Lưu Bằng vào huyện thành, nhìn thấy người người qua lại tu bổ công sự, tuần tra, áp tải lương thảo nặng nề, thầm nghĩ: "Không nghĩ tới Giả Hủ còn là một người có năng lực quản lý chính vụ, an bài toàn vẹn đủ mặt." Cười to xuống ngựa, bước vào huyện nha, Giả Hủ đang xử lý vấn đề “Đại chiến qua đi, lương thảo nặng nề”, thấy Lưu Bằng tiến vào, Giả Hủ đứng dậy nghênh đón: "Chúc mừng chủ công kỳ khai đại thắng (xuất quân đã chiến thắng giòn giã), một trận đánh tan ba vạn đại quân Hoàng Cân.”
Thấy Giả Hủ nói như vậy, trên gương mặt tuấn tú của Lưu Bằng cũng biểu hiện ra vẻ ngượng ngùng, dù sao ba vạn tặc quân kia là thấy quân Hán thế lớn, tự mình đầu hàng, cùng với hắn quan hệ cũng không lớn. Nói: "Tiên sinh mới thật sự là đại tài, nếu không có mưu đồ của tiên sinh, chỉ sợ ta hiện tại còn chưa tiến vào huyện Quân Đô đi. ”
"Chủ công là kỳ tài đương thời, võ công văn trị đều là cổ kim hiếm thấy, huyện Quân Đô nho nhỏ chủ công nếu muốn tiến vào, tùy thời đều có thể tiến vào."
"Văn Hòa à, ta biết ngươi giỏi nhất là tự bảo vệ mình, sau này không cần vuốt mông ngựa (nịnh nọt) như vậy, cứ bình thường là tốt rồi, khiến toàn thân bổn tướng đều bị nổi da gà rồi." Lưu Bằng cười cười nói.
Thấy Giả Hủ không nói nữa, hỏi: "Văn Hòa tiên sinh, nếu tối nay ta lại tập kích cướp doanh? Phần thắng là bao nhiêu? ”
"Năm thành."
"Năm thành là đủ rồi, bản tướng tối nay muốn tiêu diệt toàn bộ bảy vạn đại quân còn sót lại ngoài thành, Văn Hòa có diệu kế gì chỉ dạy ta không?"
Giả Hủ nghe được lời này, trong ánh mắt có thêm chút nghi hoặc, nói: "Chủ công, tại hạ đang tưởng tượng, tối nay thời điểm tập kích doanh trại địch, quân địch đã sớm mai phục xong, chờ quân ta đánh tới, lúc đó nên làm thế nào?”
Lưu Bằng cười khà khà nói: "Tiên sinh lo lắng không phải không có đạo lý, nếu biết quân địch đã có mai phục, bổn tướng còn muốn đi cướp doanh sao, tiên sinh cho rằng Bằng nên làm sao mới có thể thắng đây? ”
- Hai lần tập kích, mới có thể thành công.
Chẳng lẽ trong lịch sử Tào Tháo hai lần kiếp doanh (đánh úp doanh trại địch), đều là chủ ý của Giả Hủ hay sao.
Sau khi dùng bữa ăn xong, thấy Trần Đáo đã trở về, tù binh đầu hàng cũng đã an bài thỏa đáng, Lưu Bằng mới cười nói: "Văn Hòa, tối nay ta muốn bày tiệc mừng công, cùng chúng tướng uống rượu say, ngươi phái người đi an bài đi, thanh thế càng lớn càng tốt. ”
Giả Hủ hiểu được ý tứ trong đó, “Vâng!” một tiếng lui ra ngoài, lưu lại Điển Vi đứng ở trong phòng, trong miệng Điển Vi đã thèm rượu chảy nước miếng, "Ác Lai, đi mời Thúc Chí đến, nói ta có việc quan trọng phân phó hắn. ”
Sau khi Trần Đáo đến, thấy Lưu Bằng cầm tấm bản đồ, hai mắt phát sáng, nói: "Đô úy, triệu mạt tướng là có chuyện gì? ”
"Thúc Chí, ngươi đi chọn hai vạn tinh binh, tối nay chuẩn bị kiếp doanh." Trần Đáo nghe được Lưu Bằng muốn đi kiếp doanh thì buồn bực trong lòng, nói: "Đô úy, tặc quân còn những bảy vạn, tối nay kiếp doanh nguy hiểm rất lớn, xin hãy suy nghĩ kỹ. Nói xong quỳ xuống không nói thêm một tiếng.
