Nhóm giáp sĩ áp giải ba người ở phía trước, Lưu Bằng mang theo thị vệ cùng Hoàng Trung đi ở phía sau, đến phòng Tiền Nhữ ở hậu viện, Lưu Bằng mới hướng thị vệ phân phó nói: "Các ngươi trói chặt Tiền Nhữ, ném vào phòng, hai nữ nhân kia cũng áp giải cả vào. ”
Nói xong hướng Hoàng Trung phân phó: "Ta đoán Hán Thăng đối với những nữ nhân này cũng không có hứng thú, để cho các giáp sĩ canh giữ ở chỗ này, ngươi đi xem Cao Lãm làm việc như thế nào, những nam đinh tiền gia kia tại sao còn không mang đến? ”
Hoàng Trung biết Lưu Bằng muốn làm gì, vừa lúc Lưu Bằng cho hắn một bậc thang, vội cáo lui, lưu lại giáp sĩ chờ bên ngoài, xoay người rời đi.
Chờ sau khi bọn thị vệ đi ra, Lưu Bằng mới vào phòng, cười nói với Tiền Nhữ trên mặt đất: "Ngươi xem hai nữ nhân kia hẳn là phu nhân cùng nữ nhi của ngươi đi, vốn có thể ngắm mặt trời mọc chậm rãi, không khí buổi sáng tốt lành như thế, bổn tướng đành thay ngươi hưởng dụng các nàng một chút vậy. ”
Tiền Nhữ đã sớm đoán được ý đồ của Lưu Bằng khi dẫn hắn tới nơi này, nằm sấp trên mặt đất cười lạnh nói: "Tướng quân còn không biết, con trai lớn của ta, Tiền Thịnh đang làm khách ở bộ lạc Nam Hung Nô, nếu như ngươi dám vũ nhục phu nhân của tại hạ, chỉ sợ Nam Hung Nô sẽ không bỏ qua cho ngươi, về phần nữ nhi của ta, nàng qua một năm nữa chính là Vương phi của bộ lạc Ô Hoàn, tướng quân suy nghĩ kỹ đi. ”
Lưu Bằng không thể nào để người khác được uy hiếp hắn, đá mạnh một cước vào bụng Tiền Nhữ, Tiền Nhữ chịu một cước bỗng phun ra máu tươi, lạnh lùng nói: "Đừng nói nhi tử của ngươi làm khách ở Nam Hung Nô, dù hắn chính là Vương của Nam Hung Nô, bổn tướng cũng không có gì phải sợ, về phần nữ nhi kia của ngươi, nàng hiện tại còn chưa phải là Vương phi Ô Hoàn, dù có phải thì hãy xem bổn tướng ngủ với nàng như thế nào, ngươi chống mắt lên nhìn kỹ đi. ”
Dưới ánh mắt ba người nhìn chăm chú, Lưu Bằng đi đến bên giường, kéo người phụ nữ kia lại, trong miệng thản nhiên nói: "Cởi sạch quần áo, để bổn tướng thưởng thức thân thể của ngươi một chút." Nói xong buông phụ nhân kia ra.
Người phụ nữ ngượng ngùng lớn tiếng nói: "Vô sỉ, nếu như ngươi dám chạm vào ta dù là một chút, ta sẽ tự sát ngay ở đây.” Lưu Bằng nhìn người phụ nữ kia, lại nhìn nữ tử lạnh như băng bên cạnh, trong miệng lạnh lùng nói: "Muốn tự sát, mau nhanh lên đi, bổn tướng chờ ngươi tự sát xong còn chơi nữ nhi của ngươi. ”
Nữ tử kia nghe được lời nói trong miệng của Lưu Bằng, thần sắc lộ ra một tia giải thoát rơi vào tay kẻ ác tự sát đâu dễ, nhưng khi phụ nhân kia nghe được Lưu Bằng muốn đùa giỡn nữ nhi của nàng, bị dọa vội quỳ xuống nói: "Tướng quân, cầu tướng quân buông tha nữ nhi của ta, " Nói xong không ngừng quỳ sấp trên mặt đất dập đầu.
Tiền Nhữ thấy tình cảnh này, cười to nói: "Liên nhi, hắn không dám vô lễ với Tuyết Nhi, ngươi không cần cầu xin hắn, mau đứng lên. ”
Phụ nhân vẫn như cũ không chịu đứng lên, chỉ lên tiếng cầu xin Lưu Bằng buông tha nữ nhi của nàng, Lưu Bằng nghĩ một chút, không phải chỉ là nữ nhân sao, nói với người phụ nữ kia: "Ngươi đứng lên đi, ta sẽ buông tha cho nữ nhi của ngươi, tuy thế, từ hôm nay trở đi, nàng chính là nha hoàn của phủ Thái thú, ngươi thấy sao? ”
Phụ nhân biết Tiền gia sẽ không giữ được, nữ nhi đi Phủ Thái thú làm nha hoàn cũng tốt, so với việc Lưu Bằng chà đạp xong, lại ban thưởng cho đám binh lính phía dưới mạnh mẽ chà đạp thì tốt hơn. Quỳ xuống nói: "Tiểu nữ Tiền Tuyết nguyện đến phủ Thái thú làm nha hoàn. Nói xong lôi kéo Tiền Tuyết bên cạnh cùng quỳ xuống.
Tiền Nhữ thấy phu nhân cùng nữ nhi quỳ xuống dập đầu với Lưu Bằng, tàn nhẫn nói: "Ngươi chờ đi, con trai ta sẽ báo thù cho Tiền gia chúng ta, nhất định sẽ giết cả cửu tộc nhà ngươi, riêng ngươi sẽ dùng ngũ mã phân thây. ”
"Ta lại hỏi ngươi một lần nữa, nếu chịu giao ra toàn bộ gia tài, sẽ lưu lại cho Tiền gia ngươi một huyết mạch, nếu không sẽ giết toàn bộ nam nhân, nữ ngoại trừ nữ nhi của ngươi ra, còn lại toàn bộ phân phối đi làm doanh kỹ, ngươi tự mình ngẫm lại, trong khoảng thời gian ba hơi thở phải trả lời bổn tướng."
Tiền Nhữ không phải là không muốn giao ra gia tài, gia tài của hắn là lưu lại muốn cống hiến cho Nam Hung Nô, nếu giao ra ngoài, Nam Hung Nô tức giận, Tiền gia cũng khó thoát chết, lúc trước thấy Lưu Bằng đòi tiền, cho rằng chỉ là dọa hắn, không nghĩ tới Lưu Bằng là ma quỷ, nói thật làm thật.
Phụ nhân thấy Tiền Nhữ không chịu giao ra tiền tài, vội vàng nói: "Lão gia, tiền tài là vật ngoài thân, ngươi hãy mau đưa ra cho vị tướng quân này đi, còn có thể lưu lại cho Tiền gia một huyết mạch, nếu lão gia ngươi không giao ra tiền tài, chỉ sợ Tiền gia chúng ta trên dưới gần trăm người, ngoại trừ Tuyết nhi, toàn bộ đều khó thoát khỏi cái chết. ”
Tiền Nhữ vẫn không lên tiếng, Lưu Bằng thấy đối phương dù phải chết cũng không chịu giao ra gia tài, hướng ra ngoài phòng hô to: "Người đâu, giao Tiền Nhữ cho Cao Lãm, hắn sẽ biết nên làm như thế nào. ”
Bốn gã thị vệ lĩnh mệnh tiến vào, xốc nách Tiền Nhữ kéo ra ngoài. Lưu Bằng mới xoay người nói với người phụ nữ kia: "Phu nhân rất đẹp, bồi bổn tướng ngủ một giấc đi. Về phần Tiền Tuyết mà nói, chờ sau khi bổn tướng ngủ với ngươi xong, sẽ an bài người đưa nàng đến phủ Thái thú. ”
Phụ nhân vẻ mặt ngượng ngùng, vì nữ nhi nàng có thể đi hầu hạ tiểu tướng quân này, chỉ là nữ nhi còn ở trong phòng, nàng làm sao cùng Lưu Bằng làm ra chuyện cẩu thả kia, cầu xin: "Tướng quân, thiếp thân nguyện ý hầu hạ ngài, xin ngài trước tiên đưa Tiểu Tuyết ra ngoài được không. ”