• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trầm mặc hồi lâu nhớ lại, trong sân nhỏ thật yên tĩnh, thẳng đến khi Thiên Lý ngáp một cái, uể oải từ trên mái hạ xuống mới khiến ý nghĩ mọi người quay về thực tại.

“Thôn trưởng, gần đây hay có ẩu đả, ta đi thu phí bảo kê chút.”

“…”

Mí mắt Cẩm Nhật Tân giật giật lên mấy nhịp, ba từ “phí bảo kê” này của Thiên Lý làm lão không ưa chút nào. Càng trái ngang thay, con gái rượu lại ngược với cha, nghe Thiên Lý nói vậy, mắt của Dục Tú sáng lên lanh lợi, đôi mắt màu cẩm thanh thanh tuyệt đẹp.

Đi thu phí bảo kê với Thiên Lý hay được ăn hàng miễn phí, làm sao nàng có thể bỏ qua cơ hội này cho được.

“Cha, con đi giúp đại sư đệ làm việc chút, người và tiểu sư đệ cứ tiếp tục đi. Tiểu sư đệ, chiều tối ta mang chút đồ qua nhà ngươi chơi.”

Thanh Minh nghe vậy chỉ biết cười, gật. Nhưng mà mặt thôn trưởng đã đen như gỗ mun từ bao giờ rồi. Nữ nhi của thôn trưởng Cẩm thôn đi thu phí bảo kê, việc này thực sự là vết đen trong giáo dục của lão.

“Sư muội ngươi ở nhà đi, ồn ào quá. Ta lần này đi xa.”

“Tiểu Lý, ta là sư tỷ mà. Ngoan, nghe lời sư tỷ. Sư tỷ ra ngoài đã làm ngươi mất mặt bao giờ chưa?”

Thanh Minh nghe vậy cố nén cười, nghiêm túc chút. Thiên Lý ném cho hắn một ánh mắt, khiến hắn rùng mình một cái, lập tức quay về với trưởng thôn đang đen mặt đối diện, tiếp tục trò chuyện.

Mai Hoa Thiên Lý bước ra khỏi cổng, theo sau là bóng hình nhí nhảnh, không ngừng rí réo trêu đùa.

“Ta đã nói, tiểu Minh ngươi nghĩ sao về những gì hồi đầu sư phụ nói?”

“Sư phụ, giờ đồ nhi đành phải hảo hảo chăm chỉ chút rồi.”

Cẩm Nhật Tân mỉm cười, có lẽ lão đang chờ câu này của Thanh Minh.

“Thấy nước sông chứ?” Cẩm Nhật Tân hướng tay chỉ ra ngoài.

“Gần đây có vẻ đang cạn bất thường.”

“Ngươi dọc theo con sông nhỏ này, lên thượng du năm dặm có một con Kim Thiềm Ngũ Chuyển đang tắm trên đó được hai ngày, có vẻ sắp đi. Con Kim Thiềm này tuy Ngũ Chuyển nhưng không hung hăng đánh người, đây là bản tính của nó. Loài này cực thích bảo vật, thường đi khắp nơi nuốt bảo tầm trân, nhưng cực kỳ khó gặp. Kim Thiềm là cực khó gặp, kể cả gặp rồi cũng chưa chắc thu được cơ duyên. Hôm qua ta ngược dòng tìm nguyên nhân mới rõ. Lần này chỉ mong vận khí đứng về phía ngươi.”

“Sư huynh, sư tỷ không đi sao.”

“Sư tỷ ngươi đã thử, không được gì. Còn đại sư huynh ngươi... ài!”

Cẩm Nhật Tân nói đến đây, thở dài một hơi nhọc lòng kể lại.

Mai Hoa Thiên Lý biết nó là nguyên nhân chặn dòng nước, vừa gặp đã tuyên bố “mi vi phạm luật nơi này”, cộng thêm lãnh khí như hắn, sao có thể cùng một con cóc cầu xin cơ duyên.

Thế là không đôi co, trực tiếp động thủ. Hai thanh quải trực tiếp găm vào bụng con cóc đang nằm ngủ, cũng may nó không cuồng giận lên mà chỉ kêu “oa” một tiếng, cựa một cái nằm nghiêng mà không hề bận tâm. Từ lúc ấy nước sông mới khai thông được một chút, chảy rất eo hẹp.

Người hữu tâm làm sự không thành, người vô tâm lại thừa viên mãn. Kim Thiền “oa” một tiếng, nương theo nó hai thanh kiếm dọc theo miệng trơn tuột ra. Điều này khiến Cẩm Nhật Tân khi ấy ngốc trệ đến nửa ngày. Lão không tin được trên đời có chuyện vô lý tới mức đơn giản như vậy.

Hai hôm nay, Thiên Lý lưu kiếm lại chỗ thôn trưởng để làm vỏ, lão vừa nói vừa lấy ra phô ra trước mặt Thanh Minh.

Thanh thứ nhất là kiếm một sống dài ba thước rưỡi, chạy xuôi theo sống kiếm có những rãnh nhỏ. Kiếm mỏng, linh hoạt có thừa. Thanh kiếm thứ hai thì trong như thủy tinh, thân kiếm đang có vết rạn nứt, vẻ ngoài cùng thanh thứ nhất không khác nhau là mấy.

Phẩm cấp hai thanh kiếm này không quá cao, Huyền cấp hạ phẩm, nhưng có vẻ cực vừa tay với Mai Hoa Thiên Lý.

“Đại sư huynh ngươi ba tuổi luyện kiếm, nhưng vẫn chỉ dùng cành gỗ mai trước nhà mà luyện. Nay cũng xem như có vũ khí thuận tay.”

Cẩm Nhật Tân kể chuyện này ý vị muốn xúc động lên tâm tranh đoạt của Thanh Minh, khiến hắn cố gắng một chút. Tuy muốn đi cùng Thanh Minh, nhưng ba người đã bị Kim Thiềm nhớ khí tức, lúc này tiếp tục tiến đến chỉ sợ sinh sự, vậy nên lần này chỉ có một mình Thanh Minh đi.

“Yên tâm, nó không phải hung thú, vi sư cũng sẽ đứng phía xa quan sát.”

Thanh Minh nghiền ngẫm lại, hỏi:

“Mấy ngày không động, nó không bị phơi thành cóc khô sao?”

“Nó... kéo hai cây Huyết thụ làm tán che nắng che mưa. Vả lại nó thành cóc khô được sao?”

“...”

Cẩm Nhật Tân bỗng nhìn Thanh Minh triền miên, xong lại nói có vẻ mong chờ. Lão vui mừng nói:

“Đối đáp trôi chảy, thực mấy năm nay ngươi phát triển không tồi, không như một tên ngốc hồi trước. Có lẽ lần này thực sự có vận khí. Sư phụ đã chuẩn bị ít đồ, người vào nhà xem còn thiếu gì cần gì, chuẩn bị nốt. Ngày mai lên đường.”

“Vâng!”

Hôm sau, trời quang mây tạnh, khí tượng đẹp đến tuyệt vời.

“Là nơi này?”

“Vâng, tiểu nhân nào có gan gạt ngài.”

Hai bóng người phía xa quan sát cửa Cẩm thôn, trong đó một tên chính là xa phu hôm trước trở mẹ con Thanh Minh, cạnh hắn là một lão già - quán chủ hiện thời của một võ phái nhỏ - Ngọc San. Lão tên Phùng Khải.

Lọt vào tầm mắt lão ta là hai bóng người đang đi ra khỏi thôn, một già một trẻ. Người trẻ nhảy nhót đi phía trước, lưng nó mang giỏ trúc, tay cầm cần câu. Người phía sau đầu hai thứ tóc, dáng đi thì ngược lại, chậm chạm khoan thai.

“Chính thằng nhóc kia!”

Nghe xa phu nói, trong ánh mắt Phùng Khải toát lên một tia lạnh. Lão vứt một cái túi cẩm nhỏ về phía xa phu, hừ nhẹ:“Cút đi”.

Xa phu nhận tiền khúm rúm rời đi.

Vụt!

Mấy canh giờ sau, bên bờ dòng sông nhỏ có tiếng vút cần xé gió. Thì ra là có người đang câu cá.

Nhìn số cá trong giỏ, Thanh Minh khẳng định đủ dùng, lại nhìn cái lọ toàn những con ruồi to như ngón chân cái, chúng gọi Thương Dăng, hắn gật đầu một cái. Lọ đựng Thương Dăng được cuốn một cái lá xanh bên ngoài, đồng thời cũng được bôi nước tiểu khử mùi. Nếu không làm như vậy, hắn vừa đến nơi đã bị Kim Thiềm để ý.

Thanh Minh đi tới bóng cây nơi thôn trưởng đang tĩnh tọa, nói: “Sư phụ, có lẽ nhiêu đây là ổn.”

“Ngươi cũng quá cẩn thận đi, vôi sống, Kim Ớt tán bột, nhựa Hoa Cái,.. chắc định đem hết cả nhà cả cửa đi à?” Lão vẫn đang trong nhập định, nói đáp lại Thanh Minh.

Đột nhiên Cẩm Nhật Tân mở nhẹ đôi mắt, đôi mắt màu cẩm nhạt đã vẩn đục vẫn mang chút tinh quang. Vừa rồi, Cẩm Nhật Tân mở mắt ra như có tia sáng bên trong vừa lóe.

“Thôi Diễn Thuật của ta không nói cao siêu, nhưng cái mạng này sống được cũng nhờ tới nó bảy phần. Tiểu tử, lần này ngươi lành ít dữ nhiều, ta lại không thể biết tiếp được. Chỉ biết nếu vượt qua được thì sẽ cải biến hết thảy. Mà lại cũng chỉ mình ngươi tự lực.”

Thấy sắc mặt thôn trưởng vô cùng nghiêm túc, Thanh Minh cân nhắc chút rồi đáp lại.

“Sư phụ, nếu thực không được thì quay về, tuy là yêu thú ngũ chuyển nhưng Kim Thiềm không chủ động hung bạo. Nói thực lần này đi còn ít nguy hiểm hơn vừa rồi bắt mấy con Thương Dăng kia.”

Cẩm Nhật Tân thở dài. Lão vừa nói, tóc lão theo ấy càng bạc thêm, bằng mắt thường đã có thể nhận ra sự thay đổi rõ rệt.

“Mơ hồ có lẽ không đến từ Kim Thiềm kia. Suy nghĩ lại, thật chín phần chết.”

“Chín phần...?” Thanh Minh giật mình, vẻ mặt ngoài ý muốn.

Đánh giá một hồi, đành phải bỏ về.

Quá nguy hiểm, không cần thiết vì một cơ duyên không chắc chắn có đạt được hay không mà mạo hiểm.

Ngay khi hắn định buông bỏ, lại thấy hai khóe mắt của sư phụ hắn gỉ máu. Thanh Minh chạy tới lo lắng, Cẩm Nhật Tân xua tay một cái, dặn dò.

“Không kịp rồi, Thanh Minh, ngươi nhất định phải ứng kiếp.” Cẩm Nhật Tân run run, hai từ “nhất định” nói ra đầy chua xót. Chín phần tử, ấy vậy mà kẻ làm sư phụ vẫn bắt đồ nhi của mình ứng kiếp.

Thật xót xa!

Lão nói từng lời nặng trĩu, mỗi lần thở ra một chữ là một lần lao lực, cảm giác như bị thái sơn đè lên đôi vai.

“Ngươi lui, thập phần chết, sau này sẽ là điều hối hận nhất. Ngươi tiến, chín thành chết, xong nếu thành, càn khôn xoay vần, thế vận đổi thay.”

Lão khựng lại, hít thở mấy hơi lấy lực rồi lại cố nói tiếp:

“Hao tâm tốn sức hết lực... Vi sư...hộc... chỉ có tìm được ra vài chữ cho ngươi. Thủy, từ người mà sinh!”

Thanh Minh cau mày: “Nước?”

