… hai chén.
“Nếu ngươi già vài tuổi, bảo ta bái sư cũng có thể ấy. Nhưng với khuôn mặt non búng này… Ha ha ha!”
Thanh Minh điểm phốc huyệt Thượng Quan của hắn khiến hắn thốc lên, lại điểm và Bách Hội. Lúc này khuôn mặt Yên Hưu Lộc lại dần nguội đi. Hắn nhìn Thanh Minh, dò hỏi.
“Thực sự không có tiền à? Ta vấn muốn giữ mạng trước khi cưới lão bà.”
“Không có thật, chờ ta suy nghĩ chút. Nếu không được đành nhờ mặt mũi cô gia Phủ thành chủ vậy.” Nói đến đây, Thanh Minh cười ha ha phá lên.
“Rõ ràng là ngươi mời khách, sao dùng mặt mũi ta, vậy chẳng phải là ta mời khách?”
“Ngoan, trẻ nhỏ dễ dạy. Ta mời khách nhưng ngươi trả tiền, nghĩ xem sai ở chỗ nào. Mỗi người một việc, chia đều, thiên kinh địa nghĩa.”
Có lý, Yên Hưu Lộc nhất thời không cảm thấy sai ở đâu.