• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn tòa viện trước mắt, Lưu Bằng đối với việc thu phục Hoàng Trung có phần nắm chắc. Hoàng Trung có tài đại tướng, quyết không cam lòng làm một giáo úy thủ môn, chỉ cần nắm chắc thời cơ, không sợ Hoàng Trung không đi theo mình. Lưu lại một đám hộ vệ ở cửa lớn, mang theo Điển Vi tiến lên gõ cửa Hoàng phủ.

Một người thanh niên mở cửa hỏi: "Xin hỏi hai người đang tìm ai?" Lưu Bằng suy tư rồi mới nói: "Hai người chúng ta ngưỡng mộ đại danh Hoàng Hán Thăng từ lâu, đặc biệt từ Thanh Châu mà đến." Hạ nhân thấy Lưu Bằng mặc quần là áo lụa, tất là công tử nhà đại phú đại quý.

"Hai vị xin mời chờ một lát, chờ tiểu nhân đi vào bẩm báo lão gia." Lưu Bằng gật gật đầu, chờ hạ nhân đi rồi, Điển Vi nói: "Công tử, lát nữa ta muốn thử bản lĩnh của Hoàng Hán Thăng này, xem hắn rốt cuộc có gì nổi trội, đáng để công tử chạy tới gặp ở nơi xa như vậy.”

Từ xưa đến nay văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, phàm là người tập võ đều có tự tin mãnh liệt đối với võ nghệ của mình, Điển Vi cũng không ngoại lệ. Lưu Bằng cười cười, cũng không nói gì.

"Hai vị mau mời vào, Hoàng mỗ đã lệnh cho hạ nhân chuẩn bị rượu và thức ăn." Lưu Bằng nhìn đại hán trước mắt, biết hắn chính là Hoàng Trung Hoàng Hán Thăng, cười nói: "Hai người chúng ta mạo muội đến đây, quấy rầy huynh đài. Hoàng Trung khoảng hơn bốn mươi tuổi, cao tám thước, tướng mạo bình thường, nghe được lời của Lưu Bằng, vội vàng nói: "Không quấy rầy chỗ nào, mau mời vào.”

Lưu Bằng mang theo Điển Vi vào phủ đệ Hoàng Trung, được đưa đến trong đại sảnh nói chuyện phiếm, Lưu Bằng nói: "Hán Thăng huynh, tại hạ chính là con trai của An Dương Hầu tên Lưu Bằng, đây là hộ vệ của ta, Điển Vi. Hai người chúng ta mới tới nơi này, biết Nam Dương Hoàng Trung có một thân võ nghệ đăng phong tạo cực, hơn nữa tiễn thuật lại càng xuất thần nhập hóa, Bằng mỗ quá ngưỡng mộ, hôm nay đặc biệt tới gặp.”

Hoàng Trung buồn bực, mình một thân võ nghệ, người biết rất ít ỏi, vì sao thiếu niên trước mắt này lại biết, miệng đáp: "Công tử quá khen, Trung chỉ là người thủ môn (gác cửa) thành Nam Dương, võ nghệ bình thường, về phần tiễn thuật xuất thần nhập hóa, đó hoàn toàn là chuyện nói chơi, không thể coi là thật.”

Biết Hoàng Trung khách khí, Lưu Bằng tiếp tục nói: "Hán Thăng võ dũng, Bằng có biết một hai, thiên hạ hiện giờ, hoạn quan loạn chính, đảng phái triều đình san sát, dân chúng là ăn không ấm bụng, quần áo không đủ mặc, rất nhiều nơi đều xuất hiện nạn dân. Người Hung Nô ở biên giới càng hung tàn thiêu sát cướp bóc, không có việc ác nào không làm, lấy dũng khí của Hán Thăng, coi như vì thiên hạ thương sinh ra một phần lực, cứu lê dân trong cảnh nước lửa.”

Lưu Bằng dừng lại một hơi tiếp tục nói: "Gia phụ được triều đình phong làm Thái thú Quảng Dương U Châu, kính xin Hán Thăng niệm tình dân chúng ở biên quan, ra sức bảo vệ giang sơn Đại Hán ta." Ý mượn sức trong lời nói của Lưu Bằng rất rõ ràng, Hoàng Trung lại làm bộ nghe không hiểu nói: "Đúng vậy, thiên hạ hiện giờ, loạn tượng đã hiện, Hoàng mỗ chỉ là một võ phu, nguyện thủ phần công việc cửa thành cả đời này.”

Sau khi Hoàng Trung nói xong, lệnh cho hạ nhân mang thêm rượu, ba người ăn uống vô cùng vui vẻ, Lưu Bằng cũng không có nói thêm việc mượn sức Hoàng Trung, dù sao hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt, Hoàng Trung cự tuyệt cũng là chuyện bình thường, chờ sau một thời gian dài, Hoàng Trung chậm rãi quen thuộc với mình, tất sẽ không cự tuyệt nữa.

Rượu qua ba tuần, đồ ăn qua năm vị, Điển Vi ồn ào muốn cùng Hoàng Trung luận võ, Hoàng Trung từ chối không được, đành phải đáp ứng. Ba người ra khỏi sân, Lưu Bằng đứng cách chỗ hai người luận võ mười thước, Điển Vi huy song kích trong gió rung động không gian, Hoàng Trung cầm chính là một thanh đại đao nặng không dưới sáu mươi cân.

Loại tỷ võ này của tuyệt thế võ tướng, có thể nói là mười năm khó gặp, hai mắt của Lưu Bằng không chuyển nhìn chằm chằm hai người, Điển Vi cùng Hoàng Trung cầm vũ khí đều chưa ra tay, tĩnh lặng chờ đối phương tới công, một thoáng trôi qua, Điển Vi nhịn không được dùng song kích vọt tới Hoàng Trung, Hoàng Trung thấy Điển Vi hướng mình vọt tới, dùng đại đao bổ xuống Điển Vi, Điển Vi vung một kích chắn ở đỉnh đầu, một kích đâm tới Hoàng Trung.

Thấy Điển Vi đâm kích về phía mình, Hoàng Trung thu hồi đại đao để chống lại một kích đâm tới, đại đao xoay tròn tại chỗ, Hoàng Trung sử dụng là Thủy đao pháp, đao pháp này cứ một chiêu công xen một chiêu thủ, lần đầu giao phong, Điển Vi cảm giác được hai tay hơi tê dại, cũng không dám khinh thường Hoàng Trung. Không dám nóng nảy nữa, Song Kích theo sát nhịp đại đao của Hoàng Trung cũng một công một thủ, không ngừng va chạm.

Hoàng Trung mặt không đổi sắc tiếp tục giao thủ với Điển Vi, trong lòng không biết kinh ngạc bao nhiêu, kích pháp của đối phương kỳ diệu vô song, đánh ra lực mạnh vô quần, mỗi lần giao thủ, đều có thể cảm giác được hai tay bị chấn động đến tê dại, nhưng trước mắt mới giao thủ không đến năm mươi hiệp, muốn cùng hán tử này so ra thắng thua, chỉ sợ phải đến sau một trăm hiệp.

Hai người không ai nhường ai, mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, Hoàng Trung so với Điển Vi tốt hơn một chút, nhưng cũng cảm thấy tay phải cầm đao sử dụng lực đạo không bằng lúc đầu, Điển Vi thấy Hoàng Trung còn lực dùng đao, không khỏi âm thầm bội phục, lại tăng thêm lực đạo cho Song Kích, dùng vũ lực liều mạng với đại đao của Hoàng Trung.

Điển Vi cùng Hoàng Trung giao thủ trong viện đã qua một trăm hai mươi hiệp, đao pháp của Hoàng Trung quỷ dị, không ngừng xẹt qua trước người Điển Vi, Điển Vi khí lực lớn dựa vào kích pháp gia truyền, cùng Hoàng Trung giằng co không dứt, Lưu Bằng cách đó mười thước thấy hai người đều nổi chiến ý, sợ cứ tiếp tục như vậy, ấn tượng của Hoàng Trung đối với mình sẽ không tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK