Lưu Bằng trong lòng thầm nghĩ: "Thần binh bảo giáp lúc nào cũng có thể có, nhưng không có võ nghệ, những bảo vật kia hiện tại cũng không dùng được." Ngay lúc Lưu Bằng trong lòng phỉ báng vô số lần, Lưu Thành từ phía sau bàn gỗ lấy ra một cái hộp nhỏ, hai tay nhẹ nhàng mở hộp ra, lấy ra một tấm vải màu vàng.
Lưu Thành cẩn thận cầm tấm vải, trên mặt hiện ra thần sắc nghiêm túc, càng nghiêm giọng nói: "Đây là tuyệt thế thương pháp do tổ tiên truyền lại, sau khi luyện thành có thể sánh ngang với bất kỳ một võ tướng đỉnh cấp nào trong thiên hạ, hôm nay cũng truyền vật này lại cho ngươi.” Nói xong, cầm tấm vải màu vàng cẩn thận giao cho Lưu Bằng.
Nhận được tấm vải, Lưu Bằng nói: "Phụ thân yên tâm, nhi nhất định sẽ trở thành một danh tướng thiên cổ.” Dưới ánh mắt vui mừng của Lưu Thành, Lưu Bằng mặc hoàng kim chiến giáp vào, thật cẩn thận đặt tấm vải vào trong ngực, lại cầm bạch long thương lên, đi ra khỏi mộc phòng.
Ra khỏi mộc phòng, Lưu Bằng có sắc mặt đỏ bừng, thầm mắng: "Thật là con mẹ nó, nặng khiếp, thân thể nhỏ bé này của mình sau này phải làm sao bây giờ.” Mặt Lưu Bằng đỏ bừng dưới ánh mắt thủ vệ, mặc hoàng kim chiến giáp, tay cầm ngân thương, khí vũ hiên ngang đi về viện của mình.
Lưu Bằng trở lại sân lập tức phái người triệu Vương Thành tới, hỏi: "Thừa Thiên, ngươi có biết biện pháp gì để cho khí lực của bổn thiếu gia tăng lên không?” Vương Thành suy tư trong chốc lát nói: "Thiếu gia có hai phương pháp có thể tăng thêm khí lực, một loại dùng rượu thuốc, hai là mỗi ngày tăng thêm việc luyện tập đánh vào bao cát, cả hai đều có thể gia tăng khí lực.”
Nghe Vương Thành nói xong, Lưu Bằng nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi bèn phụ trách mua chút dược liệu trở về, về phần rượu ngâm dược trước tiên cứ dùng trong phủ đi, về phần điều chế như thế nào, đều giao cho ngươi. Bổn thiếu gia từ nay về sau, muốn học võ nghệ, tìm hiểu tin tức trọng yếu từ từ giao cho ta cũng được, không quan trọng, trước tiên chẳng cần sửa sang lại, lấy được tin tức gì cứ đặt ở trong thư phòng đi.” Vương Thành vâng một tiếng rồi lui ra ngoài.
Sau khi Vương Thành rời đi, Lưu Bằng nhớ lại những gì đã xảy ra khi chơi các trò chơi tam quốc và xem phim ở kiếp trước, năm nay là năm 183, còn hơn một năm nữa là đến cuộc khởi nghĩa của Trương Giác, Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Kiên cũng sẽ đánh lên danh tiếng trong loạn thế này, đặt nền móng cho cuộc tranh bá thiên hạ sau này, về phần sau này nên đầu quân cho ai trong ba người, bản thân Lưu Bằng cũng không biết. Tào Tháo thanh danh không tốt, lại đa nghi, hơn nữa thích chiếm đoạt vợ người khác, không có khả năng đầu nhập.
