• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Hán năm 183, trong một đại trạch viện ở quận Nhạc An, Thanh Châu, một nam nhân hơn bốn mươi tuổi có tướng mạo uy nghiêm, lo lắng bất an đi tới đi lui trong sân, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ông trời ơi hãy phù hộ cho con trai của ta.”

Đột nhiên, cửa phòng đối diện mở ra, một lão giả mặc quần áo vải thô, râu trắng, trên vai khoác rương thuốc đi ra, hướng trung niên hành lễ nói: "Khởi bẩm Hầu gia, thương thế của tiểu Hầu gia đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là được.”

Hầu gia có tướng mạo uy nghiêm kinh hỉ nói: "Tốt, tốt, người đâu, đến phòng thu lấy thập kim gửi cho Mạc đại phu.” Gia nô thủ vệ trong viện lập tức tiến lên mời Mạc đại phu đi theo, Hầu gia thấy Mạc đại phu được mời đi, lập tức hướng gia nô trong viện phân phó nói: "Từ hôm nay trở đi, không cho phép tiểu Hầu gia bước ra khỏi viện này." Hơn mười gia nô toàn bộ khom người nói: "Vâng, Hầu gia.”

Thấy gia nô đã hiểu được ý tứ của mình, Hầu gia mới nhẹ chân đi về phía gian phòng kia, sau khi vào phòng, Hầu gia nhìn trên giường nằm là một thiếu niên tuấn tú mười lăm mười sáu tuổi, chỉ là trên đầu thiếu niên này có bôi thuốc. Hầu gia trong lòng thầm nghĩ: "Lưu thành ta, vốn là tông thân Hán thất (dòng họ nhà Hán), hiện giờ ở trong quận Nhạc An này cũng là đệ nhất đại hộ, nhưng chưa có người kế nghiệp, ngoại trừ ba nữ nhi đã gả ra ngoài, cũng chỉ còn mỗi mình Bằng nhi.” Nghĩ tới đây, Lưu Thành nhìn thấy ngón tay của thiếu niên nhúc nhích.

Lưu Thành vội vàng hướng bên ngoài hô: "Người đâu, mau mang thuốc vào cho Bằng nhi.” Nói xong, Lưu Thành nhìn thấy ánh mắt thiếu niên chậm rãi mở ra, sắc mặt có chút trắng bệch.

Thiếu niên mở mắt ra nhìn thấy một nam tử trung niên mặc hắc y đứng ở bên cạnh mình, hơn nữa vẻ mặt vui mừng, chỉ là trang phục của người trung niên này có chút kỳ quái, giống như là diễn viên cổ trang trên TV.

Thiếu niên mê mang hỏi nam tử trung niên bên cạnh: "Ngươi là ai, đây là chỗ nào? "Lưu Thành thấy nhi tử thế mà không nhận ra mình, hơn nữa biểu hiện nét mặt cũng không giống giả vờ, vội vàng mở miệng nói: "Bằng nhi, ta là cha ngươi, ngươi không nhớ rõ sao?”

Thiếu niên nhìn thấy người trung niên này lại nói hắn là lão tử của mình, trong đầu đột nhiên toát ra một màn trong trí nhớ, một thiếu niên cùng rất nhiều thiếu nam thiếu nữ ở ven sông đánh nhau, chỉ là thiếu niên này thể chất không tốt, đánh hai ba cái, đã bị đối phương thu thập, đầu hình như bị trúng một gậy, lại nhớ tới rất nhiều người có mối quan hệ với hắn...

Thiếu niên vội vàng nói với người đàn ông trung niên: "Anh ra ngoài trước được không?" Đầu tôi đau quá. Lưu Thành thấy nhi tử đau đầu, lo lắng nói: "Bằng nhi, ngươi ngủ đi một lát, phụ thân lập tức phái người tìm Mạc đại phu cho ngươi.” Nói xong Lưu Thành sải bước ra khỏi phòng.

