Một vùng tràn ngập lãnh khí âm đạm, tông màu xanh thẳm vươn lên nắm quyền.
Nơi đây, đại địa mờ ảo, hắc khí bồng bềnh nặng trĩu quanh quẩn như được đẩy từ lòng đất thống lên. Nền đất như có như không, mờ ảo không rõ, không dám phán xét. Nhưng phía bên trên, hoàn toàn có thể khẳng định chắc chắn không phải là Trời. Nó chỉ như một tấm vải lụa xanh xám được phủ lên cỗ quan tài chết tróc.
Một cây cầu mối mọt đủ chỗ bắc qua một con sông cạn nước trọc trơ, bên trên có một đoàn người, đôi mắt vô thần xếp hàng mà đi.
Sông cạn, cầu dài, vậy mà chẳng có một ai chọn ra một con đường khác, luôn luôn vẫn là một hàng dài nối đuôi nhau. Khác biệt với đại đa số, đứng ở đầu cầu là một bóng đen dáng vẻ mảnh khảnh, đầu đội đấu lạp không rõ diện mao, chỉ biết người ta hay gọi bóng đen này là Mạnh bà.
Hễ có ai muốn qua, Mạnh bà lại múc một bát canh đưa cho họ. Canh đậm đặc, bốc lên ngũ vị hương: chua, cay, mặn, ngọt, đắng. Nhận bát canh nóng, linh hồn cầm bát canh, khẽ ngửi một hơi nhẹ mà rơi tám giọt lệ vào bát.
Lệ sống, lệ già , lệ khổ, lệ hối tiếc, lệ tương tư, lệ bệnh tật, lệ biệt ly và lệ đau lòng.
Tám giọi lệ rơi, uống bát canh này sẽ vong tình.
Nhưng trước khi vong tình, nên nhìn lại một lần. Nhìn lại nhân gian, nhìn lại những gì đã từng trải.
Linh hồn bưng Vong Tình Canh, ngoảnh nhìn nhân gian lần cuối sau đó uống sạch.
Uống sạch rồi qua cầu.
Lại có một người qua, lại một bát canh phải uống.
Mệt mỏi một hồi dài, chẳng biết là ngày hay đang đêm, dòng u linh dần vắng rồi trở nên cô quạnh. Mạnh Bà ngồi đợi một đoạn thời gian chẳng biết ngắn dài, đợi mãi chẳng có thêm một ai.
Mạnh Bà vẫn ngồi đợi.
Vẫn đìu hiu cô quạnh.
Một hơi thở dài nhẹ rung, Vọng Hương Dài giờ trống vắng vô cùng, Mạnh Bà cất đi thùng cháo nguyên vẹn, tựa như chưa từng được đơm một muôi nào.
Lúc này, một âm binh tiến vào Vọng Hương Đài. Hắn giao cho Mạnh Bà một bản thông báo đã được phong cấm rồi quay người rời đi.
Lẽ ra nên vậy, nhưng nghĩ thế nào, tới cửa, âm binh này nán lại. Hắn nhóm đông ngó tây, nghiêng ngả đủ hướng. Tự cảm thấy ổn thỏa, khi này âm binh mới rụt rè nói.
“Trẫm…”
Lời vừa cất ra, một luồn âm khí xoắn nát một nửa hồn linh của hắn. Ho khụ khụ mấy tiếng, âm binh này sợ hãi cúi đầu thật sâu không dám ngẩng. Hắn nói:
“Là tiểu nhân lỡ lời. Vẫn là những lời cũ trước đây, chỉ cần thoát được khỏi nơi này, tiểu nhân sẽ nói nơi cất giữ Sinh Tử Bộ cho ngài.”
“Một âm binh quèn như ngươi làm sao biết được Sinh Tử Bộ? Ta lấy gì để tin? Kể cả ta có phối hợp thì Hắc Bạch kia cũng không để ngươi đi. Trả lời ba vấn đề này.”
Nghe được vậy làm âm binh này bất ngờ. Những lần dụ dỗ trước đó của hắn đều bị Mạnh Bà lướt qua, không ngờ hôm nay Mạnh Bà lại hỏi chi tiết như vậy.
Sở dĩ hắn dám cược chuyện này vào Mạnh Bà cũng bởi vì hắn biết được một chuyện, phía Âm Phủ và Mạnh Bà đang có vết nứt trong quan hệ, hắn lợi dụng điểm này để len lỏi bản thân hòng mưu tính.
Gần đây do sắp tới giới hạn, hắn phải lôi hết vốn ra để kéo Mạnh Bà giúp một tay. Làm chuyện này, hắn phải cắn răng đánh cược.
