Lưu Bằng mới đến quận Quảng Dương hơn nửa tháng, đối với binh sự không biết nhiều lắm, cũng không có tướng lĩnh nào có thể tín nhiệm. Cho nên hắn chỉ có thể tới tìm Trần Đáo, Trần Đáo ngoại trừ Lưu Bằng cùng Hoàng Trung ra, là tướng lĩnh có chức vị cao nhất quận Quảng Dương, thủ hạ có bốn quân tư mã, tổng cộng có hơn ba vạn người, kỵ binh năm ngàn, bộ binh hơn hai vạn, trong đó đại đa số đều là tinh nhuệ.
Dân chúng bắc địa bưu hãn, thượng võ thành phong tục, hơn vào đó Trần Đáo cùng ăn cùng ở với binh sĩ, đồng cam cộng khổ, trong quân có uy vọng cực cao.
Lưu Bằng cùng Hoàng Trung đều là những người mới đến, uy vọng không đủ, khó có thể điều động binh mã, cho dù cầm lệnh bài Thái thú có thể điều động binh mã, chỉ sợ lên chiến trường người dương phụng âm vi (bằng mặt không bằng lòng) chiếm đa số, đành phải bất đắc dĩ tìm Trần Đáo.
"Mạt tướng hết thảy nghe Đô úy sai bảo, huống hồ đi theo Đô úy chinh chiến sa trường là vinh hạnh của mạt tướng."
Nhìn thấy Trần Đáo thức thời như thế, Lưu Bằng cười nói: "Thúc Chí à, lần này chinh chiến Hoàng Cân Tặc, có thể mang theo kỵ binh hai ngàn, bộ binh tám ngàn, hết thảy vũ khí quân sự, đều có thể đến chỗ Giả Hộ Tào mà lĩnh, lương thảo cũng phải lĩnh nhiều một chút, sau khi chuẩn bị tốt, ngày mai đại quân xuất phát lên Thượng Cốc.”
"Mạt tướng đã rõ!".
Ngày hôm sau, đại doanh quận Quảng Dương, Lưu Bằng cầm Bạch long thương, mặc hoàng kim chiến giáp, đầu đội mũ vàng, khoác áo choàng đỏ tanh, cưỡi ngựa Truy Vân hí hí gào thét.
Nhìn một vạn quân sĩ Trần Đáo tỉ mỉ lựa chọn, cao giọng nói: "Các vị huynh đệ, chúng ta lần này tắm máu sa trường, phàm là chém giết một gã Hoàng Cân Tặc thưởng mười đồng tiền, giết chết phó tướng Hoàng Cân Tặc, một gã thưởng ngàn tiền, có thể chém đầu Trình Chí Viễn quan thăng ba cấp, thưởng vạn tiền. Huynh đệ chết trận thưởng ba trăm tiền, trọng thương thưởng hai trăm tiền, thương nhẹ không thể ra chiến trường thưởng một trăm tiền.”
"Nếu lâm trận bỏ chạy, trảm."
"Sợ địch không tiến, trảm."
"Nghe trống không tiến, trảm."
"Các huynh đệ, có dám đi theo bổn tướng đi đánh giặc đoạt lấy vinh hoa phú quý hay không? Có dám hay không?”
"Dám, dám, dám...."
Thời Hán mạt, môn phiệt thế gia sáp nhập đất đai, dẫn đến dân chúng nghèo khổ phải rời nhà tìm đường sống, đại đa số thanh niên đều đi lính còn có lương thực để ăn, vùng đất biên giới càng là như thế.
Một vạn quân sĩ Trần Đáo lựa chọn đúng là tinh nhuệ, độ tuổi trung bình đều khoảng hai mươi tuổi, hơn nữa Trần Đáo bình thường huấn luyện nghiêm khắc, quân sĩ đều là cung mã thành thạo.
Quân sĩ Đông Hán không có tiền tháng, người gia nhập quân đội phần lớn đều là dân chúng nghèo khổ, chỉ cần cho một miếng cơm là có thể ra trận giết địch. Lưu Bằng định ra quy định giết địch được thưởng tiền, cũng là trải qua cân nhắc cẩn thận, hắn muốn lấy U Châu làm bàn đạp, tiến công Trung Nguyên. Mà muốn đứng vững trên bàn đạp này, trong tay nhất định phải có quân đội của mình, chỉ cần có công tất thưởng, có tội tất phạt, từ việc nghiêm trị trong quân, tăng lên uy vọng của hắn trong quân đội, qua một thời gian, nhất định sẽ đứng vững trên bàn đạp này.
Lưu Bằng nhìn quân sĩ đang đứng phía dưới, lớn tiếng nói: "Xuất phát.”
Một vạn đại quân chia làm, hai ngàn thiết kỵ do Lưu Bằng tự mình dẫn dắt, tám ngàn bộ binh còn lại do hai quân Tư Mã dưới tay Trần Đáo dẫn dắt, lương thảo quân giới, vật tư hậu cần do Giả Hủ quản lý, đồng thời Giả Hủ còn kiêm nhiệm quân sư, Trần Đáo bản thân phụ trách các vấn đề như đồn kỵ, túc doanh, hành quân của toàn quân.
Lưu Bằng mang theo Điển Vi, suất lĩnh hai ngàn thiết kỵ đi ở phía trước, bên cạnh Giả Hủ cưỡi ngựa theo, trên đường đại quân đi qua, không may mảy tơ hào gì của dân chúng. Giữa trưa ngày hôm sau, trạm kỵ dò xét phía trước hơn năm dặm xuất hiện một đám Hoàng Cân Tặc, có hơn ba trăm người, toàn bộ cưỡi chiến mã phương bắc, đầu dùng khăn vàng quấn lại.
Tìm tới một gã quân sĩ địa phương hỏi qua mới biết được, lúc này một vạn đại quân của Lưu Bằng đã đến địa giới huyện Thượng Cốc Tương Dương, có một ngày lộ trình liền có thể đến quận Thượng Cốc.” Xem ra đám Hoàng Cân Tặc này rất có thể là tặc quân công kích Thượng Cốc. Văn Hòa nghĩ sao? ”
"Chủ công, mặc kệ những thứ này có phải là tặc quân công kích Thượng Cốc hay không, chủ công nếu muốn đi về phía trước, tất yếu phải lấy đám tặc quân này mở đường." Giả Hủ cưỡi trên lưng ngựa chậm rãi nói.
Lưu Bằng nghe Giả Hủ nói xong, lớn tiếng hô: "Điển Vi, bảo vệ tốt Văn Hòa tiên sinh, không thể để tiên sinh thương tổn, nghe quân lệnh của ta, kỵ binh trùng kích, một người cũng không lưu lại.” Nói xong dẫn đầu cưỡi ngựa Truy Vân, xách Bạch Long Thương mà đi, kỵ binh phía sau thấy chủ tướng dẫn đầu ra tay, đều giục nhau kêu gào, cưỡi ngựa nhanh chóng đuổi theo Lưu Bằng.
Hai ngàn thiết kỵ phát ra thanh âm mặc dù không lớn, nhưng khoảng cách gần vẫn có thể nghe được. Một đám binh lính quấn khăn vàng cầm thương, bảo vệ trước mặt một đại hán mặt đen, một trong những tiểu binh nói: "Cừ soái, phía trước có tiếng vó ngựa, số lượng hẳn là khoảng ngàn kỵ.”
Đại hán mặt đen thầm nghĩ: "Không nghe nói nơi này có quân Hán, huống hồ quận Thượng Cốc ngoại trừ thành Cư Dung ra, các huyện thành còn lại đều bị đại quân Hoàng Cân ta công phá, chẳng lẽ là binh mã của quận khác?" Đại hán mặt đen nói: "Chuẩn bị nghênh địch. ”
Ngay khi đại hán mặt đen phát ra mệnh lệnh, phía trước đột nhiên xuất hiện một tiểu tướng trẻ tuổi, mặc hoàng kim chiến giáp, đoan chính anh vũ. Đi theo phía sau tiểu tướng có hơn một ngàn thiết kỵ, giống như sóng biển hướng về phía đại hán mặt đen đổ ập tới.
Cách Hoàng Cân Tặc còn hơn ba trăm mét, Lưu Bằng ghìm ngựa dừng lại, quân sĩ phía sau thấy chủ tướng dừng lại, biết là chủ tướng muốn chém tướng lập uy, ngay sau đó Lưu Bằng đình trận (bày trận). Một gã tướng quân hướng Lưu Bằng thỉnh mệnh nói: "Mạt tướng Chu Hãn, nguyện tiến lên chém tướng lập uy, nếu không thắng, cam tâm xử lý theo quân pháp.”