Hoàng Trung vung đại đao, nhảy lên chuẩn bị bổ cho hán tử này một nhát, Lưu Bằng cách xa mười thước nói: "Hán Thăng huynh giơ cao đánh khẽ, điểm đến nên dừng tay, luận võ đến đây hãy chấm dứt đi, kết quả là Hán Thăng thắng. Điển Vi nghe vậy thu lại song kích, đi tới phía sau Lưu Bằng, nhỏ giọng hỏi: "Công tử, ta đâu có thua.”
Lưu Bằng cười cười nói: "Ác Lai ngươi cùng Hán Thăng huynh giao thủ hơn trăm hiệp, nhưng lại là công ít thủ nhiều, mà Hán Thăng lại là công nhiều thủ ít, hơn nữa khí lực của ngươi cũng đã dùng không sai biệt lắm, đao pháp của Hán Thăng lại là uy thế không giảm, tiếp tục so sánh, chỉ có thể là Hán Thăng thắng.”
"Công tử nói đùa, vị huynh đài này kích pháp cùng lực đạo đều làm Hoàng mỗ bội phục, chỉ là trong nhà ta còn chưa có chiến mã có thể sử dụng, bằng không tất sẽ cùng huynh đài đánh một trận ra trò." Điển Vi thấy đối phương không hề chê bai mình, thật sự cười cười, nhìn Lưu Bằng, cũng không nói gì.
Thời gian sau đó, đoàn người Lưu Bằng ở lại Nam Dương, mỗi ngày không phải cùng Hoàng Trung luận võ uống rượu, chính là ra ngoài săn thú. Trong lịch sử Hoàng Tự (con trai Hoàng Trung), cũng không xuất hiện bất kỳ bệnh tật nào, ngược lại thân thể Hoàng Tự gần hai mươi tuổi rất khỏe mạnh, một thân võ nghệ không thua gì Lưu Bằng.
Ban đêm, trong một khách sạn ở quận Nam Dương, Lưu Bằng nói với Điển Vi: "Ngày mai hai người chúng ta tiếp tục đi Hoàng phủ, Hán Thăng mấy ngày gần đây đến kể cho ta, ngày hôm nay không tu đức chính, bách quan chỉ biết vơ vét tiền tài, dân chúng thiên hạ đã không còn đường sống, hắn có tâm báo quốc, lại không có đường. Ta nghĩ Hán Thăng đã có tâm cùng chúng ta đi U Châu, chỉ là ngượng ngùng mở miệng, ngày mai ta sẽ mời Hán Thăng lần nữa, đến lúc đó ngươi phải ở bên cạnh giúp ta một tay.”
"Công tử yên tâm, ta nhất định sẽ không làm công tử thất vọng."
Lưu Bằng gật gật đầu, hắn tin tưởng Điển Vi, chỉ cần mình bảo hắn làm chuyện gì, cho tới bây giờ cũng sẽ không hỏi mình vì sao, có thuộc hạ như vậy, đi đánh thiên hạ sẽ là một trợ thủ tốt, một đêm không nói, sáng sớm ngày hôm sau, hai người thu thập xong, bèn hướng Hoàng phủ mà đi, gần đây hạ nhân Hoàng phủ cũng biết, hai người này là bạn tốt của lão gia, ra vào Hoàng phủ không cần thông báo.
Hoàng Trung thấy Lưu Bằng mang theo Điển Vi mà đến, cười to nói: "Hai vị hiền đệ hôm nay tới thật sớm, Hoàng mỗ còn chưa ra ngoài nghênh đón. Lưu Bằng nói: "Hán Thăng huynh không cần như thế, đều là huynh đệ nhà mình, sao còn để Hán Thăng huynh ra nghênh đón.”
Không đợi Hoàng Trung khách sáo, Lưu Bằng tiếp tục nói: "Hán Thăng huynh, thiên hạ Hán thất nguy vong sắp tới, Bằng thân là dòng dõi Hán thất, lẽ ra phải vì giang sơn xã tắc Đại Hán mà ra một phần lực, hôm nay đến đây, là vì cáo từ, huynh trưởng sau này bảo trọng nhiều hơn, ta chờ hôm nay chia tay, không biết khi nào mới có thể gặp lại, tùy thân cũng không có vật phẩm gì, chỉ có trăm lượng hoàng kim tặng cho Hán Thăng huynh, sau này loạn thế, huynh trưởng cũng có thể cùng chất nhi đi ra ngoài tị nạn.”
