Lưu Bằng cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy, một tay kéo phụ nhân kia đến bên cạnh hắn, xé rách quần áo màu vàng trên người phụ nhân rồi kéo xuống, lại nhanh chóng cởi áo giáp cùng quần áo trên người hắn, không để ý đến Tiền Tuyết, ôm lấy phụ nhân vẻ mặt ửng đỏ, trực tiếp bế lên giường.
Đặt phụ nhân lên giường, kéo chăn ra đắp hai người lại, vị đại huynh đệ dữ tợn đặt ở dưới thân phụ nhân, Lưu Bằng cưỡi ở trên người phụ nhân…
Phụ nhân cảm nhận được hạ thể bị một vật lớn thô bạo đâm vào, đau đến nỗi nàng thiếu chút nữa hít thở không thông, vội vàng nói: "Tướng quân xin thương tiếc thiếp thân."
Lúc này Lưu Bằng nào quản nhiều như vậy, hơn một năm không chạm vào nữ nhân hắn sớm đã lạc lối.
Trong phòng Tiền Tuyết ngượng ngùng nghe tiếng thở dốc kia. Vẻ mặt xấu hổ cúi đầu, không cố ý nghe tiếng kêu của mẫu thân, còn có tiếng gầm của vị tướng quân kia…
Phụ nhân lúc đầu còn nhịn vì xấu hổ, không muốn ở trước mặt nữ nhi mất mặt, nhưng chung quy vẫn rơi vào trong lửa dục thiêu đốt.
Buổi sáng mặt trời mọc, Lưu Bằng ở trong hậu viện Tiền phủ vẫn còn đang cố gắng cày mảnh đất màu mỡ kia, đất đai nhanh chóng bị cày bừa tan hoang, hung hăng tưới đẫm đất đai.
Cứ như vậy phụ nhân nhắm mắt ngủ thiếp đi, trên người còn có một nam nhân đè ép xuống.
Thấy phụ nhân hôn mê bất tỉnh, Lưu Bằng nhảy xuống giường, ôm Tiền Tuyết một thân váy trắng lên nói: "Ngươi không cần đi làm Vương phi Ô Hoàn nữa, làm thị thiếp cho bổn tướng đi.”
Tiền Tuyết ngượng ngùng còn chưa nói gì, đã nhìn thấy váy của mình bị xé nát một cách dã man và thô bạo, vị tướng quân kia, lột sạch toàn bộ quần áo trên người nàng…
Sau đó bởi vì lần đầu tiên Tiểu Tuyết đau đến chết đi sống lại, khóc lóc nói: "Tướng quân, thiếp thân đau lắm, không được đâu, ngài buông tha thiếp thân đi.”
Loại thời điểm này sao có thể buông tha đây…
Phát tiết dục hỏa xong, Lưu Bằng nhìn mẫu thân của Tiền Tuyết, lại bắt đầu một vòng chém giết mới.
…
Lúc mặt trời mọc, Lưu Bằng nhìn một đôi mẫu tử xinh đẹp, đang ngượng ngùng mặc quần áo, Lưu Bằng nằm ở trên giường hướng Tiền Tuyết thản nhiên nói: "Ngươi mặc quần áo xong, giúp bổn tướng mặc quần áo vào đi.”
Tiền Tuyết cúi đầu “Dạ!” một tiếng, từ trên mặt đất nhặt lấy quần áo của Lưu Bằng, còn có khôi giáp nặng nề kia, chậm rãi đi đến bên cạnh Lưu Bằng, nhỏ giọng nói: "Tướng quân, ngài đứng lên trước, thiếp thân giúp ngài mặc quần áo vào.”
Vẫn là nữ tử cổ đại tốt, chỉ cần lên giường với các nàng, vạn sự đều dễ nói, không giống những nữ nhân kiếp trước kia, nhấc quần lên là xong nào còn nhớ phải làm cái gì, toàn bộ một biểu tình như khúc gỗ.
Rời giường đứng dậy, tùy ý để Tiền Tuyết khoác quần áo lên người hắn.... Buộc áo choàng xong, Lưu Bằng nhìn thấy nước mắt của mẫu thân Tiền Tuyết đang rơi, biết nữ nhân này là lo lắng mình đưa mẫu tử các nàng đi làm doanh kỹ.
Treo bội kiếm ở bên hông, Lưu Bằng thản nhiên nói: "Hai mẹ con các ngươi có thể lựa chọn đều làm thị thiếp của bổn tướng, cũng có thể lựa chọn ở bên ngoài tìm một mảnh đất, an tâm sống nửa đời sau, ta sẽ cấp cho các ngươi đủ tiền tài, về phần sau này lập gia đình, bổn tướng tuyệt đối không hỏi nhiều.”
Mẫu thân Tiền Tuyết nhìn nữ nhi, thấy Tiền Tuyết từng giọt từng giọt lệ như ngọc rơi xuống, đau lòng nói: "Tướng quân, thiếp thân đã là tàn hoa bại liễu, không xứng với tướng quân, Tiền gia đã bại vong, thầm nghĩ tìm một chỗ yên tĩnh, bình tĩnh vượt qua nửa đời sau, cầu tướng quân nể tình một đêm vui vẻ của chúng ta, thả thiếp thân rời đi.”
Lưu Bằng gật gật đầu, xoay người nhìn Tiền Tuyết, nói: "Còn ngươi cứ ở lại làm thị thiếp của bổn tướng đi, Tiền gia hiện tại đã không còn tồn tại, phỏng chừng đầu của phụ thân ngươi hiện tại đã treo trên cột cờ, ngươi có thể hận bổn tướng, cũng có thể tự sát, lựa chọn như thế nào? Tất cả đều phụ thuộc vào ngươi."
Nói xong xoay người đi ra ngoài, ra ngoài cửa phòng, hít thở không khí, nhìn giáp sĩ xung quanh rậm rạp đứng, hướng thị vệ bên cạnh nói: "Nữ nhân trẻ tuổi kia đưa về phủ Thái thú, từ hôm nay trở đi, nàng chính là thị thiếp của bổn tướng.”
Thị vệ nghe được Lưu Bằng phân phó, vui mừng nói: "Chúc mừng thiếu gia.”
"Ừm, phái người tìm tới Vương Thành, ta sẽ ở đại sảnh Tiền phủ chờ hắn."
Hôm nay là ngày đầu tiên trong những năm qua, Lưu Bằng dậy muộn nhất, cũng là hưởng thụ một chút hoa thơm thời cổ đại, bước nhanh vào đại sảnh Tiền phủ, bên trong không có một người, tự ngồi ở chủ vị, hắn tự hỏi bước tiếp theo nên đi như thế nào....
Vương Thành đang an bài người giám thị động tĩnh của hai gia tộc khác, nghe được công tử đi ra, đang tìm hắn, vội vàng bỏ chuyện trong tay xuống, đi về phía đại sảnh Tiền phủ, sau khi đến Tiền phủ, vội vàng chạy tới đại sảnh.
Tiền Tuyết từ đầu đến cuối chỉ nói một câu, đối với phụ thân bị Lưu Bằng giết, trong lòng nàng có sự bi thương nói không nên lời, phụ thân đã từng đối xử rất tốt với nàng, vì để cho nàng gả đến Ô Hoàn làm vương phi, không cho phép nam tử lui tới với nàng, càng không cho phép nàng rời khỏi đại môn một bước.
Mẫu thân nàng ở Tiền gia cũng chỉ là tiểu thiếp, địa vị cũng không cao, bất quá người xinh đẹp, thường được Tiền Nhữ sủng ái. Trong Tiền phủ ngoại trừ mẫu thân ngẫu nhiên sẽ quan tâm nàng ra, các huynh đệ tỷ muội khác cũng không nói chuyện với nàng, vốn tưởng rằng đời này chỉ có thể đi Ô Hoàn làm vương phi kia, ai biết được, vận mệnh thay đổi nhiều, Tiền gia ngày hôm qua còn tốt đẹp, hôm nay đã tan cửa nát nhà, chính mình lại cùng mẫu thân hầu hạ nam nhân này.
Chờ sau khi Tiền Tuyết được thị nữ dìu xuống, Lưu Bằng thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy Bạch Long Thương, đi ra khỏi phòng, ở trong sân trống trải, diễn luyện Đồ long thương pháp từ đầu đến cuối một lần, tập trung luyện tập, tâm thần chậm rãi theo mũi thương cảm thụ, thương pháp sắc bén nhanh mà lại tàn nhẫn, khí phách lại không mất hoa lệ.