Lưu Thành gật gật đầu, trong lòng cũng có chút ảm đạm, đứa con trai này của mình, từ nhỏ đã không có mẫu thân, là một tay mình nuôi lớn, hiện tại đã biết quan tâm hắn. Nào biết được, Lưu Bằng trước kia chỉ coi hắn là trưởng bối, chỉ là trải qua hơn nửa năm tiếp xúc, Lưu Bằng mới cảm thấy người phụ thân này đối với mình tương đối yêu thương. Nếu Lưu Thành có thể coi hắn là một đứa con trai bảo bối, hắn cũng có thể coi Lưu Thành là cha ruột của mình để quan tâm, kiếp trước phụ thân cùng mẫu thân cả ngày bận rộn kiếm tiền, cũng không có thời gian quan tâm hắn, đại đa số thời gian hắn đều cùng hồ bằng cẩu hữu ở cùng một chỗ, đến sau trung học, mới cùng các loại mỹ nữ giao lưu trên giường.
Sau khi ra khỏi viện của Lưu Thành, hắn mới cảm thấy khởi đầu tranh bá thiên hạ của mình sắp bắt đầu, đám danh tướng mưu sĩ tam quốc chờ đó, tiểu gia Lưu Bằng muốn tới thu các ngươi làm thần tử của ta, còn có các mỹ nữ Tam quốc kia nữa, ha ha, đều chờ đó cho lão tử. Một ngày nào đó, tiểu gia ta muốn thiết kỵ đạp thiên hạ, để cho khắp nơi cắm đầy đại kỳ Lưu Hán ta, tất cả nữ nhân xinh đẹp chỉ có thể thần phục dưới háng ta.
Lưu Bằng trở lại trong sân viện của mình phái người tìm Vương Thành vừa mới về nhà ăn tết quay lại, Vương Thành đến, hắn cao giọng cười nói: "Thừa Thiên, ngươi lập tức dẫn người đến phòng kế toán thu chi lấy ba ngàn lượng hoàng kim đóng thùng, mang theo hai vạn tiền cùng trăm lượng hoàng kim để riêng ra, dùng trên đường. Vương Thành nghe được nhiều hoàng kim như vậy, vội vàng nói: "Thiếu gia, lần này đi Lạc Dương đường xa xôi, mang theo nhiều hoàng kim như vậy chỉ sợ không an toàn, không bằng thiếu gia ngài mang theo thật nhiều hộ vệ.” Vương Thành nói xong vội vàng cúi đầu.
Lưu Bằng biết Vương Thành lo lắng an toàn trên đường, cũng không so đo những gì hắn vừa nói, gia nô hán triều không thể nghi ngờ quyết định của chủ nhân. Bởi vậy Lưu Bằng đối với Vương Thành vừa rồi khuyên nhủ tán thưởng gật gật đầu, lập tức nói: "Ngươi yên tâm đi, phụ thân phái một trăm thị vệ bảo hộ hoàng kim an toàn, về phần chuyện hoàng kim, không nên đối với bất luận kẻ nào nhắc tới, để tránh trên đường sinh ra chuyện không hay." Vương Thành nghe được thiếu gia không trách mình, vội vàng vâng một tiếng đi ra ngoài.
Ba ngày sau, ngoài cửa lớn Lưu phủ, Lưu Bằng một thân cẩm y màu trắng, hướng Lưu Thành trước cửa lớn tiễn đưa nói: "Phụ thân, thời tiết rét lạnh, người mau vào nghỉ ngơi đi, hài nhi nhất định sẽ trở về trước khi lập xuân, ngài phải bảo trọng thân thể nhiều hơn.” Lưu Thành nhìn ái tử của mình, lớn tiếng ra lệnh với thị vệ phía sau: "Dọc theo đường đi phải chiếu cố tốt tiểu Hầu gia, nếu hắn có ba dài hai ngắn bị làm sao, thì các ngươi không cần trở về Lưu phủ nữa.”
