Trong tẩm cung của Thái tử, trầm hương an thần nghi ngút, hai bóng người đứng trước giường nhìn vị Thái tử trẻ tuổi.
“Không hô hào sao?” Thanh Minh lại hỏi.
“Đằng nào cũng không thoát được, lại liên lụy nhiều người. Họ đều như mẫu hậu chăm sóc ta.”
“Ngươi thú vị thật.” Thanh Minh cười, giọng nói hung dữ không còn, thốt lên là giọng non choẹt thường ngày của hắn.
“Ngươi cũng vậy, đi hành thích tay không? Định bẻ đầu bóp cổ hay sao, bản thái tử muốn lưu lại toàn thây liệu có được?” Lạc Kim Lân vừa nói vừa đưa tay gỡ mũ miện.
Hắn đưa bàn tay thon gầy vén đi mái tóc xù xòa đã trờm quá trán, để lộ ra đôi mắt viền thâm mất ngủ lâu ngày. Ánh mắt của hắn giống y như một con cá vậy, không rõ điểm đặt điểm nhìn. Tuy vậy, ánh mắt của hắn lại không đờ đẫn như cá trong nước, ngược lại rất linh hoạt phiêu du.
Mượn ánh mắt ấy nhìn hai tên thích khách cao thấp hơn nhau nửa cái đầu, Lạc Kim Lân cảm thấy hơi khôi vui vui.
Hắn tự tưởng tượng chính mình đứng đó cùng bọ họ, vậy sẽ cao hơn tên cao nhất nửa cái đầu. Nếu đem ba người xếp dọc, lấy chính diện nhìn vào thì chẳng khác gì một sinh vật kỳ lạ có sáu con mắt cả. Điều này làm Lạc Kim Lân tự dưng bật cười.
“Cười gì vậy.” Yên Hưu Lộc lên tiếng hỏi.
“Không có gì, chỉ cảm thấy nếu chúng ta hợp thể thành một nhóm có khi rất vui.”
“Ngươi không sợ chết sao?” Thanh Minh hỏi hắn.
“Ta đã đứng ở vạch đích, không lo không nghĩ, chỉ nằm đây chờ cái chết ập tới, cuộc đời này coi như đã có một cái kết viên mãn rồi. Còn việc sợ hay không, sợ chứ. Ngươi nói trên đời này có bao nhiêu kẻ không sợ chết hả?”
Thanh Minh đưa ngón cái lên vuốt cằm, nói.
“Còn tưởng ngươi sẽ khác ta, không hề sợ cái chết. Hóa ra vẫn sợ.”
Lạc Kim Lân nhìn Thanh Minh, không biết điểm nhìn của hắn đang đặt ở đâu trong đường mắt giữa hai người. Hắn nói:
“Ta muốn nó từ từ thôi, còn bao nhiêu chuyện thú vị đang chờ ta nữa. Ta không sợ cái chết, chỉ sợ chết vào lúc này."
Nghe vậy, Thanh Minh và Yên Hưu Lộc khó hiểu đồng thanh hỏi lại.
“Nằm như vậy không tẻ nhạt tới chết sao? Thú vị ở đâu?”
Lạc Kim Lân đáp.
“Ừm, đúng thật là có chút tẻ nhạt. Nhưng ngoài kia bể khổ vô biên, khi nào có ai dẹp tan nguy hiểm, khi ấy đi ra xem một chút cũng được.”
Yên Hưu Lộc nghe vậy lòng thầm nhủ: "Tính cách của tên này có phải quá lệch lạc quá mức về cuộc sống rồi không?"
Lại thấy Thanh Minh nói.
“Ngoài kia bao la rộng lớn, có khi trong cái nguy hiểm mới tìm ra được kích thích và thú vị chân chính. Thế giới này có tiên, có thần, có yêu, có ma, có quỷ,.. đủ loại thành phần hỗn tạp, còn có những nơi kỳ bí, bồng đảo mộng mơ, băng vực, xa mạc, thâm uyên, hoang nguyên, hắc đảo cực kỳ rộng lớn nguy nga. Đời người nhỏ bé, biết bao giờ mới khám phá hết cái kỳ diệu của vũ trụ này.”
Ánh mắt Lạc Kim Lân sáng lên nhiều khi nghe Thanh Minh nói vậy. Hắn đang thử cố quan tưởng ra những cảnh tượng ấy nhưng đều sụp đổ không thành. Hơi uể oải, hắn nói.
“Phụ hoàng cũng từng nói trên thế giới này có Tiên có Thần, có Yêu có Ma. Còn nói công pháp Lạc Nam bắt nguồn từ Vụ Tiên và Chân Long, các ngươi không phải lừa ta giống người phụ hoàng đó chứ. Quả thực siêu việt như vậy, mấy trăm năm qua ở hoàng tộc Lạc Nam ít ra cũng phải có một hai người thành công rồi mới phải.”
Thanh Minh nghe vậy lắc đầu.
“Ngươi là Thái tử mà còn không rõ hơn ta? Nghe đồn năm trăm năm trước vì chiến loạn mà công pháp hoàng tộc Lạc Nam thất lạc không ít, ngươi không biết ư? Với lại, ngươi nói rằng ngươi chẳng bắt gặp một ai có thành tựu cả, vậy chẳng lẽ cứ không bắt gặp là không tồn tại?”
“Vậy là có?” Lạc Kim Lân nhanh chóng hỏi lại.
“Ta làm sao biết được, ta chỉ đang chỉ ra lỗi sai trong lập luận của ngươi thôi. Thế giới rộng lớn, nơi trũng thế này sao có thể là nơi đầu tiên hứng ánh nắng ban mai. Ta hỏi ngươi, nếu ngươi là một con cá trong ao tù, một ngày tìm được sông dài biển rộng, liệu có nguyện về ao tù trước kia không?”
“Có chứ, chẳng lẽ ngươi không tính về quê ăn Tết?”
“…”
Yên Hưu Lộc nghe hắn hỏi vậy chút nữa bị sặc chết.
“Ồ! Ngươi rất hợp ý ta, là ta thì vẫn nên về. Nhưng đại đa số thì không như vậy. Ta không biết thế giới này như thế nào, nhưng biết có một nơi gọi là Linh Giới, mà nơi chúng ta đang ở gọi là Khứ giới.”
“Khứ giới, là nơi bị vứt bỏ sao?” Cả Lạc Kim Lân và Yên Hưu Lộc đều tò mò điều này.
“Ta không biết, càng tìm hiểu về nó lại càng mơ hồ. Chỉ rõ được rằng, muốn tu luyện thì phải có linh khí, mà nồng độ linh khí trên Linh giới gấp chín lần các khứ giới như nơi chúng ta ở. Có vô vàn Khứ giới, chúng ta không phải đặc biệt, nhưng Linh giới lại là độc nhất, chỉ có một. Trên Linh giới, có thần tiên.”
“…Tiên!”
“Đúng vậy, muốn từ Khứ giới lên Linh giới phải trải qua màng thế giới, các ngươi phải có sức mạnh vượt trội mới có được sự cho phép của màng giới này. Là cho phép, không phải cường hành xông qua. Màng thế giới như một cái van một chiều, có lên không có xuống, vậy nên chuyện về tiên ở khứ giới hầu như rất ít.”
Yên Hưu Lộc nhanh nhậy hỏi lại.
“Rất ít, tức là vẫn có.”
“Đúng, khi có thể vượt giới nhưng một số người thích ở lại, vậy nên mới nói rất ít.”
“Ở lại sao? Ở lại thì làm sao tiến thêm một bước được. Nghe ngươi nói cái gọi là Linh giới ở bên trên có linh khí gấp chín thành mà?” Lạc Kim Lân không hiểu nói.
“Đúng, việc tiến thêm một bước ở Khứ giới sẽ vô cùng khó, việc này ngay cả khi ở trên Linh giới cũng không hề dễ dàng. Tu luyện giống như đi ngược dòng nước vậy, không tiến thì ắt lùi."
Thanh Minh vừa nói vừa cởi bỏ khăn tre mặt cho đỡ ngột ngạt. Đứng nhiều nên mỏi, hắn ngồi ở mép giường của Thái tử Lạc Nam.
“Tiên đạo vô cũng vi điệu và tràn đầy điểm tối. Người ta cứ nói chỉ cần tu luyện theo các cảnh giới, có thiên phú, tài nguyên, thời gian, may mắn, thiên mệnh,… thì một ngày đắc đạo không xa, hoàn toàn sai lầm. Tiên đạo rất tối tăm mờ mịt, chưa có ai đi đến cuối, sao dám khảng định như vậy. Ngươi thử bước lên xem.”
Thanh Minh hôm nay nói hơi nhiều, khi miệng cảm thấy hơi khô thì Lạc Kim Lân đã hơi chếch người dựa vào đầu giường, từ kệ gỗ gần đó lấy một ly trà rồi đưa cho hắn.
Tình cảnh này nếu đem nói cho người ngoài sợ chẳng có ai tin.
Thích khách vào giết thái tử, đứng mỏi quá nên ngồi ghé tạm đuôi giường. Thái tử vậy mà không hoảng không sợ, còn rót cho hắn một ly trà giải khát.
Nhìn cảnh này cứ như hai người bạn nối khố của nhau vậy.
“Ngươi nói nhiều với ta như vậy làm gì, đều là người xa lạ?” Lạc Kim Lân hỏi.
Đúng vậy, Thanh Minh nói rất nhiều, không phù hợp với mức giao thiếp giữa hai người dưng nước lã chút nào, còn toàn là những thông tin quý giá. Ở trong Khứ giới này có lẽ chẳng có mấy người biết điều này.
“Nếu ngươi dùng cung nữ như lá chắn hộ mạng ta cũng không nói gì, đó là bổn phận của họ. Nhưng việc ngươi tôn trọng mạng người như vậy lại để ta phải lau mắt mà nhìn. Ngươi nói ngươi sợ chết, ta có khi còn sợ hơn ngươi, vậy nên nếu rơi vào tình cảnh của ngươi, ta sẽ không ngần ngại đẩy vị tỷ tỷ đang nấp sau bình phong kia ra đâu.”
Lạc Kim Lân ngạc nhiên: “Ngươi đã biết.”
Một cung nữ tay cầm dao nhọn từ bình phong đi ra, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Thanh Minh và Yên Hưu Lộc không rời. Nàng có vẻ như đang muốn khắc thật sâu hai khuôn mặt này vào trí não mình.
“Tiểu Trình không cần căng thẳng, đều là bằng hữu.”
“Điện hạ, người có bằng hữu sao?” Vị cung nữ này ngạc nhiên hỏi lại.
“Không, vừa mới nhận.”
“Nhưng bọn họ chưa đồng ý.”
“Thái tử dưới vua, ta nói là được rồi.”
Yên Hưu Lộc nghe thấy hai người đối đáp như vậy, lên tiếng:
“Ngươi thấy bọn ta bất phàm muốn ôm đùi lớn. Nói trước, ta là đồ đệ hắn, nhập môn trước. Ta tuy nhỏ hơn ngươi nhưng sẽ làm lão đại, hiểu chưa?”
Yên Hưu Lộc đang trong mơ mộng làm sư huynh của một vị Thái tử, Thanh Minh sút bay cái mông của hắn, lườm quát.
“Một mình ngươi làm ta đủ khổ rồi, với lại đạo của Thái tử tuy không cắt nhưng xa đạo của ta, không hợp.”
Lạc Kim Lân nghe vậy cười lớn. Đây là lần đầu Tiểu Trình thấy Thái tử cười như vậy.
“Các ngươi khôi hài thật, còn đi nhận nhau sư đồ chọc cười ta. Tốt, thành công rồi, muốn ban thưởng gì cứ mở miệng, bản Thái tử rất giàu.”
Yên Hưu Lộc và Thanh Minh nghe vậy đen mặt. Quả thực chuyện bọ họ là sư đồ không khác gì một tiểu phẩm cả, ngươi ta nhìn vào rất là khôi hài. À, có một ngoại lệ, Mai Hoa Thiên Lý cảm thấy chuyện này lại vô cùng bình thường, đúng là một kẻ kỳ quặc!
“Nè, Tên cao nửa cái đầu kia, nhìn các ngươi chắc chỉ mười bốn, mười lắm tuổi mà cũng học ai đi hành thích vậy. Nếu khó khăn quá ta có thể cho ngươi bám đùi bao nuôi, yên tâm, ta hào sảng không so đo như ngươi đâu.”
Thấy vẻ mặt Yên Hưu Lộc xám bệch không nên lời, Lạc Kim Lân lại cười nói tiếp.
“Ta mà làm huynh đệ với tên còn lại kia, ngươi chắc không quỳ xuống gọi là sư thúc gì đó chứ?”
“Điện hạ, ngài không cùng môn hạ với hắn, không thể gọi sư thúc.” Vị cung nữ kia chỉ vào Thanh Minh nói.
“Ra là vậy, tiểu Trình từng ở Yên Nguyệt Tông có khác, kiến thức hơn ta rất nhiều.”
Thanh Minh nghe vậy có chút ngoài bất ngờ. Yên Nguyệt Tông là một trong số ít tông môn ở trong Lạc Nam, tông này ở giáp biển, cách Đỗ Long khá xa.
“Ta cũng không phải có ý gì, chẳng qua là con dân Lạc Nam thì muốn tới xem Thái tử của Lạc Nam ra sao thôi. Nghe đồn ngươi liệt cả đời mà hoàng đế vẫn cứ thích chơi trò ngôi báu truyền trưởng tử, vậy nên nói vài lời mong ngươi thay đổi suy nghĩ chút, sau này trở thành một vị vua tốt cho Lạc Nam.”
“Ồ, ra là vậy, thì ra là công dân gương mẫu.” Lạc Kim Lân trầm trồ ồ lên.
“Đến nói chuyện như vậy, ta mới biết mình lầm rồi, làm sao có thể thay đổi được cơ chứ. Chẳng có cú sốc hay quá khứ đau thương gì cả, hóa ra tính cách và nhận thức, cách quan sát thế giới của ngươi vốn là như vậy.” Thanh Minh nhọc lòng, hắn cảm thấy hơi tốn nước bọt khi theo Yên Hưu Lộc tới đây.
“Ngươi biết nhiều chuyện như vậy, chắc có liên quan tới nơi gọi là Linh giới kia?” Lạc Kim Lân hỏi.
“Ừ, nếu không có biến cố gì, ta sẽ là bang chủ một bang phái trên đó tên là Thiên Hoa.”
“Ghê vậy sao, ta cũng muốn lên đó chơi thử, ngươi nhớ để dành một chỗ cho ta trong bang. Đất khách quê người, ta muốn có chỗ dựa.”
Thanh Minh cười nói:
“Bang của ta nghe nói rất bé, còn đang bị chèn ép, ngươi tìm sai hậu đài rồi. Vả lại nếu muốn lên linh giới, phải mạnh lên rất nhiều. À phải rồi, ngươi có thể gia nhập, ta đang phải tìm Ngũ Hoa cho mình, tính ngươi vào sẽ có hai.” Thanh Minh chợt nhận ra hắn còn phải tranh chức bang chủ mà không phải chơi trò nhường ngôi.
“Ồ, vậy là có thể vô sớm làm chức to, sống lâu lên lão làng à? Được rồi, nếu ta có năng lực.” Lạc Kim Lân hứng thú nhận lời.
Thanh Minh gật đầu, hắn chỉ vào Yên Hưu Lộc nói: “Được, hết rồi. Ta không có ý nhưng hắn có.”
Lạc Kim Lân quay sang nhìn Yên Hưu Lộc tò mò. Yên Hưu Lộc lôi một bọc vải từ trong ngực ra, nói:
“Có người nhờ ta đưa thứ này cho ngươi, nếu mà khỏi bệnh, vị này muốn ngươi thắp một nến hương lên mộ phần.”