Cái lưỡi liếm lấy Nguyễn Khải trên không, thấy vậy lão cắn răng giơ tay vận sức, định dùng lực bức đầu lưỡi trở về. Đầu lưỡi và song quyền chạm nhau, tưởng chừng hai lực gặp rồi phản tách, ấy vậy mà cách tay Phùng Khải lại lập tức bị cái lưỡi nhớt nhát quấn lấy một cánh tay, hướng về phía miệng thu lại.
Lão già bị kéo nhanh về miệng Kim Thiềm, dứt khoát hét lên, tay phải hắn đưa ra tự đoạn tay trái mình. Thuận giải thoát, hai chân trực tiếp giẫm lên miệng Kim Thiềm rồi bật ra thật xa. Khuôn mặt lão tức giận đau đớn đến vặn vẹo.
Kim Thiềm mắt mở mắt híp, chỉ nuốt được cái tay Phùng Khải, “oa” lên một tiếng không đủ.
Vậy mà vẫn thoát được!
Lão chủ quán tự thấy không ổn, trong lòng nhủ rằng phải nhanh kết thúc rồi rời đi chữa thương, xong lại cùng võ quán tới xử lý Kim Thiềm này. Hắn vận sức bên tay phải, nội khí phun ra cuồn cuộn bao lấy tay hắn. Lần này lão muốn dùng võ thuật để giải quyết nhanh gọn tên tiểu tử kia.
Vạn Tượng Hám Sơn Quyền!
Quyền mang phun ra, cách không lao tới. Quyền này đánh lên người, không tàn cũng phế.
Nhưng Thanh Minh ngay tại vài giây trước, khi lão đang thất thố một hồi, lúc ấy hắn đã hành động trước một bước, cái giỏ cá bị hắn buộc vào dây câu, trực tiếp tung lên không trung.
Kim Thiềm thấy vậy lập tức đưa cái lưỡi cuốn giỏ cá lại, kéo về phía miệng nó. Thanh Minh theo lực mà đi, thuận thế lại nhảy lên đầu Kim Thiền, xong lại ép sát xuống phần gáy nó, tránh vào điểm mù để không bị nó chú ý, đồng thời cũng tránh được đi quyền khí của Nguyễn Khải kia.
Kim Thiềm liếm láp xong trực tiếp phun bỏ giỏ cá nhỏ ra, trong giỏ đã trống trơn không còn một con cá.
Quyền khí đánh vào khoảng không, mặt đất mặt nước trực tiếp thổi bay, bùn đất tán loạn tứ phía. Rõ ràng đã bị trượt mục tiêu, bị Thanh Minh mượn lực kéo Kim Thiềm trốn thoát.
Vạn Tượng Hám Sơn Quyền!
Lại một quyền nữa, lần này quyền mang đi cực nhanh, cực mạnh vọt về hướng đầu Kim Thiềm. Quyền này khí lực dư thừa cùng đủ chấn chết Thanh Minh, không lo không trúng. Đây là lão vận hết công lực súc tích ra, cuồng phong theo quyền vù vù như bão.
Nhưng Thanh Minh cứ như đi guốc trong bụng lão, hắn đều tính ra được hành động trước một bước. Đã sinh tử cận kề nên không một thời gian bị trễ, ngay sau khi rơi xuống đầu cóc, tên quán chủ kia đang ổn định phát lực thì Thanh Minh đã tung lên lọ Thương Dăng đang vo ve, đồng thời trượt xuôi từ đỉnh đầu xuống lưng cóc. Thuận thế trượt xuôi, qua mỗi cục nhọt nhỏ hắn đều cứa một cái kích thích, dao nhỏ hắn đã bôi vôi cũng một số bột liệu.
Với Kim Thiềm Ngũ Giai, dao găm nhỏ căn bản như gãi ngứa, đâu thể cho nó dời lực chú ý tới lọ Thương Dăng kia. Với nó thì đó chính là mĩ vị.
Cái lưỡi Kim Thiềm tóm lấy lọ Thương Dăng, cuốn nó vào miệng. Một lần nữa, thuận dây câu đã buộc vào lọ nhỏ, Thanh Minh thuận lực nhảy lên, lực kéo mạnh đến đột ngột, mạnh đến nỗi bả vai hắn ứa ra cả máu tươi.
Không giống những lần trước mượn lực rồi nhảy ra nơi khác, lần này hắn ôm chặt lấy lọ Thương Dăng, cả người cả lọ trực tiếp bị cái miệng to đùng nuốt vào bụng. Trên đường bay, miệng hắn vẫn lọt ra vài câu, không biết chỉ chính hắn hay lão Phùng Khải.
“Lần này chết không nghi ngờ!”
Ầm!
Quyền mang tuy rất nhanh như so chung lại đã chậm một bước hành động, khí lực đánh vào lưng Kim Thiềm.
Mọi chuyện nói ra thì dài nhưng kì thực chỉ trong gang tấc, chỉ trong một cái nháy mắt. Căn bản do Thanh Minh luân phiên phiêu động, cứ như thể hết thảy toan tính, không có điểm ngừng, hành sự uyển chuyển như nước, khác xa Phùng Khải một bước tính một bước kia. Lão cứ như xe ngựa gặp đá, vấp một cái là hành động khựng một nhịp, phải từ từ mới tính toán được nên làm gì tiếp theo.
Mấy cục nhọt bị khứa đã vô cùng kích thích, cộng với con dao đã bôi vôi sống và bột Hoa Cái, giờ đang rất không ổn định. Quyền mang đánh tới như một cái khe nhỏ của đập nước, mang tới sự khai thông bế tắc mà vỡ trào ra. Cả người Kim Thiềm như một cái bóng nước bị vỡ, từng dòng nhựa vàng khè bắn ra bốn phía, hôi thối không tả, bốc khói xèo xèo. Tầm mắt Thanh Minh dần được thu lại bằng cái miệng cóc, xong rất nhanh thu hẹp đến khi bóng tối xâm lấn. Hắn đã bị nuốt chửng.
Đôi khi, cửa sinh lại nằm trong cửa tử.
Tối om mù mịt, trong bụng Kim Thiềm, Thanh Minh rục rịch từ trong áo lấy ra chút vôi sống, thả nhẹ tại chỗ đứng của hắn đang ngập dịch dạ dạy, lại quét quét quanh người. Hiện hắn đang đứng tại nơi cao nhất trong dạ dày, xong cũng không thể thoát được ngâm trong dịch vị tiêu hóa. Vôi sống trung hòa dịch, cái này ít người biết đến, nhưng tác dụng không lớn lắm với con Kim Thiềm này.
Tuy vậy được ít nào hay ít đó!
Hắn áp tai một hồi vào thành thịt, lại nhắm mắt nghiền ngẫm nghe. Thỉnh thoảng lại thả chút vôi sống ra.
Qua một hồi, hắn nở nụ cười.
“Giờ ra.”
Trong bụng con Kim Thiềm có hai ngăn, một là cái dạ dày, hai là ngăn chứa bảo vật của nó, cực kì to lớn và rộng rãi. Nhưng giờ phút này ai còn nghĩ đến bảo vật thì thật ngu xuẩn, bò được ra ngoài lấy về một mạng đã là cực kỳ may mắn.
Thanh Minh vẫn rất bình tĩnh, hắn nhớ được bữa ăn trước hắn ăn rất nhiều đậu, nghĩ vậy bèn kéo quần xuống rồi trực tiếp tiểu tiện, tưới lên thành dạ dày. Hồi xong, lại dùng còn dao nhỏ, hết sức lực mà khoét vào thớ thịt vừa rồi. Tuy vậy cùng chỉ thương tổn một chút rất nhỏ, rất mờ nhạt, có thể coi như không có. Tiếp tục hắn lại lấy tất cả vôi sống, lần này là tất cả. Trong người chỉ còn lại túi vải nhỏ vôi sống to như cái đầu, trực tiếp bị Thanh Minh chà mạnh lên chỗ loét.
Cứ thế chà vôi, thớ thịt như đang hít thở phập phồng, cực kì kích ứng.
Phụt!
Qua một lúc, Thanh Minh trực tiếp bị nó phun ra. Cứ nghĩ một hồi lâu đợi nó mở miệng hoặc hắn sẽ đi ra bằng đường phân, ai ngờ con “Cóc” này thực sự để hắn ra ngoài.
Giờ đây nhìn hắn nhơ nháy thậm tệ, một số chỗ quần áo bị loét đi khá nhiều, cũng may chỉ mới qua một khắc, chỉ phần dưới đùi trở xuống bị ăn mòn nham nhở như chuột gặp khoai lang, những bộ phận khác không ảnh hưởng nhiều. Hắn dự tính sẽ còn bị thương nặng hơn, còn ở lâu hơn trong đó. Ai ngờ con “cóc” này cũng dễ “nói chuyện”.
Tuy vậy nhưng thực sự hắn không hiểu một điều, ngũ chuyển tại sao dễ lay động đến thế, dễ kích ứng đến thế? Có lẽ trước khi tới đây bị gì chăng, hay có nguyên nhân gì khác?
Đây chính là điều hắn nghi vấn không thôi từ lúc bắt đầu dùng nó như một quân cờ. Chung quy vẫn nghĩ không ra, an toàn là được rồi.
Người là vậy, quang cảnh thì mới thay đổi lớn.
Xung quanh toàn là chất lỏng sền sệt, đang ngấm dần xuống đất ăn mòn. Vài tả đáng lớn lởm chởm còn lại một nửa như bị gặm mất, cây cối ủ rũ héo úa, có cây thì bốc cháy, có cây thì bị gặm còn vương một chút dịch vàng sệt. Nếu không có dịch sệt kia, ai cũng lầm tưởng nơi này bị nham thạch đổ tràn qua, ăn mòn hết thảy.
Kim Thiềm “oa oa oa” ba tiếng, trực tiếp nhảy xa, cứ thế rầm rầm mà đi. Nó “oa” tới ba tiếng như trực tiếp chán ghét, mắt nó lườm Thanh Minh một cái, lại “oa” thêm một tiếng như muốn nó điều gì, rất tiếc chẳng ai nghe hiểu.
“Khoảng cách như vậy, hẳn là bị hòa tan không thể nghi ngờ. Ngay cả một góc Huyết thụ cũng bị ăn mòn qua. Ngũ chuyển độc coi như lợi hại!”
Thanh Minh hắn thở ra một hơi, lúc này mới tái nhợt khuôn mặt. Gãy bảy chiếc sương sườn phải, hai vai lệch khớp, cánh tay nứt rạn do nhiều lần không tải được lực kéo của Kim Thiềm. Viết thương còn ngâm trong dịch vị, thương lại thêm nghiêm trọng.