Hoàng Trung nghe xong lời tạm biệt của Lưu Bằng, trong lòng nhất thời không nỡ, Điển Vi ở một bên chờ nói: "Hán Thăng đại ca, công tử là hậu duệ Hán hoàng, lại lập chí trung hưng Đại Hán, nếu ngươi theo công tử đi U Châu, tất không phụ võ nghệ tuyệt thế của ngươi, sớm lưu danh sử sách, chẳng phải so với Nam Dương quận nho nhỏ này mạnh hơn nhiều. Điển Vi đã nói đến nước này, kính xin Hán Thăng huynh suy nghĩ kỹ.”
Hoàng Trung nghĩ: "Thay vì sống ở Nam Dương này, không bằng theo Lưu Bằng hiền đệ xông pha dành lấy tiền đồ, hắn là dòng dõi Hán thất, phụ thân lại là Thái thú Quảng Dương, tiền đồ của mình và hắn đều không tệ, huống hồ Lưu Bằng hiền đệ không phải là cá trong ao, làm người lại trượng nghĩa, theo hắn kiến công lập nghiệp cũng coi như là vì tình huynh đệ trong khoảng thời gian này.”
Sau khi suy nghĩ, Hoàng Trung nói: "Hai vị hiền đệ đều là anh hùng đương thời, vi huynh có thể có cơ hội cùng hai vị hiền đệ cùng nhau xuất ra một phần sức lực vì dân chúng, coi như là xứng đáng với một thân võ nghệ của vi huynh.”
Lưu Bằng đang lo lắng bất an nghe được những lời này, lập tức mừng rỡ nói: "Đa tạ Hán Thăng huynh, Bằng vô cùng cảm kích.”........
Phu nhân Trương thị của Hoàng Trung biết trượng phu muốn đi U Châu, cực lực khuyên can, con trai Hoàng Tự lại nguyện ý đi ra ngoài xông pha kiếm công danh đại nghiệp. Sau khi Hoàng Trung thuyết phục Trương thị, liền an bài hạ nhân thu thập đồ vật quý giá, đuổi đi vài hạ nhân trong nhà, lưu lại một tòa viện trống rỗng, theo Lưu Bằng bắt đầu sự nghiệp lưu danh sử sách của hắn.
Nam Dương Kinh Châu cách quận Nhạc An Thanh Châu gần hai mươi ngày lộ trình, dọc theo đường đi có Điển Vi cùng Hoàng Trung làm bạn, đường xá cũng không còn tịch mịch, đoàn người nói cười hướng Nhạc An mà đi, xuyên qua thế giới này tới nay, tâm tình Lưu Bằng cũng chậm rãi thay đổi, không còn giống kiếp trước khoe khoang hợm hĩnh, bây giờ nói chuyện cũng rất khéo léo.
Bởi vì muốn trở lại Nhạc An trước lập xuân, đoàn người Lưu Bằng không ngừng vó ngựa, có đôi khi cũng sẽ ngủ ở vùng hoang dã, rốt cục vào tháng ba năm Trung Bình trở lại quận Nhạc An.
Triều đình hạ thánh chỉ, lệnh An Dương Hầu Lưu Thành trong vòng hai tháng chạy tới U Châu Quảng Dương quận nhậm chức, Lưu Thành muốn ở thời điểm lập xuân, vì ái tử Lưu Bằng cử hành quan lễ, cũng tìm thông gia đặt xuống hôn sự đã thương lượng từ trước, hiện tại Hoàng đế ban một tấm thánh chỉ, làm cho Lưu Thành đứng ngồi không yên, vốn định chờ Lưu Bằng trở về cùng hắn thương lượng, nhưng hiện tại tiểu tổ tông của hắn cũng không biết đã đi đâu, Lưu Thành vội vàng phái vài nhóm hộ vệ dọc đường tìm kiếm.