Chúng thị vệ nghe được lời này của Hầu gia, lập tức đồng thanh đáp: "Chúng ta thề chết bảo vệ tiểu Hầu gia.” Lưu Thành hài lòng gật gật đầu, nhìn thoáng qua nhi tử bảo bối, xoay người tiến vào Lưu phủ. Lưu Bằng thấy phụ thân trở về, tay cầm Bạch Long Thương, bước lên ngựa Truy Vân, hướng phía sau chúng thị vệ nói: "Xuất phát.”
Trên đường đi đều bình an vô sự, ngẫu nhiên có mấy đạo tặc nhãi nhép đều bị Vương Thành đuổi đi, Lưu Bằng cùng một trăm năm mươi người thị vệ xuất hành, trong đó có năm mươi người cưỡi chiến mã, hai mươi con chiến mã khác dùng để kéo vận chuyển hoàng kim và các vật phẩm quý giá khác, thỉnh thoảng hộ vệ mệt mỏi cũng có thể lên xe ngựa nghỉ ngơi một lát, tuy vậy không cho phép tiến vào xe ngựa vận chuyển hoàng kim, đây là Lưu Bằng phân phó rõ trên đường.
Trải qua hành trình hơn mười ngày, đoàn người rốt cục tiến vào lãnh thổ Trần Lưu, cách Lạc Dương cũng chỉ khoảng sáu ngày đường, Lưu Bằng rốt cục thở phào nhẹ nhõm nói. "Tiến vào nội cảnh của Trần Lưu, Thừa Thiên, ngươi truyền lệnh xuống, lệnh cho năm người đi Lạc Dương xử lý tốt vấn đề chỗ ở, lệnh năm người khác đi tới thôn trang ngoài thành Lạc Dương, thuê hai tòa trang viên có thể chứa hơn trăm người, lần này tiến vào Lạc Dương, bổn thiếu gia chỉ mang theo ba mươi hộ vệ, những người còn lại đem xe ngựa đưa đến thôn trang ngoài thành, ở nơi đó tu dưỡng một thời gian."
Vương Thành vâng một tiếng, đi xuống an bài, chỉ chốc lát sau, mười tên hộ vệ cưỡi ngựa rời khỏi đoàn xe, Vương Thành cũng trở lại phía sau Lưu Bằng, lúc đi tới một ngọn núi nhỏ, Vương Thành nói: "Thiếu gia mời xem, ngọn núi này tuy không lớn, nhưng là một hiểm địa, nếu có người ở chỗ này phục kích chúng ta, sợ chúng ta khó có thể trốn thoát. Lưu Bằng nghe lời nhìn lên núi, giữa núi rừng tĩnh mịch không tiếng động, kiếp trước Lưu Bằng xem qua rất nhiều phim ảnh, biết bình thường trong rừng không có tiếng chim kêu ắt có mai phục.
Ngay khi Vương Thành lo lắng, Lưu Bằng cưỡi ngựa tách ra khỏi đoàn hô lớn: "Bằng hữu phương nào, giấu đầu lòi đuôi, lại muốn làm chuyện cướp bóc, đi ra ngoài để Lưu mỗ nhìn xem là hàng nào." Ngay khi đoàn người Lưu Bằng khẩn trương đề phòng, trong rừng núi lao ra hơn một trăm người dân tị nạn mặc quần áo rách nát, trong tay cầm nông cụ đồng áng, cuốc, xẻng, các loại vũ khí thô sơ khác, trong đó có một đại hán tóc rối bù quát lớn: "Tiểu Oa Nhi, ngươi nhìn xem ta là loại hàng gì.”
Đại hán tóc rối bời nói xong vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Lưu Bằng, Lưu Bằng nhìn cách ăn mạc của đại hán, lại nhìn vũ khí của Đại Hán, một đôi đoản kích, trong đầu lóe ra cái tên thời gian trước còn nhớ nhung, thúc ngựa đi về phía trước, Vương Thành cùng một đám hộ vệ phía sau thấy Lưu Bằng đi về phía thủ lĩnh đám phỉ tặc, vội vàng thúc ngựa chặn Lưu Bằng, Vương Thành vội vàng nói: "Thiếu gia cẩn thận, võ nghệ đại hán này tuyệt đối vượt qua ngài, không thể mạo hiểm.”