“Đúng, hết thảy biến hóa tại đó. Vi sư cũng không lý giải được. Cả vùng này đã mười hai năm chưa từng có một hạt mưa rồi, tuy rằng thỉnh thoảng đều có mây đen đấy. Nước sinh hoạt đều tại con sông nhỏ này. Cũng may, vân vụ đỉnh núi kết tủa xuống, lại theo khe rãnh mà cấp xuống sông, nếu không thực là hạn hán chết người.”

Nói tới đây, Cẩm Nhật Tân tiều tụy rất nhiều, cái lưng đã còng xuống hơn, lão dựa vào gốc cây mà thở. Tóc của lão đã chuyển hết sang bạc, tinh quang trong mắt đã ảm đạm phai nhòa.

Đang bình bình thường thường, tự nhiên quay ngắt chuyển sang khẩn trọng, quá mức đột ngột khó mà thích ứng.

Thực sự bẻ hướng quá đột ngột!

“Sư phụ, yên tâm.” Thanh Minh trấn tĩnh Nhật Tân thôn trưởng, quay người lên thượng du một cách dứt khoát.

“Nhớ kỹ, tìm hiểu rõ những gì ta nói, liệu có cầu được đầu sinh lộ không.”

Thanh Minh đã bước đi xa, đưa tay khoát khoát tỏ vẻ bĩnh tĩnh, cũng có ý nói không cần quá lo lắng.

Hắn tự nhủ vài điều, xoắn xuýt một hồi lâu trong đầu. Những cái đột ngột là những cái nguy hiểm nhất, sinh ra bất an nhiều nhất.

Nhìn bóng lưng lẻ loi dần biến mất, lòng Cẩm Nhật Tân mang đầy xót xa. Ban nãy cảm thấy chút bất an nên mới thôi diễn cho đồ đệ mình, lão chẳng ngờ được chỉ nhìn chút da lông bên ngoài thôi mà thọ nguyên lụi tàn như muội than gặp gió. Như vậy với người khác là bực nào đau xót đấy, nhưng với lão thì khác, lão đau xót chính là biết chín phần là chết nhưng chỉ có thể nhìn bóng đệ tử lặng lẽ ứng kiếp.

Còn là đệ tử mà lão quan tâm nhất.

Trên ngọn cây phía xa, ánh mắt của Phùng sắc lạnh, thu hết thảy chuyện vừa rồi vào trong ánh nhìn. Ngay từ lúc ban đầu hắn đã muốn động thủ, nhưng thấy Thanh Minh và lão thôn trưởng không phải câu cá sinh hoạt, có vẻ nhưng đang chuẩn bị gì đó nên gã níu lại.

Lần này Phùng Khải ra ngoài cũng không dẫn theo ai, một là tự tay trả thù, hai cũng vì lời nói tai tiếng không tiện làm việc, ba là nỗi nhục này khó mà công bố ra: cháu trai thân là võ giả lại chết bởi hai thôn dân. Điều cuối cùng, thời gian này khá nhạy cảm, nên tránh cứ tránh.

Phùng Khải bẻ một cái cành cây nhỏ, cầm trên tay búng một cái. Cành nhỏ xé gió mà đi, vun vút như cái mũi tên nhỏ.

Phộc!

Thôn trưởng đang uể oải bỗng ngã lăn ra đất, máu nhuộm đỏ áo nâu, chỉ một cành cây đơn giản đã có thể lấy mạng Cẩm Nhật Tân. Tuy vi Luyện Khí của thôn trưởng gần như bằng không, Cẩm Nhật Tân đang phải kháng cự phản phệ, lúc này là lúc lão suy yếu nhất, nào có thể làm gì.

Chính Cẩm Nhật Tân cũng không hiểu, vì cái gì mà Thanh Minh mang đến hao tổn như vậy. Hữu khí vô lực nhìn lồng ngực mình, Cẩm Nhật Tân dần dần lịm đi.

Phùng Khải trực tiếp bỏ đi, không cần kiểm tra gì. Hắn cỏ thể cảm nhận, sinh cơ kẻ kia đang thụt lùi vô hạn.

Nhưng mà tàn lụi có phải do hắn không, hắn lại không biết được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK