Biết lão gia tử nhân từ, đối với hạ nhân trong nhà cũng không bao giờ nổi giận, lên tiếng trả lời: "Phụ thân yên tâm, chỉ cần bọn họ không cấu kết với Hoàng Cân tặc làm loạn, hài nhi làm sao có thể đi tìm bọn họ phiền toái? Đám người Văn Hòa còn chờ hài nhi đi thương lượng quân tình, hài nhi xin cáo lui trước. ”
Chờ Lưu Bằng kéo Tiền Tuyết rời đi, Lưu Thành cười nói với Vương bá: "Xem ra thời gian ta được ôm cháu trai không còn xa, một nữ tử mà thôi, Bằng Nhi cũng không muốn nuốt lời, xem ra trong lòng có chí lớn. ”
Vương bá cười trả lời: "Lão gia, lão nô đã thu thập xong những gì có thể mang đi, cũng phái người đi Lạc Dương mua nhà, chờ sứ giả triều đình vừa đến, là có thể lập tức khởi hành. ”
Lưu Bằng đang một đường lôi kéo tay của Tiền Tuyết, luôn cảm giác lão gia tử hôm nay cũng không phải thật sự nổi giận, giống như là đang diễn trò, tuy thế hắn cũng không nghĩ sâu xa, dù sao cũng là lão tử của hắn, cũng sẽ không hại hắn. Tay Tiền Tuyết bị Lưu Bằng nắm chặt, trong lòng đối với nam nhân tuấn tú này có lòng yêu thích, trên mặt càng ngượng ngùng, tuy nói là nữ nhân của hắn, nhưng ban ngày ban mặt, cứ như vậy bị nắm tay, Tiền Tuyết vẫn có chút khó xử.
Trở lại sân, Lưu Bằng thản nhiên nói với Tiền Tuyết: "Ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ta phải đi gặp vài thuộc hạ, buổi tối ngủ ngon, ngày mai ngươi chính là nữ nhân của ta rồi." Tiền Tuyết còn chưa kịp phản ứng, lúc phục hồi lại tinh thần, người vừa nói đã đi mất rồi.
Vào đại sảnh, thấy mọi thuộc hạ dưới trướng đều đã tới, đi tới chủ vị ngồi xuống, sau khi đám người Giả Hủ hành lễ, Lưu Bằng mới nói: "Văn Hòa, ngươi mang ghi chép tiền tài, lương thực lấy được từ hai nhà Trương, Tiền nói ra nghe xem?”
Giả Hủ đứng dậy nói: "Chủ công, hai nhà Trương, Tiền tổng cộng thu được bốn mươi bảy vạn lượng hoàng kim, tiền bảy trăm vạn, lương thực tám mươi vạn thạch, tính cả hai nhà Du, Chu hôm nay đưa tới hai mươi vạn lượng hoàng kim, tổng cộng có sáu mươi bảy vạn lượng hoàng kim. ”
"Tốt, không sai lệch lắm với phán đoán của ta, Văn Hòa vất vả rồi, bổn tướng sẽ thưởng cho ngươi ngàn lượng hoàng kim, thêm hai nữ nhân, ngươi thấy thế nào?"
Giả Hủ trả lời: "Chủ công, Hủ chỉ cần trăm lượng hoàng kim, nữ nhân không cần, nếu chủ công nhất định phải ban thưởng, kính xin chủ công phái người đón gia tiểu từ Vũ Uy tới, Hủ cảm kích vô tận" Nói xong thì hành lễ.
"Văn Hòa yên tâm, chuyện đó, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ điều năm trăm binh sĩ dưới trướng Thúc Chí giả làm bình dân, cầm tín vật của ngươi đi tới Vũ Uy đón người."
"Tạ chủ công, Hủ rời khỏi nhà đã gần nửa năm, không biết gia tiểu có được bình an hay không? Trong lòng nóng nảy quấy rầy chủ công." Giả Hủ hướng về Lưu Bằng lạy ba lạy xong, mới trở về chỗ ngồi quỳ xuống.
Lưu Bằng thấy vẻ mặt Cao Lãm có chút hoảng hốt, hỏi: "Kính Chí, ngươi nhốt nam đinh hai nhà Trương, Tiền ở đâu? ”
Cao Lãm vội vàng đứng dậy trả lời: "Chủ công, hai nhà Trương, Tiền tổng cộng có hai trăm bốn mươi bảy người nam đinh, toàn bộ giam giữ trong đại lao, mặt khác gia đinh hai nhà Trương, Tiền tổng cộng hơn bốn ngàn người, trẻ tuổi lực tráng có ba ngàn sáu trăm người, thợ rèn, thợ mộc, có chín mươi sáu người, còn lại đều là người già yếu, không dùng được việc gì. ”
"Biên chế toàn bộ những người trẻ tuổi lực tráng kia vào trong quân, để cho bọn họ mang tội lập công, thợ mộc cùng thợ rèn cũng giống vậy, còn lại những người già yếu kia, tạo thành một đội quân riêng, thật sự quá lớn tuổi phát cho một trăm tiền, cho phép về quê nhà, việc này sẽ giao cho ngươi đi làm. Tối qua ai anh dũng giết địch, thưởng tiền một ngàn. Những giáp sĩ bị trọng thương thưởng tiền năm trăm, bị thương nhẹ hoặc không có thương tích thưởng tiền hai trăm. ”
Cao Lãm bái tạ Lưu Bằng, rồi lui về chỗ.
Lưu Bằng biết hiện tại còn chưa phải là loạn thế chân chính, nếu muốn ổn định quân tâm, nhất định phải ban thưởng tiền tài, để cho binh sĩ biết, chỉ cần giết địch lập công sẽ có tiền thưởng, tuy thế loại quân tâm này chỉ có thể duy trì nhất thời tối đa trong nửa năm mà thôi, thời gian lâu dài tiếp tục như vậy, số tiền tài cần có để ban thưởng sẽ là vấn đề lớn.
"Hán Thăng vào đêm qua cũng có công, thưởng một thanh bảo đao, trăm lượng hoàng kim. Mặt khác ta sắp thành lập một đội thiết kỵ thiết giáp hạng nặng, nhân số tầm năm ngàn người, trong quận binh có thể tùy ý lựa chọn, việc này giao cho Hán Thăng phụ trách. ”
Hoàng Trung đứng dậy nói: "Tạ Đô úy ban thưởng, mạt tướng lĩnh mệnh, chỉ là thành lập đội thiết kỵ, mạt tướng không có chiến mã sao?”
"Hán Thăng không cần lo lắng, hiện tại ta đã có sáu mươi bảy vạn lượng hoàng kim này, lo gì không có chiến mã thượng hạng, ngươi chỉ cần chiêu mộ tinh binh tráng sĩ, trước tiên tiến hành huấn luyện, chiến giáp, mã giáp, binh khí, chiến mã, một tháng sau bổn tướng đều sẽ đưa tới cho ngươi."
Nghe được Lưu Bằng hứa hẹn một tháng sau sẽ đưa tới cho hắn đầy đủ khí tài vật tư chiến mã, Hoàng Trung vui vẻ nói: "Đa tạ công tử, Hoàng mỗ nhất định trong vòng một tháng sẽ huấn luyện binh sĩ thành tinh binh bách chiến bách thắng.”
Lưu Bằng gật đầu, nói: "Thúc Chí, ngươi an bài vài người áp giải tù binh Hoàng Cân Tặc, Trương gia, Tiền gia, vào buổi trưa hôm sau, toàn bộ chém giết ở Hình Đài phía đông thành, lấy việc đó để chấn nhiếp những hạng người có lòng dạ khó lường kia, ngươi phải giám trảm. Đêm qua ngươi cũng có công, ban thưởng ngàn lượng hoàng kim thiên lượng và một con chiến mã. ”
Trên mặt Trần Đáo hiện ra một vẻ không đành lòng, đứng lên cầu xin: "Đô úy, những tù binh Hoàng Cân kia ngoại trừ lực lượng trẻ tuổi bị biên vào quân ta, còn có gần một ngàn tù binh thân thể không trọn vẹn, mạt tướng cầu xin ngài, thả ra một phần, chỉ giết những người không cách nào tự sinh sống.”