Một vị là đại gia thương pháp Đồng Uyên, theo ghi chép trong lịch sử dã ngoại kiếp trước, Đồng Uyên cả đời sáng chế ra hai loại thương pháp, Bạo Vũ Lê Hoa Thương và Bách Điểu Triều Phong Thương Pháp. Thu ba vị đồ đệ, một là Trương Nhâm, hai là Trương Tú, đệ tử quan môn là Triệu Vân Triệu Tử Long, một trong ngũ hổ thượng tướng Thục hán.
Đồng Uyên truyền thụ Bạo Vũ Lê Hoa Thương cho Trương Nhâm và Trương Tú, khiến Trương Nhâm và Trương Tú đều trở thành danh tướng trong tam quốc. Mà Bách Điểu Triều Phong Thương thì truyền cho đệ tử quan môn Triệu Tử Long, Triệu Tử Long cả đời đại chiến vô số, dựa vào bách điểu triều phong thương pháp này, mới sáng tạo ra danh tiếng một trong ngũ hổ thượng tướng.
Người còn lại là kiếm pháp đại gia Vương Việt, hán mạt đương thời đại hiệp. 18 tuổi vào núi Hạ Lan, một mình lấy thủ cấp của thủ lĩnh Khương tộc trở về, không ai dám ngăn cản. 30 tuổi đi du lịch khắp các châu quận, gần như đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.
Vương Việt mạnh mẽ vô cùng, hào khí cái thế (hào khí hơn người), ngay cả Lữ Bố cũng không phải là đối thủ của y. Người này nhiệt tình làm quan, cuối cùng ở Lạc Dương mở võ quán mưu sinh, cả ngày chu toàn xung quanh hoàng đế, hy vọng đòi một chức quan, nhưng lúc đó hoàng đế không có bao nhiêu quyền uy, quan niệm môn phiệt hán mạt lại ăn sâu cố đế, Vương Việt xuất thân bình dân, cả đời không thể xuất sĩ, sau không biết kết thúc thế nào.
Lưu Bằng xem xét lại một lần sự tích Đồng Uyên và Vương Việt trong trí nhớ kiếp trước, kết luận chính là: "Bất kể là Đồng Uyên hay Vương Việt, hiện tại cũng không biết đang ở nơi nào, dù là tìm thấy, người ta cũng không nhất định thu hắn làm đồ đệ, chi bằng trước tiên đi tìm người cha tiện nghi Lưu Thành này hỏi tiếp, hiện tại đã là năm 183, qua một năm nữa chính là Trương Giác khởi nghĩa, nếu như có thể lập chút công huân vào lúc này, kiếm được một chức quan, về sau sẽ không lo không có chỗ đứng. ”
Nghĩ thông suốt, Lưu Bằng vội vàng mặc quần áo và đi ra ngoài, đi bộ và hét lên: "Người đâu, đưa ta đến gặp phụ thân." "Hai gia nô đang thủ vệ trong viện nghe được lời của tiểu Hầu gia, lập tức dẫn đường cho Lưu Bằng, Lưu Bằng đi theo phía sau dọc theo đường đi đối với phong cảnh chung quanh sân cẩn thận nhìn một chút, thầm than: "Tòa viện này nếu đặt ở kiếp trước, nhất định là văn vật (di vật văn hóa).”
Đi theo gia nô đến trước một tòa viện cổ kính, đánh giá tòa viện này, chậm rãi đi vào, tiến vào trong viện, đuổi gia nô dẫn đường.
Lưu Bằng tiến lên hướng đại sảnh trong trí nhớ đi tới, Lưu Bằng đi vào đại sảnh, hướng hai thị nữ bên cạnh nói: "Các ngươi đi bẩm báo phụ thân, nói ta thương thế đã tốt, đến thăm ngài.” Một trong hai thị nữ nghe được lời của Lưu Bằng, khom người đi ra ngoài.
Lưu Bằng quỳ xuống đất, trong lòng không khỏi tức giận nói: "Thời đại chó má này, vậy mà còn muốn quỳ xuống, về sau lão tử nhất định phải làm một cái ghế, tránh cho lúc nào cũng quỳ.”
Thời hán triều còn chưa có băng ghế, cũng chỉ có ngôi vị hoàng đế trên Kim Loan điện có thể ngồi, lúc các đại thần nghị sự, cũng là loại quỳ gối này. Dân gian phải cần địa vị nhất định mới có thể quỳ xuống, bình thường dân chúng trong nhà chỉ có thể ngồi trên mặt đất.
Đợi một lát sau, Lưu Thành mang theo bốn thị nữ xinh đẹp đi vào, chờ Lưu Thành ngồi trên chủ vị đại sảnh, Lưu Bằng mới khom người hành lễ nói: "Hài nhi gặp phụ thân ạ, hôm nay tới tìm phụ thân, là vì cầu phụ thân tìm võ sư danh tiếng cho hài nhi, hài nhi muốn học thuật giết địch. Lưu Bằng nói xong, liền khom người xuống, không cho Lưu Thành nhìn thấy biểu tình của hắn.
Lưu Thành ngồi ở chủ vị nhìn Lưu Bằng một chút, cười nói? "Tốt, con ta tiến bộ, biết học thuật giết địch đánh trận. Tuy thế Lưu gia chúng ta không cần võ sư, võ nghệ của phụ thân tuy rằng không phải rất lợi hại, nhưng đủ để dạy ngươi.” Lưu Bằng nghe xong lời Lưu Thành nói vẻ mặt chua xót.
"Phụ thân, hài nhi muốn học chính là thuật chiến trận giết địch chân chính." Lưu Bằng kiên trì nói với Lưu Thành ngồi ở chủ vị.
Lưu Thành nghe thấy nhi tử nói, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Lưu Bằng, muốn nhìn xem đây rốt cuộc có phải con trai của hắn không, trước kia chỉ thích đánh nhau, không học võ nghệ. Hiện tại muốn học võ nghệ, lại còn phải học thuật chiến trận. Chẳng lẽ nhi tử bị người đánh choáng váng, không đúng nha, nếu ngốc rồi sao còn biết hành lễ.
Suy nghĩ một lát, Lưu Thành nhìn Lưu Bằng nhàn nhạt hỏi: "Bằng nhi, vì sao ngươi phải học thuật giết địch chiến trận kia, chẳng lẽ ngươi muốn tòng quân? Nói xong còn dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lưu Bằng, Lưu Bằng thầm nghĩ: "Xem ra hôm nay phải nói gì đó, bằng không phụ thân tiện nghi này chỉ sợ sẽ không thỉnh võ sư cho mình.”
"Phụ thân, đương kim thiên hạ tuy nói là thuộc Lưu gia ta, nhưng thế gia hào cường là đếm không xuể, bệ hạ chỉ biết làm vui, bán quan bán tước. Quần thần chỉ biết ép buộc bình dân thiên hạ, giả sử thời gian sau vẫn như vậy, thiên hạ tất sẽ có động loạn, hài nhi muốn học thuật chém giết trên ngựa, cũng chỉ là muốn vì Đại Hán trấn thủ biên cương, bảo vệ thiên hạ Đại hán mà thôi, kính xin phụ thân ân chuẩn. Lưu Bằng ngồi phía dưới vẻ mặt chính sắc nói.
Lưu Thành nghe nhi tử nói xong, vội vàng đuổi mấy thị nữ kia ra ngoài, hai mắt nhìn chằm chằm Lưu Bằng hỏi: "Con ta tiến bộ, biết bảo vệ thiên hạ Lưu Hán. Cũng tốt, vi phụ đáp ứng ngươi, Tuy thế, về sau không thể ở trước mặt người ngoài nói bệ hạ không phải.” Lưu Thành nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Lưu Bằng nhìn phụ thân tiện nghi đi rồi, mới đứng dậy chuẩn bị trở về sân của mình. Vừa đi vừa nghĩ: "Xem ra phụ thân cũng cảm giác được Nguy cơ của Thiên hạ Lưu Hán, hôm nay lời của mình, khẳng định làm cho hắn nghi ngờ rồi.”