Thiếu niên thấy Lưu Thành đi ra ngoài, mới đè nén khiếp sợ trong lòng. Cuống quít nhìn quần áo của mình, lại nhìn cánh tay bắp chân, trong lòng mới khẳng định nói: "Xem ra mụ nội nhà nó! Ta thật sự xuyên không rồi, thật xui xẻo, tiểu gia chẳng qua chỉ là chơi đùa thêm mấy tiểu minh tinh mà thôi, vậy mà xuyên qua đến cổ đại, không biết đây là triều đại nào?”

Thiếu niên này trước khi xuyên không đã tốt nghiệp Đại học Bắc Lục Trung Quốc năm 2025, 22 tuổi, tên thật là Lưu Bằng. Gia đình rất giàu có, cha tên Lưu Thiên là tổng giám đốc của một công ty lớn đã niêm yết trên sàn chứng khoán, tổng tài sản lên tới mấy trăm tỷ nhân dân tệ. Mẹ anh ta thì mở một công ty giải trí, ngôi sao nhỏ có, ngôi sao lớn nổi tiếng cũng có.

Lưu Bằng 22 tuổi cao 1m85, mi thanh mục tú (mặt mày thanh tú), ở trường học được công nhận là cao phú soái (đẹp trai con nhà giàu), cũng được công nhận là đa tình háo sắc, chỉ cần là nữ nhân được hắn coi trọng, sẽ nghĩ ra cách mang nữ nhân đó lên giường, chưa từng có nữ nhân nào có thể thoát khỏi ma chưởng của hắn. Hơn nữa làm người bá đạo, ngang ngược. Yêu thích nhất là quyến rũ vợ của người khác.

Sau khi tốt nghiệp Đại học Bắc Lục, Lưu Bằng không muốn đến công ty của cha anh làm việc, liền trốn vào công ty giải trí của mẹ anh, treo lên chức phó tổng giám đốc nhàn rỗi. Trao đổi kinh nghiệm nhân sinh từng ngày với các ngôi sao nổi tiếng ở trên giường.

Cuộc sống như vậy qua ba tháng, Lưu Bằng có chút chán ngấy, cảm giác thân thể của những nữ minh tinh nổi tiếng kia, đối với hắn cũng không có hấp dẫn gì. Bèn bắt đầu ở trong công ty tìm kiếm tiểu minh tinh xinh đẹp nào mới mẻ, hơn nữa cũng có một số tiểu minh tinh đối với Lưu Bằng cực kỳ lấy lòng.

Hôm nay tan tầm Lưu Bằng không khỏi nghĩ đến, bốn ngôi sao trẻ mới tới của công ty hẹn mình đi ăn cơm, nhất là một cô gái trong đó có dáng dấp cực kỳ tươi ngon mọng nước, làn da trắng nõn, dáng người cao gầy, ôm cánh tay hắn làm nũng nói: "Tối nay Tổng giám đốc Lưu nhất định phải đến nhé, tối nay chúng ta sẽ cùng Tổng giám đốc Lưu chơi đùa thật vui vẻ. ”

Nghĩ tới đây Lưu Bằng làm sao còn nhịn được, vội vàng lái chiếc xe thể thao bốn bánh của mình về nhà, Lưu Bằng về đến nhà vội vàng tìm ra một viên thuốc kích dục, cảm thụ được độ cứng mà hạ thể mang đến, lại vội vàng gọi điện cho bốn cô gái hôm nay hẹn mình ăn cơm, bảo các nàng đến phòng tổng thống khách sạn Hải Thiên chờ mình, thay quần áo, rồi mới xuống lầu nghênh ngang rời đi.

Lưu Bằng quen thuộc đến phòng của mình, trước tiên đi vệ sinh tắm rửa một chút, lên giường híp mắt lại một hồi, nghe thấy tiếng chuông cửa, biết là bốn mỹ nhân kia đến, sau khi mở cửa, quả nhiên là bốn nữ tử kia, đều là hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, thân cao đều trên một mét bảy, hơn nữa bốn người diện mạo mỗi người đều có nét đẹp riêng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang