Mưa vừa tạnh, không khí trong lành khiến vạn vật đều mang cảm giác dễ chịu.
Qua một giấc mộng dài, thiếu niên khoan thai mở chầm chậm đôi mắt, tinh thần đầy sảng khoái.
Vẫn như thói quen cũ, hắn đưa một bàn tay lên tầm nhìn, nắm ra nắm vào.
Cười.
Thiếu niên cười.
Thu hết tâm tình, hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sau rồi thở mạnh ra, trục hết trọc khí trong phổi suốt những ngày nằm dài.
“Nương ơi, nhi tử sắp đói chết rồi.”
Leng keng!
Tiếng đồ đạc rơi ở đâu đó, tiếp theo với nó là từng bước chân khẩn trương xen lẫn vui mừng dần dần ập tới.
…
Trên bàn ăn, Thanh Nguyệt đánh chén không ngừng. Đồ ăn do Hoa Tranh làm thực sự rất ngon, cùng với hôm nay là ngày đặc biết, cần phải tẩm bổ cho ai đó.
Ăn là ăn, cùng với đó vẫn phải trò chuyện hỏi han một lúc, nhưng mà Thanh Minh trên bàn ăn vẫn chưa vặn hết công suất diệt mồi. Vẻ mặt hắn tràn đầy khó hiểu cùng với mất tự nhiên.
Một lão nhân gia với vẻ mặt nghiêm túc thập phần đang nhìn chằm chằm Thanh Minh, điều ấy làm hắn không được thoải mái, có cảm giác hắn phải chăng thiếu nợ lão một vạn linh thạch?
Hoa Tranh cũng không nói gì, chỉ yên lặng vuốt mái tóc hắn cho gọn gàng. Nàng vẫn đang tỉ mỉ quan sát thương thế nhi tử mình.
“Khụ khụ! Nghe Tiêu Thông nói, ta vội về ngay.”
Viên Quảng tự lăn ghế vào, hắn ở quán rượu cửa Đông mở hàng mới về. Tuy thương thế Thanh Minh nặng nhưng cả gia đình hắn giờ đây sống nhờ vào sản nghiệp này, nếu bỏ dở cũng không được, còn chưa kể những người làm thuê ở đó sẽ không còn đường sống.
Thanh Minh tỉnh, Tiêu Thông đang đi tuần vừa hay qua nhà được Hoa Tranh nhờ gọi Viên Quảng, thế nên Viên Quảng vội vã quay về.
Lại sau một hồi hỏi han, làm hết kiểm tra các thứ, Viên Quảng mới nhớ ra là có người đang nhìn chằm chằm nãy giờ, xấu mặt nói.
“ Là gia gia ngươi, nhặt về một mạng là ông ấy lặn lội đường xa tới cứu ngươi. Mau tới qua!”
Gia gia?
Là vị gia gia thần thánh bổng đánh uyên ương kia? Thì gia lão nhân gia chính là người tạo ra chuyện tình bỏ nhà đi bụi kinh điển chỉ có trong tiểu thuyết.
“Gia gia, đa tạ người rất nhiều.” Thanh Minh làm ra vẻ mặt đầy biết ơn, đôi mắt long lanh mười phần thành kính.
Cường giả chính là kẻ là biết tận dụng mọi thứ mình có.
Lập tức sắc mặt thiếu nợ vạn viên linh thạch hòa hoãn xuống, nhưng mà Thanh Minh vẫn có cảm giác còn nợ năm ngàn viên linh thạch. Hắn cũng khó hiểu lão gia gia nhà mình, đành nhìn lão với vẻ mặt tủi thân.
“Khụ… Tốt, còn sống là tốt.”
“…”
Viên Đại, gia gia Thanh Minh lần đầu tiên gặp mặt hai đứa cháu, thấy vẻ mặt của Thanh Minh lão cũng là bối rối đấy, nhưng mà không có một tia nào biểu hiện ra ngoài. Khuôn mặt uy nghi khí thế vẫn được giữ ở mức an toàn, không mất hình tượng.
“Cửu dương, đã chín ngày từ khi ngươi bị thương, ta cũng rời bang nhiều ngày. Trong Thiên Hoa giờ đấy rất rối ren, cần về sớm.” Lão nói, đồng thời từ trong hư không lấy ra một chiếc nhẫn khảm hình một bông hoa xòe tròn chứa chữ “Viên” đưa cho Thanh Minh rồi mới lại nói tiếp.
“Còn một nửa bình Thần huyết ở Thiên Hoa, ta chống được gần ba mươi năm nữa. Nhiều nhất ba mươi năm, không biết bằng cách nào, ngươi cần đến Linh giới. Muốn cầm Thiên Hoa, ngươi tự tìm “Ngũ Hoa” của mình. Thiên Hoa giờ phân nhiều phe phái, trong khoảng thời gian không xa ngươi cần phải 'Tranh Minh' với một số nhóm khác bằng thực lực tự có. Nếu thua, e rằng không sống được.”
Đến đây, lão vuốt ve đầu Thanh Nguyệt đang ngồi cạnh, từ trong không gian lấy ra một ngọc bội gài bên hông nàng rồi mới nói tiếp.
“Tốt nhất đừng kéo tiểu muội ngươi vào Ngũ Hoa. Mà ngươi bắt buộc phải tham gia, bình Thần huyết kia mất một nửa là quyền hạn của ta, để ngươi dùng chắc sẽ có người tới gây họa. Mà ngươi lại không thể tránh khỏi việc này, kể cả có người tới tìm phiền phức hay không. Cả bình Thần huyết ấy kì thực là một giọt máu, bị ta chém làm đôi. Chúng có xu hướng gộp lại, nếu ngươi không sớm dùng nửa bình kia, không ai cứu được.”
Thanh Minh nghe đến đây thì đơ ra, miếng thức ăn đang ăn dở tuột khỏi đũa, mồm không ngậm được vào.
Mấy điều nghe lúc trước hắn đều khái quát lại, còn có một số ý tưởng. Nhưng mà cái lý lẽ bắt buộc tham gia này làm hỏng hết lộ tuyến rồi.
Ấy vậy thời gian còn gấp rút nữa, lại còn chẳng biết khi nào Thần huyết kia sẽ bạo động làm hắn đột tử mà chết.
Cứ tưởng nhặt về một mạng, giờ lại như ngồi trên đống lửa bừng bừng.
Lại còn phải lên Linh giới? Thời gian ngắn như vậy, là Linh Đế trùng tu may ra còn có cơ hội nhỏ, đừng nói tới tên dân quèn như hắn, ăn thôi cũng đã tốn gạo tốn cơm.
Thấy vẻ mặt hắn nhăn nhó cùng đủ loại biểu lộ đặc sắc, Viên Đại bật cười nhẹ một cái nhưng liền bị lão che đi, trong nhà không ai thấy được.
“Yên tâm, ta sẽ cử vài người giúp ngươi, nhưng mà Ngũ Hoa Tranh Minh phải tự lực, đây là quy củ từ đời tiên tổ không thể làm khác. Nhẫn kia là bị chia một nửa, tham gia Tranh Minh xong sẽ có nửa còn lại. Lần đầu gặp mặt, trong là quà của gia gia cho ngươi. Mấy chuyện vặt ta đã nói với cha ngươi rồi, sau này có gì không hiểu hỏi cha ngươi là được. Ta giờ phải đi.”
“Gia gia, người ở chơi vài ngày.” Thanh Minh vụt miệng nói ra trong vô thức.
“Đúng đúng, ở chơi với Nguyệt nhi vài ngày.” Thanh Nguyệt cũng gật trợ uy.
Thanh Minh nhìn gia gia hắn luôn có vẻ mặt lạnh lùng, nhưng hắn biết lão rất quan tâm hắn đấy. Từ lúc tỉnh lại cho tới tận bây giờ, dòng thần niệm Viên Đại vẫn luôn quét khắp ngõ ngách trong người Thanh Minh, cực kì chậm rãi và cẩn thận.
Ngay cả vài “sẹo” ở linh hồn Thanh Minh lão cũng phân ra bổn nguyên thần hồn để tu bổ lại, nhất khi lão thọ mệnh không nhiều.
Lại vừa mới gặp không bao lâu, kì thực còn nhiều tò mò và muốn thân thuộc, Thanh Minh rất muốn gia gia ở thêm vài ngày, không thì một ngày thôi cũng được.
Đây là thật lòng hắn, tuy chuyện ngày trước hắn cũng không rõ sự tình.
“Việc gấp phải về rồi, bên Thiên Sư Phủ đang rục rịch sát sao, không về không được. Thanh Nguyệt ngoan, nghe lời phụ mẫu. Gia gia lần sau mang nhiều quà hơn. Sẽ còn gặp lại.”
Lão đứng dậy tới chỗ Viên Quảng vỗ vai hắn, quay sang nhìn Hoa Tranh.
“Mấy năm qua cực khổ ngươi rồi.”
“Dạ! Cha người ở lại chút cho tụi hài tử vui.”
“Vẫn là không được, có dịp ta sẽ lại tới. Chung quy từ Linh giới xuống đây bị bài xích quá nhiều, tự lực cũng không cầm cự được nữa. Về chân hắn, ta sẽ tìm cách. Không cần tiễn.”
Lão theo tiếng vọng biến mất vô tung, lúc này Dục Tú và Cẩm Nhật Tân từ ngoài sân mới bước vào.
Họ biết trong nhà có khách, vẫn chờ đợi tới tận bây giờ.
Thế là một câu chuyện dài lại bắt đầu. Về phần tương lai phải làm, bàn bạc trò chuyện ngược xuôi, mọi người nghe đều mang một vẻ lo lắng.
Chuyện trò tới tốt mịt, khi hai cha con trưởng thôn ra về, lúc này Thanh Minh mới nhớ tới gì đó, hỏi với theo.
“Sư tỷ, đại sư huynh đâu? Về thương thế…”
“Thiên Lý bình phục rồi, hai mươi dặm ngoại lĩnh Vạn San Vô Cương gần chúng ta nhất dạo này hay có bạo loạn, đệ ấy đi xem thử tình hình.”
Trưởng thôn già nua mỉm cười đáp lại lời cuối từ phía xa.
“Không cần để ý, sư huynh ngươi đã bắt đầu nạp khí rồi, sắp chính thức thành tu sĩ. An tâm tĩnh dưỡng tốt mấy ngày, thời gian này vi sư sẽ thường tới.”
Hai bóng ảnh dần khuất đi trong xế chiều mịt mờ.
Những ngày tiếp theo, Thanh Minh vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi, phải qua một tháng hắn mới hồi lại được sức lực để đi lại đó đây.
“Gần đây ngay cả Tiêu Thông cũng ít qua nhà chơi, nghe nói mấy thôn bản gần đây hay có kẻ ngoại lai tới gây rối.”
Thanh Minh ngồi trên ngọn cây gạo cổng thôn, đưa mắt nhìn vu vơ. Hắn thấy cảnh nhộn nhịp trên sông nước, thấy người ra người vào thôn, thấy một nhóm tự nhận là tiểu đệ Tiêu Thông đi trị an, lại thấy trên nền trời, mây khẽ bay vờn chim chao lượn.
Cả tháng nay hắn vẫn luôn như vậy, đến chập tối thì về nhà.
Thanh Minh như vậy hắn không cho là bất thường, nhưng cha mẹ hắn thì không. Cả Hoa Tranh và Viên Quảng đều thấy được hắn vững chãi lên rất nhiều, cùng với đó là cảm giác… muốn rời đi.
Hai người cũng không hỏi hay ép hắn nói gì, cũng không cảm thấy hắn có áp lực nên vẫn giữ im lặng. Dù sao cũng là bậc cha mẹ, luôn phía sau ủng hộ lựa chọn của con cái là tốt rồi.
Nhi tử đã lớn.