• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây là bản sự tu sĩ Đại Châu.”

Lấy tu vi Luyện Khí đánh cho Ngưng Sương ra nông nỗi này rất đáng để tự hào, Doanh Nhược Tuyết khẽ hô rồi thừa thế lao lên. Nàng đem toàn bộ sức mạnh phủ tới một kiếm, nhìn ra được Doanh Nhược Tuyết muốn kết thúc trong một chiêu này.

Trời đã tối, nàng biết cần phải nhanh lên.

Nhưng... tại sao bóng của chính mình lại tối đến vậy?

Ngẩng lên không trung, bất chợt đồng tử Doanh Nhược Tuyết co thắt lại. Không biết từ đâu, một đại triện ấn lao nhanh đè xuống cơ thể nàng như tu di ngàn cân, tốc độ rơi xuống nhanh không tưởng.

Bẹp!

Ngọc tỷ hạ xuống, mặt đất nứt ra, kẹp giữa là Doanh Nhược Tuyết máu thịt be bét. Hai khẳng tay của nàng như món mướp đắng nhồi thịt luộc tới quá lửa, vỏ ngoài vỡ phỗng ra để lộ thớ thịt đỏ tươi roi rói. Miệng nàng nôn ra từng đoàn máu sệt sệt, trong lẫ vài mẫu nội tạng vỡ nát. Toàn thân Doanh Nhược Tuyết ứa máu như một miếng mút xốp ngậm nước, máu nóng nhuộm bạch bào thành đỏ tươi. Nàng ưa ngạnh muốn chống đỡ nhưng không cựa nổi dậy, toàn thân xương cốt nứt gãy như nhão nhề, đành phải lịu mắt yên ắng nằm dưới đại ngọc tỷ khổng lồ kia chờ mệnh.

Dao Chiêu Dương nhìn nàng như vậy lắc đầu. Mặc dù biết kết cục như vậy tất xảy đến nhưng cũng có chút xót xa cho khuôn mặt như hoa như ngọc kia.

Nữ tử, dù là kẻ thù vẫn ưa thích sắc đẹp.

Nhưng mà Nguyên Đế tuy từng là phụ hoàng của nàng, nhưng lại không phải sắc lang.

Đánh nhau không nên nói nhiều, khi Doanh Nhược Tuyết đắc ý cũng là lúc Nguyên Đế đắc thủ. Muốn dẫn đến chiến thắng, không thể đánh liều được, Nguyên Đế đắc thủ dựa vào điều này. Tất cả những việc sơ ý, thất thần của hắn ban kia có gần tới một nửa là sự thật, còn hơn một nửa là cố ý mà nên.

“Từ lúc nào?” Doanh Nhược Tuyết nhìn Nguyên Đế tả tơi đối diện, ngắn gọn thốt ra một hơi.

Nhớ lại ban nãy, bảo ấn này được hắn cầm tới dẫn dụ. Khi ấy, nàng cùng quận chúa Lạc Nam Dao Chiêu Dương không có hành động gì, vậy nên dường như Nguyên Đế đã cất đi, không nhìn ra được hắn đã bố trí từ lúc nào.

“Thực ra người chủ động tấn công đầu tiên là ngươi, nhưng người chủ động chính thức trong cuộc chiến này mới là hắn.” Dao Chiêu Dương nói.

Nguyên Đế loạng choạng đứng dậy, một miệng toàn máu nhe răng cười:

“Ta đặt nó trên cành trúc kia, lại tính toán đưa ngươi vào điểm rơi này.”

Doanh Nhược Tuyết nghe vậy vẫn chưa thông, đồng thời khó hiểu tại sao mình lại bất cẩn như vậy.

May mắn, tỷ muội đối thủ của nàng, Dao Chiêu Dương có giải thích:

“Hắn cố tình lộ ra sơ hở đểcho ngươi tấn công trước, khai mở cuộc chiến này, thành công loại bỏ một tầng nghi ngờ của ngươi về việc hắn sẽ chủ động, vậy nên sẽ không hoài nghi hắn chủ động bố cục trước. Sau đó, hắn dùng chiêu kiếm từng dạy ngươi để đối đáp với ngươi, thành công dùng cảm giác thân quen lừa đi nhạy cảm của ngươi. Mà khi ấy, hắn không tiếc liều mạng cứng đối cứng, mượn lực đàn hồi cành trúc với tốc độ nhanh, kỳ thực là muốn ngươi không có thời gian để để ý xung quanh, treo cái bảo ẩn này lên ngọn trúc ấy.”

