Vương Thành cười khà khà, lập tức đi xuống tìm mấy nha hoàn, kéo phụ nhân xinh đẹp kia ra ngoài, lại phái năm trăm tinh binh đưa nàng về phủ Thái thú. Lưu Bằng ngồi ở chủ vị, nhìn đám "chuột nhắt" nơm nớp lo sợ phía dưới, hỏi: "Nếu trong các ngươi ai có thể nói cho ta tiền tài của Trương gia giấu ở nơi nào? Bổn tướng sẽ làm chủ tha thứ cho tội lỗi của kẻ đó. ”
Trong hai đứa con trai của Trương Chính còn khá nhỏ tuổi, toàn thân đang phát run nói: "Tướng quân, tại hạ nếu nói ra tiền tài ở đâu, tướng quân thật sự sẽ tha tội cho ta chứ?” Lưu Bằng một bên lấy kiếm ra chơi đùa, một bên lạnh lùng nói: "Chỉ cần ngươi nói ra chỗ giấu tất cả tiền tài, bổn tướng sẽ lấy mệnh của mình ra bảo đảm sẽ thả ngươi đi, cho ngươi cuộc sống như người bình thường. ”
"Thưa Tướng quân. Là ở... " Ngay khi đứa con trai của Trương Chính kia chuẩn bị mở miệng nói chuyện, trong một đám phụ nữ và trẻ em, một nữ tử mặc áo xanh váy dài đứng lên mắng: "Nhị ca, phụ thân nói cho ngươi biết chỗ gia tài kia là hy vọng vào ngươi giữ bí mật, ngươi nói ra liệu còn có chút cốt khí nam nhân hay không? ”
Lưu Bằng lạnh lùng quát: "Im miệng, dám nhiều lời, bổn tướng đêm nay mang theo một vạn quân sĩ, sau này ngươi yên tâm hầu hạ bọn họ đi." Quả nhiên, lục y nữ tử nghe được lời đe dọa của Lưu Bằng, không dám nhiều lời thêm, lộ ra một vẻ mặt đáng thương.
Đứa con trai út của Trương Chính, hiện tại cũng ngượng ngùng không nói nữa, Lưu Bằng hướng Cao Lãm nói: "Xách nó xuống, giao cho Văn Hòa." Cao Lãm lĩnh mệnh mà đi. Lưu Bằng bỗng nhiên nhớ tới, thu mua quân tâm không chỉ là ban thưởng tiền tài, chức quan, còn phải có nữ nhân.
Vào cuối thời Đông Hán, Thái thú các nơi đều nuôi dưỡng một ít nữ nhân trong gia đình phạm nhân, làm doanh kỹ, để thưởng cho tướng sĩ có công, hoặc binh lính lập được đại công, sẽ ban thưởng cho họ làm thị thiếp. Tào Tháo thời Tam Quốc vì thiếu lương thực, sau mỗi lần tấn công được một nơi, sẽ xung người nhà kẻ đối địch với hắn vào doanh kỹ, đương nhiên, nơi này cũng chỉ có nữ nhân tư sắc bình thường, xinh đẹp thì phải ban thưởng cho Đại tướng quân có công, nếu phi thường xinh đẹp thì chính là để Tào Tháo hưởng thụ.
Thời Hán mạt, doanh kỹ đã hình thành thành một loại phong khí (nghĩa gốc: dáng vẻ) của quân đội, doanh kỹ trong quận Quảng Dương trước khi Lưu Bằng đến, đã bị Thái thú tiền nhiệm ban thưởng xong. Chỗ tốt của doanh kỹ chính là các tướng sĩ sẽ không bởi vì nhu cầu tình dục uất nghẹn, phải ra đường mua xuân chơi bời nữ nhân, nhiễm đủ loại bệnh hoa liễu. Doanh kỹ cũng không phải ngày nào cũng bồi binh sĩ. Chỉ là sau khi đánh giặc qua đi, chủ tướng sẽ ban thưởng cho tướng sĩ có công mà thôi, thời gian còn lại đều được nghỉ ngơi, trên cơ bản sẽ không có bệnh tật gì.
Như vậy không chỉ có thể tiết kiệm tiền tài mà quan phủ ban thưởng cho tướng sĩ có công, còn có thể làm cho các tướng sĩ vui vẻ về thể xác lẫn tinh thần, kẻ ngốc mới không làm, Lưu Bằng hướng phía dưới nhìn Vương Thành cười nói: "Thừa Thiên, mang tất cả nữ nhân Trương phủ từ mười sáu đến bốn mươi tới đây. ”
Vương Thành thầm nghĩ một tiếng, như thế nào trước kia không nghĩ tới công tử cũng mê mẩn nữ nhân nhỉ, Vương Thành mặt mày hớn hở mang theo thị vệ, vơ vét tất cả nữ nhân đủ tư cách ở Trương phủ dẫn tới, bao gồm cả hơn một trăm thị nữ.
Thời gian một hồi lâu, toàn bộ đại sảnh đều là nữ nhân, Lưu Bằng nhìn đám người có diện mạo dọa người phía dưới, trực tiếp phất tay đuổi ra ngoài, chỉ để lại không đến tám mươi nữ nhân, bao gồm cả gia đình nhỏ của Trương Chính.
Trong đó cô gái mặc áo màu xanh lá cây, diện mạo thanh thuần đáng yêu, dáng người đặt ở kiếp trước cũng là ngôi sao nổi tiếng, nhìn thêm một chút, cũng không tìm được một người nào khác diện mạo tương đối xinh đẹp, thất vọng Lưu Bằng quyết định không nhìn nữa, một nữ nhân phía sau đại sảnh nhẹ giọng nói: "Tướng quân, thân thể thiếp thân có chút không thoải mái, có thể xin đứng lên không? ”
Nữ nhân kia mặc quần áo màu vàng, mặt mày mang theo mị sắc nhàn nhạt, dáng người thon dài, mắt to, hai bầu vú phía trước so với nữ nhân bình thường khác lớn hơn nhiều. Thầm nghĩ: "Nữ nhân này không tệ, ở trên giường nhất định là dâm nữ. ”
Nhàn nhạt hỏi: "Nguơi là ai?" Nữ nhân kia đáp: "Tướng quân, thiếp thân là đệ tam nữ (con gái thứ ba) của Trương Chính, chỉ vì nhà chồng mất sớm, đặc biệt mới về nhà thăm hỏi, không ngờ đụng phải việc này, kính xin tướng quân thả cho thiếp thân một con đường sống, thiếp thân nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp tướng quân. ”
Lưu Bằng không trả lời, thản nhiên nói với tất cả phụ nữ trong sảnh: "Các ngươi hiện tại chỉ có hai con đường, một là, bị nhốt trong đại lao, chờ dùng xe hoặc ngựa phanh thây, hai là phục vụ các tướng sĩ quân ta, đi làm doanh kỹ. Hai con đường, các ngươi tự mình chọn, chọn làm doanh kỹ thì bước ra ngoài, chọn bị phanh thây cứ đứng ở trong đại sảnh. ”
Hai con đường khiến đám nữ nhân phía dưới khó có thể đưa ra lựa chọn, ai mà không muốn tìm một người tốt làm tướng phu (chồng), sau đó nuôi dạy con cái, không bao giờ nghĩ đến một ngày không lựa chọn làm doanh kỹ, sẽ bị phanh thây. Lưu Bằng nhìn đám nữ nhân phía dưới khóc đến tan gan nát lòng, lạnh lùng nói: "Nhanh chóng lựa chọn, nếu lựa chọn cái chết ta sẽ thành toàn cho, trong vòng ba hơi thở, không đưa ra lựa chọn, coi như lựa chọn cái chết. ”
Lưu Bằng hiện tại tựa như ác quỷ đến từ địa ngục, khoác lên bề ngoài hoa lệ, nhưng lại làm chuyện ác ma. Những nữ nhân kia đều sợ hãi, lời nói lạnh lùng của Lưu Bằng, làm cho trong đại sảnh chỉ còn lưu lại bốn nữ nhân, trong đó hai người đều từng nói chuyện với Lưu Bằng, nữ tử mặc lục y nhìn Lưu Bằng trong mắt ngập đầy nước mắt, nữ nhân mặc hoàng y kia lại không chút sợ hãi, phảng phất như nàng đã ăn chắc Lưu Bằng.