Thấy Chu Hãn dũng vũ, Lưu Bằng nói: "Được, chém chết tướng địch, coi như thủ công của ngươi.” Chu Hãn nói lời cảm ơn với Lưu Bằng. Cầm đại đao lao ra khỏi trận hét lên: "Đám giặc cỏ, gà chuột, dám tự xưng là thiên mệnh sở quy, mau mau chịu chết.”
Lưu Bằng vẫn là lần đầu tiên ra trận đánh giặc, tuy rằng nhân mã bên mình gấp sáu lần đối phương, trong lòng vẫn có chút khẩn trương, ở kiếp trước hắn cũng chỉ là một hoa hoa công tử (công tử bột) mà thôi, chưa từng thấy qua tràng diện như vậy, tuy thế một lát sau, ánh mắt tập trung ở trên người tặc tướng của quân địch.
Tên tặc tướng quấn đầu trong Hoàng Cân Tặc, râu ria đầy mặt, trong tay cầm một cây trường thương, hô: "Ta là đại tướng Phương Đồ dưới trướng Đỗ Cừ Soái, mau xưng tên họ? Bổn tướng không giết hạng người vô danh." Chu Hãn tức giận hét lớn: "Đám thất phu, không xứng biết danh hào của đại gia.”
Cưỡi ngựa cầm đại đao chém về phía Phương Đồ, Phương Đồ thấy Chu Hãn tới tấn công, cầm trường thương nghênh đón, hiệp đầu tiên, Phương Đồ bị vũ lực chấn động thiếu chút nữa không cầm nổi trường thương, hiệp thứ hai vừa mới bắt đầu, Phương Đồ thấy Chu Hãn lại xông lên, chuẩn bị không tiếp sức trực tiếp của hắn, dùng trường thương đâm tới lồng ngực Chu Hãn, Chu Hãn cưỡi trên lưng ngựa, nghiêng người né tránh, cầm đại đao chém về phía đầu Phương Đồ.
Khi Phương Đồ phản ứng lại, đầu đã không còn trên cổ nữa. Trong lúc đó, máu và dịch não màu trắng toàn bộ chảy ra.
Lưu Bằng trước trận xem thấy Chu Hãn chém đầu địch tướng, lớn tiếng ra lệnh: "Toàn quân xuất kích, các huynh đệ, đã đến lúc kiến công lập nghiệp." Hai ngàn thiết kỵ đã khẩn cấp kiếm tiền, kêu lớn, xông về phía ba trăm con cừu non trước mặt.
Trong lúc nhất thời, tiếng hô ‘Sát!’ rung trời, quân Hán đánh cho hơn ba trăm Hoàng Cân Tặc tơi bời, vứt khôi giáp, vứt bỏ vũ khí mà chạy trốn, một trận xung phong đã chém hơn hai trăm quân địch, còn lại mấy chục tên giặc khác, đã có binh sĩ truy kích, đánh một trận thắng nho nhỏ, Lưu Bằng đang đắc ý. Một đại hán mặt đen hơn bốn mươi tuổi đi tới nói: "Đô úy, mạt tướng bắt được thủ lĩnh tặc quân đang chuẩn bị chạy trốn, thỉnh đô úy định đoạt.”
"Ngươi là ai?" Lưu Bằng cũng không thèm nhìn hỏi.
"Tại hạ Mã Đồng, là thống lĩnh thân binh của Đỗ Cừ soái."
Quay mắt lại nhìn Mã Đồng, hướng Quân hầu bên cạnh nói: "Kéo xuống, chôn sống. Quân hầu vung tay lên, hai binh sĩ bên cạnh tóm lấy hán tử mặt đen này kéo đi.
Hán tử mặt đen thấy tiểu tướng trẻ tuổi anh tuấn này lại muốn chôn sống mình, vội vàng mở miệng nói: "Thật ra, tại hạ chính là Đỗ Nghĩa, cầu tướng quân tha cho một mạng, tại hạ nguyện tặng tướng quân một công lao lớn. Lưu Bằng nghe vậy, nói: "Buông hắn ra đi.”
- Ngươi có công lao gì muốn đưa tặng cho bổn tướng?
Thấy Lưu Bằng buông hắn ra, Đỗ Nghĩa nói: "Tại hạ là một phương Cừ soái dưới trướng Trình Chí Viễn Đại soái, từ khi đi theo Đại Hiền lương sư khởi sự tới nay, nhận lệnh của Địa công tướng quân, mỗi khi công một thành, sẽ cướp bóc đại hộ phú thân ở địa phương, tại hạ đã lục soát được hoàng kim vạn lượng, chuẩn bị hai ngày nay sẽ vận chuyển đến quận Nhữ Nam, ai ngờ hôm nay gặp phải tướng quân.
"Ồ, hoàng kim ở đâu?"
"Trong một sơn động ngoài quận thành Thượng Cốc, có năm trăm tinh binh trông coi." Đỗ Nghĩa thành thật trả lời.
Lưu Bằng hướng Quân hầu đang đứng ở một bên nói: "Ngươi đi tìm Điển Vi và Văn Hòa quân sư tới." Quân hầu lĩnh mệnh mà đi. "Nếu ngươi sẵn sàng làm nội ứng, giúp bản tướng lấy được hoàng kim, đầu của ngươi có thể tiếp tục đặt trên cổ. Đỗ Nghĩa nghe được lời này, nhất thời nghiêm sắc mặt nói: "Tướng quân yên tâm, tiểu thủ lĩnh thủ vệ hoàng kim là dòng chính dưới trướng ta, tại hạ nhất định có thể thuyết phục hắn hiến vàng đầu nhập.”
(Quân hầu một chức vụ trong quân đứng đầu một đội binh lính sẽ giải thích chi tiết ở chương sau)
Tên của Đỗ Nghĩa, Lưu Bằng ở kiếp trước chưa từng nghe nói qua, xem hành vi cử chỉ, biết người này nhất định là một tiểu nhân thất thường, loại người này lưu lại vô dụng, sau khi lấy được hoàng kim, trước tiên giết chết người này để tuyệt hậu hoạn.
Đỗ Nghĩa đáng thương, đang tràn đầy vui mừng, bị quân Hán bắt được, vốn tưởng rằng phải chết, nhưng hiện tại lại có thể sống sót, loại bánh trên trời rơi xuống này, khiến Đỗ Nghĩa là kinh hỉ đan xen. Lại không biết, Lưu Bằng ở trong lòng đã phán hắn tử hình.
Chờ Điển Vi cùng Giả Hủ tới, Lưu Bằng mới nói: "Quân ta bắt được tặc quân, Cừ soái Đỗ Nghĩa, người này khai ra hắn ở ngoài thành Thượng Cốc, cất giấu vạn lượng hoàng kim, Văn Hòa tiên sinh thấy hắn nói thật hay giả?”
Giả Hủ giật giật mí mắt nói: "Chủ công, tại hạ cho rằng, chuyện hoàng kim là thật, tuy thế hẳn là có tinh binh canh gác, có thể phái Đỗ Nghĩa làm nội ứng, sau khi sự thành chủ công có thể..." Nói xong Giả Hủ làm một động tác cứa cổ.
Mưu sĩ đỉnh giai chính là hợp ý ta, vài ba lời đã đánh giá được thật giả, Lưu Bằng trong lòng tràn đầy vui mừng nói: "Điển Vi, truyền lệnh đi xuống, lập tức thu dọn chiến trường, tất cả tù binh Hoàng Cân Tặc toàn bộ giết chết, không lưu lại một người, lại lệnh Trần Đáo suất lĩnh bộ binh tối hôm nay chạy tới. ”
Điển Vi thật sự đi truyền lệnh, Lưu Bằng hướng về phía Giả Hủ nói: "Tiên sinh cho rằng, Bằng nên làm thế nào công kích Hoàng Cân Tặc, ngoài thành Thượng Cốc hiện có Trình Chí Viễn với gần ba mươi vạn quân ô hợp, quân ta tuy là tinh binh, nhưng so với quân địch, vẫn là giật gấu vá vai. ”
“Chủ công nên tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, tìm kiếm thời cơ, dù sao quân ta chỉ có một vạn, tình huống thủ quân Thượng Cốc hiện tại chúng ta còn không biết rõ, nói không chừng, giờ này khắc này, Thượng Cốc đã thất thủ.” Giả Hủ nói xong dừng lại chuẩn bị tiếp tục nói.