Lại nghĩ đến còn có Lưu Bị, nhưng Lưu Đại Nhĩ này quá dối trá, cả đời đều là lang bạt lưu lạc, đến già vẫn là Gia Cát Lượng giúp hắn mưu đồ ba phần thiên hạ, cũng không có khả năng. Vậy thì còn lại Tôn Kiên, nhưng Tôn Kiên này là một quỷ đoản mệnh, Tôn Sách cũng là một nhân vật, đáng tiếc cũng giống như Tôn Kiên, đều là một quỷ đoản mệnh. Về phần Tôn Quyền bích nhãn thì sao, vậy càng không thể, bích nhãn tâm tính ngoan độc, kiêng kị nhất chính là người có công cao chấn chủ, chính mình thay vì ở dưới tay hắn nơm nớp lo sợ sống qua ngày, còn không bằng lựa chọn người khác.
Suy nghĩ như vậy, Lưu Bằng kết luận, ba người này đều không thể đầu nhập. Nếu không thể đầu nhập vào người khác, không bằng mình cũng tự làm chư hầu một phương, nghĩ tới đây, ánh mắt Lưu Bằng sáng lên, đúng vậy, mình có được ký ức hai ngàn năm, chỉ cần có được những danh tướng cùng mưu sĩ kia, không lo đánh không nổi thiên hạ.
Trong số các võ tướng thời Tam Quốc, Lưu Bằng thích triệu vân Triệu Tử Long bạch mã ngân thương, Hoàng Trung Hoàng Hán Thăng lão đương ích tráng, Điển Vi trung thành hộ chủ, còn có Hứa trữ Hứa Trọng Khang có vòng eo to tròn. Bốn người này như thế nào cũng phải có được, Triệu Vân hiện tại hẳn là ở trên núi học nghệ, Hoàng Hán Thăng hẳn vẫn là hạng người vô danh ở Kinh Châu, Điển Vi hiện tại chỉ sợ giết người chạy trối chết, Hứa Trữ này không thấy thiên hạ đại loạn, chỉ sợ sẽ không cùng mình lăn lộn.
Về phần những mưu sĩ kia, Tào Ngụy tiền tam quốc nổi danh nhất chính là Quách Gia Quách Phụng Hiếu, Tuân Vực Tuân Văn Nhược, Hí Trung Hí Chí Tài, Tuân Du Tuân Công Đạt, vân vân, Thục Hán chính là Từ Thứ Từ Nguyên Trực ở tiền kỳ, sau này Gia Cát Lượng cùng Bàng Thống, Pháp Chính, Ngô Quốc đương nhiệm là Trương Chiêu Trương Tử Bố, Lỗ Túc Lỗ Tử Kính.
Quên đi, trước tiên đừng nghĩ nhiều như vậy, hay là trước tiên luyện tập võ nghệ trên tấm vải kia rồi nói sau, Lưu Bằng buồn bực lấy ra miếng vải kia nhìn lên, tuy rằng kiếp trước hắn ăn chơi trác táng, nhưng đầu óc lại rất thông minh, một hồi qua đi đã ghi nhớ bảy tám phần thương pháp.
Trên vải này ghi lại chính là chiến trận sát kỹ do một gã thương pháp đại sư sáng tạo từ những năm cuối đời ở Đông Hán. Thương pháp tên là Đồ Long thương pháp, tổng cộng có bảy mươi bốn chiêu, chiêu chiêu tương liên, hoàn hoàn đan xen, là thương pháp công phòng nhất thể. Căn cứ vào thương pháp đại sư này ghi chép lại, luyện tập thương pháp này, chủ yếu chính là luyện tâm thần cùng thương liên hệ, có thể làm được cảnh giới vô thương thắng hữu thương, mới xem như đem Đồ Long thương pháp luyện đến Đại Thành.
Lưu Bằng từ ngày đó sau khi xem đồ long thương pháp, bèn mỗi sáng luyện một lát cơ bản kỹ năng, buổi trưa cùng buổi chiều đều dùng để đâm cây, mỗi ngày đâm đại thụ hai ngàn lần mới ngủ. Từ nay về sau, Lưu phủ bèn truyền ra con trai của An Dương Hầu Lưu Bằng mỗi ngày đều thích đâm cây, người biết nói Lưu tiểu Hầu gia đang luyện tập thương pháp, người không biết thì nói là Lưu thiếu gia ngốc nghếch, mỗi ngày chỉ biết cùng cây giao tiếp.