Dao Chiêu Dương nhìn Doanh Nhược Tuyết nhếch nhác lắc đầu. Nguyên Đế sống lâu như vậy, tại sao lại thất thần đủ chỗ cho được chứ, có bẫy là tất nhiên.

“Không nghĩ Lục Nguyên linh khí khô cạn mà ngươi vẫn dùng được vật này.” Doanh Nhược Tuyết khó khăn gặn giọng nói, khuôn mặt của nàng đang trắng bệch đi, mất máu rất nhiều.

Nguyên Đế bỏ một viên đan dược vào miệng, chống kiếm tập tễnh trả lời nữ nhi yêu dấu.

“Bởi vậy mới cần thời gian, chứ nếu không Trẫm đã dùng nó trấn áp ngươi từ lúc đầu rồi, Tuyết nhi của Trẫm!” Nói rồi, hắn tút kiếm lê thân đi tới.

Trùng hợp hô ứng, Dao quận chúa rời ghế, cũng bước tới đồng dạng. Nàng nói với Doanh Nhược Tuyết đang thoi thóp.

“Ta nói nhiều như vậy tranh thủ cho ngươi chút thời gian, còn chiêu gì mau dùng đi.”

Nghe vậy, bước chân Nguyên Đế ngừng lại đề phòng. Hắn nắm chặt chuôi kiếm hết sức tập chung vào Doanh Nhược Tuyết.

Kẻ cùng đường là kẻ nguy hiểm nhất.

Nhưng, một sự kiện khiến hắn ngây dại.

Phốc!

Một con dao thái hoa quả nhỏ đâm vào mi tâm Doanh Nhược Tuyết, máu tươi tuôn ra như suối chảy dốc cao, tia máu bắn ra ba thước.

“Ngươi lừa ta?” Nguyên Đế nhìn Dao Chiêu Dương nhất thời hô lên, giọng nói có phần phẫn nộ.

Có lẽ Doanh Nhược Tuyết vẫn còn một hai chiêu đáy hòm, chắc có thể tổn thương đến Nguyên Đế một hai. Nhưng nàng lại chẳng ngờ được chuyện cua ngặt như thế này, vị tỷ muội Dao Chiêu Dương nói như đồng minh tạo thế chân vạc, vậy lại là người ra tay với nàng, còn rất dứt khoát.

Dao Chiêu Dương chẳng để ý mảy may, nàng quay sang nhìn cánh tay trái của Nguyên Đế, lại nhìn chân phải tã tời của hắn dò xét, nhẹ thốt lên tự sự:

“Đúng thật là vừa đủ.” Đây là lời khi đầu nàng nói với Doanh Nhược Tuyết.

Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Nguyên Đế nổi lên vài phần vội vàng. Nhưng ngẫm một chút, hắn lấy lại bình tĩnh, khẳng định:

“Tuy rằng thương thế ta nghiêm trọng, nhưng thực lực chỉ rơi xuống Luyện Khí. Tiên phàm khác biệt, một phàm nhân như ngươi lấy gì cản ta?”

Hắn đã không xưng “trẫm”, Dao Chiêu Dương mỉm cười nhận ra Nguyên Đế có phần khẩn trương.

“Lừa Doanh Nhược Tuyết thì được, không lừa được ta. Ngươi chẳng qua chỉ là một phàm nhân mà thôi.”

Nghe lời nói nhạt nhẽo này, Nguyên Đế giật nảy mình, mồ hôi nổi lấm tấm. Dẫu không biết trong Cửu Thủ Sơn đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn dám khẳng định đại bí mật của hoàng thất Doanh gia đã bại lộ.

Đứng đầu Lục Nguyên nhiều năm, hắn rất nhanh lấy lại trấn tĩnh, nắm chặt chuôi Thượng Phương Bảo Kiếm, nói:

“Lực lượng ta vẫn còn, đủ giết ngươi.”

“Thật sao?” Dao Chiêu Dương nhẹ nghi vấn, dĩ nhiên không cần trả lời.

Từ trong ngực, quận chúa Lạc Nam lôi ra ba đoạn hắc trúc, trong đó một thanh lõm vào thật sâu.

Đây là ba đoạn Huyền Âm Thiết Trúc đã “đóng đinh” Doanh Hiểu. Lúc ấy, Thanh Minh không có ý nhặt lại, nhưng Dao Chiêu Dương lại thu mang về.

Thanh Minh có nói đã phế, hỏi lấy làm gì, chỉ thấy nàng nhàn nhạt cất lên mấy chữ: “Đem về làm củi.”

Dao Chiêu Dương mang ra dị vật, dù tầm thường nhưng Nguyên Đế biết nó không đơn giản. Hắn đè chuôi kiếm, mặc kệ đau đớn trong cơ thể lao vù tới phía nàng.

“Ngươi thắng Doanh Nhược Tuyết không ngoài dự liệu của ta lắm. Ngoài ý muốn là thương thế của ngươi nặng hơn thôi, ta càng dễ làm.”

Nói rồi, Dao Chiêu Dương ném ba đoạn phế trúc này tới đại ngọc tỷ. Ba đoạn trúc đã thành than đen, mềm mục như bột vỡ thành phấn nhỏ, tất cả đều bám lấy ngọc tỷ truyền quốc sừng sững đứng yên kia.

“Dòng họ chân phàm, ta đoán nó dùng để lừa thiên đạo đúng chứ? Ba đoạn trúc kia nồng nặc nguyên hồn của Doanh Hiểu, xem còn lừa được không.”

“Ngươi.” Nguyên Đế nghe vậy không ổn, kiếm chiêu đã sắp kết xong.

Bỗng trời chợt tối nhanh hơn, thái dương bị một lực lượng nào đó cưỡng ép lặn xuống. Ba tia thiên uy không thể kinh nhờn bàng bạc hạ xuống nhân gian.

Một tia thiên uy từ cửu tiêu đánh thẳng vào Cửu Thủ Sơn, vang một tiếng vọng lan tới tận Hàm Dương khói lửa.

Một tia mạnh hơn rất nhiều đánh lên vùng trời tây bắc xa xôi, Dao Chiêu Dương đoán được đó là phương hướng của mộ kiếm tiên.

Một tia cuối cùng giáng lâm thẳng vào cơ thể Nguyên Đế, đình chỉ mọi hoạt động của hắn.

Trong phút chốc, cả người Nguyên Đế bị một lực lượng nào đó bài trừ, khí huyết của hắn sôi trào như nấu, cả cơ thể bao phủ bởi những hoa văn kỳ lạ.

Những hoa văn này gặm mòn tu vi của Nguyên Đế, chui qua hộ thân của hắn vào sâu tận đạo đài, điên cuồng cắn xé linh thai.

Nguyên Đế giãy rụa hét to, những vết thương của hắn lại mở miệng ứa máu.

Tất cả những gì Nguyên Đế có, chỉ sau một thoáng đã trở về với hư vô.

Lực lượng thần bí kia đã rút đi nhưng Nguyên Đế vẫn đau khổ vò đầu tại chỗ.

“Cũng may Lục Nguyên thiên địa khô kiệt, ngươi chỉ đủ dùng ngọc tỷ này một lần.” Dao Chiêu Dương coi tình cảnh trước mắt là tự nhiên, không quá bất ngờ.

Sau một khắc, rốt cục Nguyên Đế cũng lấy lại được thanh tỉnh. Hắn vén mái tóc rối bời chăm chú nhìn Dao Chiêu Dương.

“Thật nhanh ổn định được, như kẻ khác đã tuyệt vọng không thể vực dậy lên, ngươi được xem như nửa kiêu hùng.” Đối diện ánh mắt chăm chăm, Dao Chiêu Dương vẫn tự nhiên khen ngợi.

Nguyên Đế hữu khí vô lực nói:

"Đắng nhất là khi trái ngọt sắp đến tay lại thấy bên trong sâu rữa."

“Ta thật không hiểu, hơn hai ngàn năm lão tổ an bài, ta lại mưu tính rộng lớn, bố cục sâu như vậy trong Lạc Nam, rốt cục vẫn thua biến số. Đúng thật là không cam."

Dao Chiêu Dương lắc đầu.

Nguyên Đế nói biến số thật giống như phủ bỏ công sức của “nàng”. Ngay khi thấy một đoạn Huyền Âm Thiết trúc mọc tại Vạn San Vô Cương, “nàng” đã mơ hồ nhìn thấy một góc của kết cục ngày hôm nay.

Trong yến tiệc mừng chiến thắng Kiên Giang, nhìn thấy Thanh Minh và Yên Hưu Lộc bị cuốn vào vòng xoáy, Dao Chiêu Dương biết đây là biến số nàng không liệu được. Tuy vậy, nàng nhờ nó mà thấy được kết quả hôm nay một chút, cũng không uổng công nàng chờ đợi hắn một thời gian dài tại bến tàu kia.

Sự việc phát triển, đi kèm với nó chính là biến cố phát triển.