Sợ là sợ nếu như Mạnh Bà từ chối, quay ngược lại đem hắn tới chỗ Diêm Vương thì vạn kiếp bất phục chính là kết cục của hắn. Vậy mà những năm gần đây bị từ chối, Mạnh Bà cũng không đoái hoài gì về hắn với Diêm Vương.
Đảo một vòng suy nghĩ, âm binh kia đáp.
“Để đảm bảo, ta có thể thần hồn thệ. Ngài chỉ cần phối hợp một tay, không cần chính thức ra mặt. Chuyện phía Diêm Vương, ta tự lo.”
Đang suy nghĩ về những lời vừa rồi, bỗng có một âm hồn xuất hiện, nó muốn qua cầu.
“Ta có việc rồi, ngươi cũng nên về tự lo chức trách một âm binh đi.”
Âm binh kia cúi đầu dần lui đi thật nhanh.
Phía cầu độc mộc, một hồn linh ngơ ngác chậm dãi xông qua, dáng vẻ có lẽ là nam tử. Mạnh Bà đứng trước hắn, tay cầm bát Vong Tình Canh đưa cho hồn linh này.
Nàng ngoảnh đầu lại, tuy cách một màn đấu lạp nhưng có thể cảm giác được ánh mắt của nàng xuyên thấu qua nó, nhìn thẳng vào trong Âm Phủ.
Trong Âm phủ mờ ảo, chỉ có vài bóng người cần mẫn không để ý xung quanh.
Thu ánh mắt, chẳng biết nghĩ thế nào, Mạnh Bà đưa tay giữ lại bát Canh Vong Tình, ánh mắt hồn linh theo đó dần sáng.
…
Một chủ điện lạnh thấu xương, âm khí lượn lờ nặng trĩu. Ngồi trên chủ điện, trước long bàn là một bóng nam tử âm lãnh, diện mạo vặn vẹo như âm khí, rất khó hình dung. Tay hắn cầm một âm châu bản soi xét, gật đầu một cái rồi triện Âm Ấn lên.
Mọi người hay gọi hắn cái tên Diêm Ma.
Hai bên Diêm Ma là hai âm hồn bồng bềnh, chân không chạm đất, hắc bạch phân biệt gọi Hắc Bạch U Quân.
Trong một khoảnh khắc, Mạnh Bà tự dưng xuất hiện trong điện, u sầu nói.
“Diêm Vương, ta muốn từ chức. Lời hứa năm ấy đã qua từ lâu, suốt những năm tháng đằng đẵng kia ta đã tiếp quản công việc này cũng được coi là tận lực, ngài có thể xem xét?”
Diêm Ma nghe vậy ngưng phê âm châu bản, nhẹ ngẩng khuôn mặt thở dài nói.
“Tính ra cũng phải, là ta đã không để tâm. Vậy thôi được, ngươi mau uống bát canh này để quên hết mệt nhọc trước đó rồi tự lên đường đi. Đầu thai cũng được, ra ngoài cũng không sao, ta không cản.”
Mạnh Bà nghe vậy khó tin, rèm mũ không gió cũng động. Muốn hỏi lại xác nhận đúng sai nhưng sợ Diêm Ma đổi ý, Mạnh Bà gật đầu bưng bát canh vừa uống vừa nói.
“Tạ Diêm Vương!”
Hắc Bạch U Quân đưa ánh mắt nhìn nhau, lại nhìn thân ảnh nhỏ nhắn phía dưới uống bát canh qua rèm đấu lạp.
Vừa hay một hơi thở, thân ảnh mảnh khảnh đội đấu lạp kia đặt bát xuống, run sợ nhìn xung quanh, nàng ngờ ngợ hỏi.
“Ta là ai?”
Chẳng biết khí thế của Diêm Ma trở nên âm lãnh tới cực điểm từ lúc nào, nghe hỏi vậy hắn lạnh giọng đáp.
“Đây là Âm Phủ, ngươi sau này sẽ là Mạnh Bà, nhận chức quan ân huệ này rồi hãy làm việc cho tốt.”
Bóng ảnh phía dưới nghe vậy run run vui mừng đáp.
“Ra là vậy, vậy ngài là Diêm Vương. Ty chức tạ ơn Diêm Vương.”
“Lui ra đi, việc ngươi phải làm sẽ có Âm Binh tới chỉ điểm.”
Một âm bình bước vào đưa Mạnh Bà mới nhận chức kia đi. Bóng ảnh khuất mắt, Diêm Ma cất tiếng thở dài.
“Gần đây tần suất đình công càng nhiều.”
“Diêm Vương đại trí vẫn giữ được nàng.” Bạch U Quân nói.
Hắc U Quân cũmg đáp:
“Mạnh Bà như vậy đã được gần một năm, theo nhân giới là tính từ cuối xuân. Diêm Vương không nghĩ được ai thế chỗ sao?”
“Được thì được nhưng có nhiều vấn đề rất phức tạp, vả lại nàng làm không đòi lương, giữ lại vẫn lời.”
“Dạo gần đây, Mạnh Bà biểu hiện rất vô tri, cứ như là một khôi lỗi vậy. Ngài có cảm thấy?”
“Một chút, nhưng thật giống những ngày đầu Mạnh Bà tới. Có lẽ gần đây ta cho nàng uống quá nhiều Mạnh Bà Thang?”
“…”
Ngoài Âm Phủ mờ mịt, xám xịt là tông màu nổi trội hơn hẳn.
Âm binh đưa Mạnh Bà về Vọng Hương Đài rồi bàn giao công việc. Đây là một nữ âm binh, nàng làm chuyện này vô cùng thuần thục tựa như đã trải qua vô số lần, xe nhẹ đường quen. Bàn giao xong xuôi, âm binh cúi đầu quay người rời đi.
Bóng người khuất mắt, một giọng nói vang vang trong ống tay áo Mạnh Bà cất lên.
“Tư bản bóc lột ở đâu cũng có! Ài… chủ nghĩa cộng sản mới là chân lý.”
…
Hàm Dương là kinh đô của Lục Nguyên, hôm nay trời đẹp như vẽ.
Nay là mùng một tết, toàn bộ Lục Nguyên vẫn lấy hối hả là chính. Hối hả như ngày ba mươi mọi năm, nhưng cái khác của năm nay rất nhiều.
Nam nay không Tết, không hoa không pháo, tất cả đều chỉ tập chung vào dựng lễ đàn.
Doanh Ký Biền là hoàng đế đương đại Lục Nguyên, trị quốc đã hơn trăm năm lấy thừa. Là kẻ có tham vọng lớn nhưng vô cùng khéo léo trong ngoại giao và trị quốc, mọi việc Nguyên Đế làm dù thiện hay ác đều được bình thường hóa rất hài hòa.
Tỷ như việc xâm lấn Lạc Nam, với yêu thoại Lạc Nam vốn là thềm sau của Lục Nguyên cổ, hay việc độc chiếm Đông Hải với yêu sách đường lưỡi cẩu,... Có tham vọng lớn, chiến lực lại mạnh, tuy vậy, lãnh thổ phía nam Lục Nguyên vẫn luôn dừng lại suốt bao năm qua.
Xét về phía Bắc, Doanh Ký Biền đã dung nạp năm quốc gia nhỏ. Hắn gọi đây là dung hòa văn hóa, bảo hộ hảo hữu và khai hóa văn minh. Bây giờ trên bán đảo này, tính cả Lạc Nam và Lục Nguyên vào chỉ còn năm nước là có vùng lãnh thổ độc lập, bao gồm cả vùng Bắc Cương tự chủ.
Năm nay tròn hai ngàn năm Doanh Hiểu, tổ hoàng của Nguyên Đế, hoàng đế đầu tiên thống nhất Lục Nguyên chết, Doanh Ký Biền tổ chức toàn dân bái tổ. Khắp Lục Nguyên đều phải dựng lễ đàn, dù là trấn nhỏ thì ít nhất phải có một cái, quan tri huyện đích thân chủ trì, mọi tiến trình báo lên triều đình phía trên. Đây là bắt buộc, ai không tuân đều trảm, không kể quý tộc hay thường dân.
Bị trói thúc bởi đạo đức, ơn huệ và luật pháp quyền hành, nào ái dám không tuân.
Tế tổ vạn dân triều bái, nghe thì hoành tráng đấy nhưng sau mỗi một lễ đàn là biết bao người chết vì lao lực và đói nghèo.
Những năm gần đây Lục Nguyên phát động chiến tranh dày đặc, nhất là với Lạc Nam. Để phục vụ cho chiến tranh, việc vơ vét lương thực và nô dân là chuyện không thể rời bỏ. Nhất là vừa rồi có một cuộc chiến lớn trên Kiên Giang, Lục Nguyên căn cơ đại tổn không ít.
Chiến tranh đi qua để lại mất mát, dân đói nghèo chỉ còn da và xương, lấy gì để dựng lễ đàn lộng lẫy cho xứng tới tổ hoàng? Nghèo càng nghèo, đói càng đói.
Đã chỉ còn da và xương, vậy cũng chỉ có thể dùng da và xương để dựng. Đây là thực cảnh chung tại nhiều vùng xa xôi lạc hậu. Phân cảnh này Thanh Minh thấy không ít, nhưng không giúp được.
Càng vào sâu Lục Nguyên, lễ đàn càng lớn.
Ở Hàm Dương tổng cộng có bốn mươi tám cái lễ đàn nguy nga trọc trời, đồ sộ như ngọn núi lớn. Trong đó, bốn mươi bảy cái vây quanh kinh đô, một cái lăng lệ nhất đặt trong Tử Cấm Thành. Chưa cần vào kinh, chỉ cần cách vài dặm đã có thể trông thấy những tòa lễ đàn này. Nói như vậy cũng đủ hiểu sự xa hoa, nguy lệ của việc tế tổ năm nay.
Kéo rèm xe ngựa che ánh nắng, Vấn Tử Mẫn thu ánh nhìn quay vào trong xe.
“Thật đồ sộ, như vậy cũng để hiểu rõ ảnh hưởng của hoàng tổ Doanh Hiểu lớn tới mức nào.” Thanh Minh ngước nhìn cảm khái.
“Đúng vậy, Doanh Hiểu sinh vào thời ngũ quốc chiến loạn, chính hắn là người thống nhất ngũ quốc, kết thúc loạn lạc ở Lục Nguyên cổ suốt hai trăm năm. Sau này được đà, lãnh thổ Lục Nguyên dưới thời Doanh Hiểu không ngừng được mở rộng. Thẳng đến hôm nay cùng với tham vọng của Doanh Ký Biền, Nguyên Đế đương đại, lãnh thổ Lục Nguyên đã bạt ngàn.”
Ngưng một nhịp, như từ trong kí ức lục lại, Vấn Tử Mẫn nói tiếp:
“Công tử biết trên Lục Nguyên cổ từng có Tiên nhân không?”
“Tiên nhân?”
“Ngày trước ta từng ở Lục Nguyên học tập một thời gian, vô tình đọc vài cuốn cấm thư cổ. Lục Nguyên cổ vốn là năm nước, sau này được Doanh Hiểu dẹp loạn thống nhất mà thành. Hiên quốc là một trong năm nước đó, Doanh Hiểu xuất thân từ đây, vị Tiên nhân kia cũng vậy.”
Thanh Minh khó tin được đoạn thông tin này, nghi hoặc hỏi lại.
“Bán đảo cằn cỗi như này, thực sự có người thành Tiên sao?”
“Đúng là cằn cỗi, nhưng công tử sao không nghĩ rằng, vì vị kia thành Tiên nên mới cằn cỗi? Thật ra chuyện này cũng không hoàn toàn như vậy. Theo ghi chép, vị tiên nhân kia dùng huyết mạnh để trợ lực thăng Tiên. Đến đây thông tin lại không rõ ràng, chỉ biết rằng một bộ tộc phía bắc Lục Nguyên đời đời chân phàm là có liên quan tới vị Tiên nhân này.”
“Chân phàm?”
“Ta không rõ lắm, ý nói ngay cả luyện võ cũng không thể, thiên phú Hoàng cấp cũng không tới, đời đời là phàm nhân.” Vấn Tử Mẫn vén nhẹ ngọn tóc đáp.
Nghe tới đây, trong lòng Thanh Minh rấy lên nghi vấn không thôi.
Huyết Vũ Tùng Tiên?
Dùng huyết mạch đẩy huyết mạch, tự phế vạn nhánh huyết mạnh, dùng nó làm môi giới đánh lừa thiên đạo, trợ lực phi thăng.
Nhưng mà cái giá phải trả quá lớn, bất cứ ai mang trong mình dòng huyết mạch đã phạm phải đạo, miễn còn đứng dưới vòm trời kia thì đều bị nguyền rủa, vĩnh viễn hóa phàm.
“Thông tin cuối cùng ta được biết, hoàng đế Doanh Hiểu từng là kiếm thị của vị kiếm tiên kia, nhờ vậy mới có thể thống nhất ngũ quốc bấy giờ.”
Một đường nói chuyện về Lục Nguyên, Thanh Minh không hứng thú lắm với những cố sự như vậy, nhưng không có gì nghe cho vui tai cũng buồn. Vậy nên hắn đành vứt bỏ suy nghĩ ra đằng sau, lặng nghe Vấn Tử Mẫ kể, trong khi đó vẫn tiếp tục thúc ngựa tiến tới.