"Ha ha, Thúc Chí không muốn bổn tướng muốn đi kiếp doanh, chẳng lẽ sợ đám tặc quân kia có phòng bị. Bổn tướng suy đoán được, hôm nay Điển Vi chém giết trung niên nhân kia, rất có thể là Đặng Mậu, tặc quân mất đi chủ tướng, quân tâm tất loạn, Thúc Chí chỉ cần dẫn hai ngàn thiết kỵ xông vào đại doanh quân địch, phóng hỏa khắp nơi là được, chờ sau khi quân địch toàn bộ đuổi ra, Thúc Chí dẫn quân giả bộ bại lui. Tặc quân nhất định truy kích, đến lúc đó, đại doanh tặc quân trống rỗng, bản tướng tự mình dẫn đại quân đánh hạ doanh trại quân địch. ”
"Quân địch truy kích không thể cách quá xa, phải để bọn chúng đuổi không kịp ngươi, nhưng cũng không thể để tặc quân nản lòng. Lúc trời sắp sáng, ngươi phải nhanh chóng cắt đuôi bọn chúng, dẫn quân vòng trở lại, mai phục xung quanh đại doanh quân địch, chờ quân địch truy kích không thành trở về doanh trại, bổn tướng sẽ tặng bọn chúng một nồi canh thịt uống cho ấm họng."
Nói đến đây, Trần Chí đã hiểu được kế sách của Lưu Bằng, nói: "Đô úy yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ dốc hết toàn lực, làm tốt nhiệm vụ mồi nhủ.”
Đêm xuống, huyện thành Quân Đô một mảnh cuồng hoan, khắp nơi đều đang uống rượu, binh sĩ thủ vệ cửa thành lại càng uống say như chết, tất cả những chuyện này lại chỉ là hiện tượng bề ngoài, ngoại trừ binh sĩ vốn có ở huyện thành Quân Đô, Lưu Bằng mang đến ba vạn đại quân, ngoại trừ hai ngàn tập trọng binh (quân bảo vệ quân nhu), còn lại đều đang mài đao soàn soạt, gió lạnh thổi tới, rõ ràng ngửi được mùi máu tươi phát ra trong không khí.
Lưu Bằng tỉ mỉ lau Bạch long thương, chạm vào đầu thương lạnh như băng kia, mũi thương từng thu hoạch vô số mạng người, nhanh mà lại tàn nhẫn.
Điển Vi đi vào, nói: "Công tử, Tư mã huyện Quân Đô Cao Lãm cầu kiến, có việc quan trọng bẩm báo." Nhìn Bạch Long Thương một chút, Lưu Bằng thờ ơ nói: "Để cho hắn vào đi." Điển Vi càng ngày càng cảm giác được trên người công tử có khí thế kiêu hùng nồng đậm, gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Không lâu sau, một thanh niên mặc nhung trang (quân phục) đi vào, hướng Lưu Bằng hành lễ nói: "Đô úy, thám tử đến báo, trong tặc quân nổi lên nội chiến, nhân mã trong các doanh lần lượt công phạt lẫn nhau, tử thương nghiêm trọng. ”
“Đó có phải là mánh khóe của tặc quân không? Hay đó là sự thật?” Lưu Bằng suy tư lẩm bẩm. Suy nghĩ một lát, cũng nghĩ không ra nguyên nhân, hướng ngoài cửa hô: "Ác Lai, đi mời quân sư tới đây. ”
Trong đầu lại nhớ lại rõ ràng thông tin về người này, Cao Lãm tự Kính Chí, người Hà Bắc, dưới trướng Viên Thiệu trong Tam quốc, được gọi là Tứ Đình Trụ Hà Bắc, cùng với Nhan Lương, Văn Xú, Trương Cáp, trong trận Quan Độ, Tào Tháo dẫn quân đánh lén Ô Sào, Viên Thiệu nghe theo lời Quách Đồ, chỉ lấy khinh kỵ cứu viện, lệnh cho Trương Cáp cùng Cao Lãm dẫn đại quân tiến công Tào doanh, Tào doanh kiên cố không thể hạ, sợ Viên Thiệu trách tội, Cao Lãm cùng Trương Cáp đầu hàng Tào Tháo.
Tào Tháo phong Cao Lãm làm thiên tướng quân, sau đó theo Tào Tháo xuất kích Nhữ Nam, dẫn quân phục kích Lưu Bị, ba hiệp chém Lưu Tích, đang chuẩn bị bắt Lưu Bị, không ngờ Triệu Vân đuổi tới cứu Lưu Bị, bị một phát đâm thương từ dưới ngựa, kết thúc cuộc đời Cao Lãm.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
*Fact* Quách Đồ - Mưu sĩ thất bại nhất Tam Quốc: Mỗi kế sách lại khiến chủ công... tìm chết!
Không phải mưu sĩ nào thời Tam Quốc cũng có thể giúp chủ công của mình đạt được những thành công trong sự nghiệp tranh đấu thiên hạ.
Thời Tam Quốc có thể kể đến rất nhiều mưu sĩ kiệt xuất như Gia Cát Lượng, Bàng Thống, Quách Gia, Tuân Úc. Bên cạnh đó cũng có những mưu sĩ tuy trung nghĩa nhưng không có tài năng, vô tình đẩy chủ công của mình từng bước đi đến kết cục diệt vong.
Vào giai đoạn tiền Tam Quốc, Viên Thiệu được coi là một chư hầu có thế lực hùng mạnh nhất. Luận về danh vọng hay binh mã tiền lương, châu quận thuộc địa, Viên Thiệu đều là thiên hạ đệ nhất. Thế nhưng từ một chư hầu có nhiều khả năng giành được thiên hạ nhất nhưng cuối cùng lại mất tất cả sau thất bại trước Tào Tháo, mà tội đồ dẫn đến kết cục bi thảm đó lại chính là mưu sĩ mà Viên Thiệu coi trọng nhất, Quách Đồ.
Quách Đồ cả đời hiến rất nhiều kế sách cho Viên Thiệu, trong đó đa số đều lợi bất cập hại. Thế nhưng điều làm người khác khó hiểu là Viên Thiệu vẫn luôn rất tín nhiệm mưu sĩ này.
Sai lầm đầu tiên của Quách Đồ chính là vào sự kiện "đón Thiên Tử". Lúc đó, Hán Hiến Đế bị phản tặc Lý Giác và Quách Tị truy sát, trên đường tháo chạy đi ngang qua thuộc địa của Viên Thiệu.
Lúc này đại mưu sĩ Thư Thụ khuyên Viên Thiệu nên nhanh chóng đi cứu giá để sau có thể dùng Thiên Tử lệnh chư hầu. Viên Thiệu ban đầu dự định làm theo kế hoạch này, nhưng Quách Đồ lại lên tiếng can gián. Ông cho rằng Hán Triều đã kề cận bờ vực sụp đổ, Hán Hiến Đế chỉ hữu danh vô thực, đón về chỉ nhận thêm phiền phức. Viên Thiệu đột nhiên hồ đồ nghe theo lời này, để rồi người được "dùng Thiên Tử lệnh chư hầu" chính là Tào Tháo..
Sau đó, Thư Thụ lại bày cho Viên Thiệu chiến thuật "ba năm bì Tào", nghĩa là tận dụng thế lực hùng mạnh hơn Tào Tháo để trường kỳ tác chiến, từng bước từng bước kéo sập quân Tào.
Tuy nhiên Quách Đồ lại cho rằng binh lực hùng hậu nên tốc chiến tốc thắng. Dù trước đó Quách Đồ nhiều lần hiến kế thất bại, nhưng Viên Thiệu sau hồi đắn đo vẫn nghe theo ý kiến của người này. Kết cục, Viên Thiệu binh bại bỏ mạng tại Quan Độ, các đại tướng và mưu sĩ dưới chướng cũng lần lượt đi theo Tào Tháo.
“Quách Đồ tuy có tâm nhưng không có tài”