Lại nói tới lúc bị giam tại Cửu Thủ Sơn, ngay khi nhìn thấy năng lực của đồng bạn, khi ấy Dao Chiêu Dương đã đinh ninh kết quả này là chắc chắn.

Mà kể cả Thanh Minh có xuất hiện không, kết quả này cũng chắc chắn.

Nàng rất chắc chắn về điều này.

Bởi vì…

Dao Chiêu Dương thu ánh mắt đánh giá Nguyên Đế, đi tới tử thi Doanh Nhược Tuyết.

Nàng lấy đi con dao nhỏ trên bờ trán huyết hồng, đồng thời theo đó, một loại lực lượng siêu nhiên thoát tục phủ lấy thân thể Dao Chiêu Dương.

“Chấp niệm đã giải, ta là Vấn Tử Mẫn.”

Cảm nhận tâm ma xua đi, Vấn Tử Mẫn đã luyện hóa được thiên địa linh khí, dù mỏng manh như sương tàn.

“Lần này, đạo ta tu gọi là ‘Tuyệt’, dùng nó tố linh thai.”

Cơ thể Vấn Tử Mẫn như được đại đạo uẩn dục, vang lên từng tràng thanh âm hỗn độn tối nghĩa.

Vấn Tử Mẫn bước vào Luyện Khí.

Nguyên Đế thấy cảnh này cười khổ.

Hóa ra kết quả này đã chắc chắn, kể cả nàng không có ba đoạn trúc kỳ lạ kia.

Bởi nàng có lực lượng Luyện Khí, hoàn toàn có thể chấn áp kẻ đầy thương thế như hắn đây. Người làm chuyện luôn phòng hai đường như nữ tử này, rất đáng sợ.

Từ trong áo, Vấn Tử Mẫn lấy ra nửa viên đan dược màu vàng kim. Đan này rất giống viên đan Ngự Cần Vi đưa cho mấy người nàng trị thương, không biết chính là nó được nàng lưu lại một nửa hay là nửa này vốn là khác biệt.

Nhìn nửa viên đan dược này, Vấn Tử Mẫn thất thần, có vẻ có rất nhiều kỷ niệm.

Nàng nhìn xa xăm, lại nhớ ngày hôm ấy trong xa xăm, có hai bóng hình một già một trẻ. Nghĩ về điều này, nàng khẽ lẩm bẩm.

“Linh giới xuống Khứ giới được, vậy không nhất thiết tu vi đạt Minh Đăng mới lên có thể lên Linh giới.”

Trầm ngâm một lát, nàng lau bỏ máu trên mũi dao, cất nó vào trong ống tay áo.

Con dao này rất tùy tiện, chính là con dao của Thanh Minh đưa cho Dao tiểu thư phòng thân ngày ấy.

Mà ngẫm lại, nó vốn là của Dao tiểu thư, Thanh Minh trộm trên tàu của nàng.

Trời đã tối om, Thanh Minh tìm tới một trúc lâm xanh tốt, cùng bởi vì vậy mà trong đêm tối lộ vẻ âm u. Nằm lặng giữa trúc lâm, một toà mộc đơn sơ hai mặt tiền Nam Bắc. Tại mộc viện này, ngoài vài vết tàn phá tan hoang cùng mấy vệt máu loang lổ ra, trong đây lặng ngắt không có lấy một bóng người.

Đứng trong sân, Thanh Minh nhắm mắt hồi lâu cảm nhận.

“Quan Thần chỉ dùng với võ giả phàm nhân còn tốt, nhưng mà hễ có lên quan tới Linh khí ắt có Linh Trở, để mà nhìn ra một hai gì đó thật khó .”

Thở dài, Thanh Minh châm một hồi lửa đốt đi nơi này rồi quay người rời đi.

...

...

Hết quyển một - Lấy lại tam hồn.

Một hành trình dài từ khi đặt bút, cảm xúc thật ngổn ngang. Dẫu biết là ít người đọc ấy, nhưng mà mình vẫn kiên trì viết thôi.

Kéo người ta vào ham hố rồi lại bỏ rơi giữa trừng, mình không làm được chuyện này (nghe có vẻ giống tra nam ha...!).

Mình tập tành viết trên điện thoại lúc rảnh, vậy nên lỗi chính tả nhiều, mong mọi người bỏ qua.

Văn phong của mình rất lủng củng ha, đồng thời còn khó đọc nữa. Nhưng quyển hai - Ngũ Hoa Tranh Minh, mình sẽ chịu khó edit hơn, mong mọi người đón nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK